Cùng lúc đó, buổi tối của ngày nghỉ hè đầu tiên, Thích Hàn liền cùng hai người Hứa Văn Sướng và Phó Minh đi ra ngoài uống rượu.
Hứa Văn Sướng luôn có rất nhiều bạn gái, ở khoa tiếng Anh của đại học Nam Xuyên cũng có một người, giống như là tán gẫu, cậu ta híp mắt uống rượu, không chút để ý hỏi: “Gần đây không gặp vợ nhỏ của cậu nhỉ?”
“Giống như từ ngày sinh nhật đó bắt đầu không thấy.
”
Những lời này, vừa lúc chọc trúng điểm đau của Thích Hàn.
Ngày đó anh ta có gọi vài cuộc điện thoại, nhưng đối phương đều không nghe, sau đó thậm chí sau kỳ thi cuối kỳ, anh ta còn đến đại học Nam Xuyên tìm cô, nhưng cũng không thấy được người.
Giống như đột nhiên bốc hơi vậy.
Trong lòng anh ta bất ổn không ngừng cuồn cuộn cảm xúc, cuối cùng chỉ là muốn đi uống rượu, thuyết phục chính mình, “Có thể gần đây rất bận.
”
Hứa Văn Sướng nghe vậy, cười cười, “Nghe bạn gái tôi nói, cô ấy xin đi trao đổi sinh viên ở bên nước ngoài, hình như ở đó 9 tháng.
”
“Cậu nói xem, có phải người vợ nhỏ này của cậu quyết định từ bỏ cậu rồi không?”
Cậu ta như là phát hiện ra cái gì, nhìn chằm chằm vào Thích Hàn, nhìn từ trên xuống dưới.
Nháy mắt sắc mặt Thích Hàn trầm xuống, chuyện lớn như vậy, Vân Khanh không có nói cho anh ta?
Chỉ là, ở trước mặt anh em, anh ta vẫn cần mặt mũi, chỉ là làm bộ không để ý cười cười, “Không có khả năng, từ nhỏ cô ấy liền dính lấy tôi rồi.
”
Tình cảm này chấp nhất cùng kiên định, không có khả năng dễ dàng từ bỏ.
Phó Minh mang mắt kính nhìn thoáng qua hai người, có chút nhỏ giọng nói: “Cũng không nhất định.
”
Vừa dứt lời, đã bị Thích Hàn đánh một quyền, đôi mắt anh ta có chút hồng, cảm xúc không ổn định, trong lòng không thể hiểu được dường như là khủng hoảng.
“Đừng nói bậy! Vân Khanh không có khả năng không thích tôi!”
Anh ta đột nhiên nâng âm điệu, dẫn đến sự chú ý của mọi người xung quanh, đột nhiên xuất hiện người quen, nháy mắt làm đồng tử anh ta hơi co lại.
Lại là Tô Chinh.
Cậu ta mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản, so với thời cấp ba cao thành thục hơn nhiều, cả người thoạt nhìn nho nhã hiền hoà, ôn nhuận như ngọc, trên người nhiều hơn vài phần trầm ổn.
Cậu ta hiển nhiên cũng nghe được rồi, từ từ đi tới, nhìn thoáng qua Thích Hàn có chút thất thố, ngữ khí trước sau như một hòa nhã: “Bạn học, đã lâu không gặp.
”
Ngay sau đó, cậu ta nhìn quét một vòng, như là giải đáp thắc mắc của chính mình, “Sao lại không thấy Vân Khanh?”
Những lời này, hoàn toàn làm Thích Hàn mất khống chế.
Anh ta điên cuồng dùng lực đấm về phía Tô Chinh, may mà cậu t né được lại.
“Xin lỗi, là lên đại học học phòng thân.
” Cậu ta vẫn bình thản ôn nhuận như cũ, càng làm Thích Hàn trở nên ấu trĩ.
Sự khác biệt dùng mắt thường cũng có thể nhận ra.
“Nếu Vân Khanh không nói, tôi đi trước.
Còn nữa, bạn học Thích nên chú ý thu kiềm tính tình đại thiếu gia của mình lại thì hơn.
”
Tô Chinh kéo kéo môi, tiếp tục nói: “Rốt cuộc, không phải ai cũng được như Vân Khanh, có thể lần lượt chịu đựng cậu, quan tâm đến cậu.
”
Giọng nói rơi xuống, cậu ta cười như không cười liếc mắt nhìn Thích Hàn một cái, xoay người rời đi.
Chỉ là mới vừa xoay người, nụ cười đã tắt ngấm.
Cậu ta vốn dĩ muốn thi đại học ở Đế Đô, nhưng Vân Khanh không ở đó thì có ý nghĩa gì?
Vì thế cũng ở lại tỉnh Nam Xuyên, trong khu nhà 211, thi thỉnh sẽ hỏi thăm tin tức về Vân Khanh.
Chỉ là đứng xa nhìn cô, cũng đã rất thỏa mãn.
Không nghĩ tới, Thích Hàn thật sự bức cô đến bước này.
Cậu ta không thể tin được, lúc Vân Khanh quyết định xuất ngoại đã tuyệt vọng đến cỡ nào.