Sữa tươi và cà phê trong Con pana, vị ngọt ngấy cùng sự chua xót tinh thuần hòa trộn cùng nhau.
Thổ lộ như vậy. Quân Mạc nằm trên giường suy nghĩ thật lâu – anh nói: “Em không cần cử động là tốt rồi.” Cái ôm của anh cũng ấm áp như vậy, khiến người ta không muốn bứt ra…
Anh nói, “Em phải kiên trì hơn anh.”
Nhưng cô vẫn không có cách nào để mở miệng nói ra, kiên nhẫn của cô ngày qua ngày đã bị bài mòn đến mức không còn được là bao nhiêu nữa.
Theo lẽ thường bắt đầu công việc buổi sáng, ngồi trên tàu điện ngầm nhận được tin nhắn, “Tối qua có ngủ ngon không? Anh phải ra ngoài một tuần, trở về đi ăn cùng nhau?”
Quân Mạc không nhịn được mỉm cười, “Xin hỏi ấn tượng tôi để lại cho anh cũng chỉ là đi ăn thôi sao?”
Hàn Tự Dương nhận được tin nhắn, liền trả lời lại, “Không khác lắm.” Tắt máy, lên máy bay. Tối hôm qua đưa cô về nhà sau đó quay lại Thụy Minh làm việc đến sáng, sáng sớm trực tiếp từ công ty ra sân bay, kế hoạch là lên máy bay sẽ ngủ bù – đồng hồ sinh học từ lâu đã chẳng còn để ý nữa.
Vội vàng xem xét một vòng, Quân Mạc tự nhiên cảm thấy mấy ngày này khách sạn vắng đi rất nhiều, kỳ thực cũng không phải vắng gì cho lắm – chỉ có điều khôi phục vẻ dáng dấp bình thường, quả thực cũng làm cho cô thở dài một hơi.
“Quản lí Lý, sinh viên thực tập đã thay đồng phục xong, đang ở tầng 1 chờ chị.” Tiểu Trương ló đầu qua cánh cửa mà nói vọng ra.
Quân Mạc tô lại son môi, rồi trả lời, “Chị ra ngay đây.” Một nhóm sinh viên năm thứ ba thực tập của Đại học du lịch A, Nam Đại đã ký ước làm đơn vị thực tập, qua sự chọn lọc của bộ phận nhân sự, có khoảng ba mươi người có khả năng từ các chuyên ngành khác nhau của ngành du lịch khách sạn đến thực tập.
Đây là ngày đầu tiên báo danh, Quân Mạc đã thấy viện trưởng – giáo sư Tạ dẫn đội. Hơn bốn mươi tuổi, một cô giáo khéo léo đoan chính, có thể nhìn ra được rất quan tâm đến sinh viên, hiểu sinh viên rõ như lòng bàn tay, đem ưu khuyêt điểm và tính cách của từng người ra giới thiệu với Quân Mạc . Vì vậy Quân Mạc không cần cố gắng chút nào cũng thuận lợi chuyển mỗi người vào mỗi bộ phận phù hợp.
Viện Trưởng Tạ sau khi bàn giao xong xuôi vội vã quay trở lại trường học, Quân Mạc liền có trách nhiệm đưa bọn họ đi làm quen với hoàn cảnh của khách sạn. Cô ở trên cầu thang khu nhà hành chính nghe âm thanh vọng ra, ngoài cửa tiếng nói lầm rầm, hiển nhiên mấy sinh viên này không thể kiềm chế được phấn khích. Cô nhìn lên, đây là thời điểm khách sạn không có quá nhiều khách, vì vậy phải tranh thủ thời gian.
Quân Mạc vừa ra khỏi cửa, lập tức trong lòng cảm thán một chút – cả vườn đều tiêu điều lạnh lẽo, mấy sinh viên trẻ tuổi thấp giọng chuyện trò cũng ngay lập tức thở ra khói trắng. Huống hồ sau khi trải qua sự lựa chọn của bộ phận nhân sự, lúc này đều đã trang điểm tinh tế, tóc đã búi lên, khuôn mặt nhỏ nhắn thật sự giống như miếng ngọc xinh đẹp. Mấy nữ sinh mặc đồng phục sườn xám của bộ phận ẩm thực, ánh mắt Quân Mạc dừng lại trên đôi chân dài của một nữ sinh, thật sự có thể so với người mẫu trên tạp chí.
Cô hơi đề cao giọng, đơn giản là tự giới thiệu bản thân một chút, đoàn người lập tức yên lặng, vài cô gái không che dấu ánh mắt cực kỳ hâm mộ nhìn Quân Mạc . Trong đầu Quân Mạc nhớ đến lần đầu tiên đến Nam Đại, cô cũng ngây thơ giống như vậy, hoàn toàn không nghĩ rằng sau khi làm việc, chẳng phân biệt được ngày hay đêm, hoàn toàn không có vẻ ngoài tràn đầy sức sống như thế này.
