Cô mở di động ra, ở giao diện của Thích Hàn, muốn hỏi cái gì, lại không biết mở miệng như thế nào.
Vô số lần muốn từ bỏ việc thích anh, nhưng tựa như trái tim lại đau.
Anh đã mọc rễ nảy mầm ở trong lòng cô, lần đầu tiên ở sơ trung, bà dì cô ghé thăm lại vừa vặn học thể dục.
Cô bị mấy nam sinh xung quanh cười nhạo, dùng các loại ánh mắt khác thường nhìn cô, cô vừa thẹn lại vừa bực, không biết làm như thế nào cho phải.
Là Thích Hàn, đi tới mang áo khoác đồng phục của mình khoác trên người cô, khi đó anh là ủy viên thể dục, còn đánh cho mấy nam sinh cười nhạo cô vài quyền, thiếu chút nữa bị khai trừ.
Ngay lúc đó, anh như Tề Thiên Đại Thánh dẫm lên đám mây bảy màu mà đến, một màn này, cô làm như thế nào cũng không quên được.
Có lẽ so với nam sinh thì nữ sinh trưởng thành sớm hơn, lúc ấy Thích Hàn khả năng cũng không hiểu thích là cái gì, chỉ bởi vì thanh mai trúc mã, nên chiếu cố cô, nhưng cô lại đem tâm của thiếu nữ ngây thơ giao phó ra ngoài.
Nhiều năm như vậy.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, anh bắt đầu có chút xa cách với cô, mà tình cảm cô đối với anh càng ngày càng nghiêm trọng.
Vân Khanh cuối cùng vẫn không gửi cái gì.
Cô lấy cái gì thân phận gì mà chất vấn? Có cái tư cách gì quản chuyện của anh?
Cô không có.
Ánh trăng mê mang, không biết khi nào từ khóe mắt một giọt nước mắt lặng yên chảy xuống.
Trong mộng, tựa hồ lại trở về khi còn nhỏ, một bé gái mập mạp, mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, ở trong đám người liếc mắt một cái liền thấy được một cậu bé có vẻ ngoài xinh đẹp tinh xảo, mềm mại nói: “Anh, đẹp.
”
Trưởng bối hai nhà nói đùa một câu, không bằng định hôn ước cho bọn nhỏ.
“Hôn ước là cái gì?” Cô bé dùng ánh mắt ngây thơ to tròn nhìn về phía ba mẹ bên cạnh.
Mẹ ôn nhu cười giải thích: “Chính là anh Thích Hàn về sau sẽ cưới con.
”
“Mỗi ngày con có thể chơi cùng với anh sao?” Cô bé tựa hồ rất vui hỏi.
“Đương nhiên rồi.
”
Bắt đầu từ ngày đó, cô liền thích dính với Thích Hàn, vóc dáng nho nhỏ luôn là nhón chân, kéo lấy ống tay áo của anh, nói: “Anh, mẹ nói về sau anh sẽ cưới em.
”
“Khanh Khanh thực ngoan, thực ngoan.
”