“Ai nha, còn chưa có ở bên nhau đâu, đã bắt đầu che chở rồi.
” Khóe môi Hứa Văn Sướng nhếch lên, trêu ghẹo nói, “Người của anh Thích, chúng tôi sao dám động vào.
”
“Khi nào uống rượu mừng?”
Thích Hàn nhếch môi, còn chưa nói cái gì, tiếng chuông báo hiệu vào tiết tự học buổi tối vang lên, một đám người nhanh chóng chạy về vị trí cút mình.
Tiếng bước chân của chủ nhiệm lớp theo đó mà đến, sau khi đẩy cửa ra ánh mắt quét một vòng sau, thấy mỗi người đều thành thành thật thật mà cúi đầu ở học tập, mới ho nhẹ hai tiếng, nghiêm túc nói: “Thời gian xem phim tối nay bị hủy bỏ, mọi người chuẩn bị thi cuối kỳ cho tốt.
”
Tam trung có một truyền thống, vào tối thứ 6 hàng tuần, lớp 10 và 11 tập trung ở hội trường sẽ được chiếu một bộ phim điện ảnh, để mọi người thả lỏng tinh thần, vừa nghe nói bị hủy, không ít người than ngắn thở dài.
Đối với chuyện này Vân Khanh không có cảm giác gì, như cũ không buồn không vui, trên mặt phá lệ bình đạm, cúi đầu tiếp tục ra soát câu sai trong đề.
Sau đó khoanh vùng kiến thức ôn tập cho Thích Hàn.
Từng nét bút, phá lệ nghiêm túc.
Như là tâm ý của cô, chân thành mà nhiệt liệt.
Có lẽ là bởi vì từ nhỏ đến lớn, cô vẫn luôn đơn giản mà tin tưởng, thích chính là thiệt tình trả giá, sẽ có ngày được đền đáp.
Cô hết sức chăm chú mà viết kế hoạch, ngòi bút xoạt xoạt trên trang giấy, mãi cho đến viết xong một chữ cuối cùng mới dừng bút, thân thể mới hơi hơi thả lỏng chút.
Trong lúc lơ đãng đầu lệch về một bên, liền phát hiện Tô Chinh có chút ngượng ngùng mà nhìn cô, như là đã nhìn hồi lâu.
“Sao vậy?”
Tô Chinh ôn nhu mà cười cười, giải thích: “Muốn hỏi cậu một đề.
”
“Thấy cậu viết quá nhập tâm, nên không dám quấy rầy.
”
Cô ôn hòa mà cười cười, nghiêm túc giảng đề cho cậu, không hề có chú ý tới, ánh mắt Tô Chinh luôn nhìn về phía cô, cơ hồ sắp không nhịn được ái mộ.
“Tớ giảng vậy cậu hiểu chưa?” Sau khi Vân Khanh nói xong, nhẹ giọng hỏi một câu, Tô Chinh lúc này mới phục hồi tinh thần lại, lập tức gật đầu, ngữ khí thành khẩn: “Hiểu rồi, cảm ơn cậu.
”
“Cái kia ——”
Cậu dừng một chút, như là lấy hết can đảm, thần sắc có chút khẩn trương hỏi: “Thứ bảy tuần sau là sinh nhật tớ, cậu…… Có thể tới không?”
Vân Khanh còn chưa trả lời, Thích Hàn đột nhiên xoay người lại, dọa hai người một giật mình, ánh mắt anh có chút lạnh lẽo mà nhìn Tô Chinh, đạm mạc nói: “Cô ấy có việc, không đi được.
”
“Vân Khanh, thứ bảy tuần sau ông nội làm cơm bảo chúng ta về nhà cũ ăn.
”
Anh như nói như nhiệm vụ, nói xong lúc liền xoay người lại, phía sau lưng hoàn toàn dựa vào cái bàn của Vân Khanh, cả người lười nhác.
Vân Khanh nháy mắt có chút rối rắm, vẻ mặt áy náy nhìn Tô Chinh, “Xin lỗi.
”
Đáy mắt Tô Chinh xẹt qua một tia cô đơn, lại vẫn kéo lên nụ cười, làm bộ dáng không sao, “Không đâu.
”
Thời gian tiết đầu tiên của tự học buổi tối cuối cùng cũng kết thúc, Thích Hàn liền từ trên chỗ ngồi đứng lên, đi ra khỏi phòng học.