Cô lần lượt giới thiệu từng nơi một: Nhà ăn, câu lạc bộ, sáu khu phòng nghỉ với phong cách hoàn toàn khác xa nhau. Một vòng đi hết khách sạn, sớm đã qua thời gian ăn trưa, cô vội vàng giải thích, “Các bạn nhìn rõ bản đồ trong tay, tốt nhất là nhanh chóng đem mọi đường đi nhớ kỹ. Vạn nhất có khách hỏi đường, chúng tôi không hi vọng các bạn trả lời người ta rằng “Không rõ lắm”. Cô nghĩ nghĩ gì đó rồi lại bổ sung, “Cho dù các bạn chỉ là thực tập sinh cũng không thể trả lời như vậy được.”
Vườn rất lớn, mấy nữ sinh lần đầu tiên đi giầy cao gót đi nhiều như vậy, nhìn xuống chân họ, lại nhìn phía trước là nhà ăn, Quân Mạc đi đến bên cạnh mấy nữ sinh đó nói, “Kiên trì một chút, đến phòng ăn chúng ta dừng lại nghỉ ngơi một chút.”
Một nữ sinh trong đó có vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp, cũng không sợ hãi chút nào mà nói , ”Cảm ơn Quản lí Lý, chúng em có thể kiên trì.”
Quân Mạc cũng chỉ cười cười, nhìn lướt qua biển tên của cô bé – Miêu Mạn, thấy cô mặc đồng phục bộ phận phòng, nghĩ rằng cô bé xinh đẹp như vậy, thực ra nên kiến nghị với bộ phận nhân sự, chuyển đến bộ phận của mình – những người khách khó tính mà nhìn mỹ nữ cũng không còn cách nào khác, không phải sao?
Cuối cùng cũng đến phòng ăn, nhân viên đang chuẩn bị quét dọn. Lập tức lòng nhiệt tình nổi lên, Quân Mạc cởi áo khoác, tiếp theo nói với mọi người, “Làm việc ở Nam Đại, mọi người không phải sợ phiền toái, nhất là mùa đông, nhớ rõ tùy lúc phải cởi áo khoác ngoài ra và cầm trên tay, bị cảm cũng không tốt --- đương nhiên, cũng giống như các bạn vậy, vào tầng trệt cũng không cởi, hay là muốn bị cảm.”
Nhóm thực tập sinh mỉm cười, cởi áo khoác cầm trong tay. Quân Mạc muốn đi vào bên trong, đã thấy một thân ảnh quen thuộc đi từ trong thang máy ra, cô nhất thời sửng sốt – từ Noel tới giờ, cô chưa gặp lại Hàn Tự Dương, theo thói quen nghề nghiệp mà cô phản xạ có điều kiện, cô hơi nghiêng người, mỉm cười chào hỏi,”Xin chào Tổng giám đốc Hàn, chào cục trưởng Tôn.” Một bên dùng ánh mắt ý bảo nhóm thực tập sinh đang đứng ở cửa.
Hàn Tự Dương không nghĩ lại gặp cô trong này, có việc ở bên ngoài hơn nửa tháng, trở về tiếp khách, cũng không liên lạc lại với cô, nghe cô chào hỏi, bước chân hơi hơi chậm lại, chưa nói gì thì cục trưởng Tôn ở bên cạnh đã dừng lại:”Quản lí Lý à? Vội vàng đi đâu sao?”
Quân Mạc có chút xấu hổ nhìn cục trưởng Tôn, bỗng nhiên cảm thấy sau đêm hôm đó, cô không cách nào đối mặt được với Hàn Tự Dương, lại làm bộ như chuyên chú nói chuyện với Cục trưởng Tôn, “Mọi người đã dùng cơm xong rồi ạ?” Tùy ý hàn huyên vài câu, cục trưởng Tôn liền dẫn một đám người rời khỏi khách sạn.
Ở đại sảnh không ít người, Hàn Tự Dương vẫn đứng bên cạnh nhìn cô, tóc được búi hợp lễ nghi sau đầu, trang sức rất trang nhã, sắc mặt có vẻ rất tốt, cô cũng không nhìn về phía mình, nhưng mà trên mặt chầm chậm hồng lên – không biết có phải do điều hòa không. Anh nhẹ nhàng cười cười, khẽ lắc đầu.
Quân Mạc hướng bọn họ chào tạm biệt, đi vào đại sảnh khu vực ăn uống, hỏi, “Vừa rồi gặp khách, trong các bạn có mấy người hướng bọn họ mỉm cười thăm hỏi?”
Nhóm thực tập sinh trợn mắt há hốc miệng.
“Lần này không sao, chẳng qua ý thức phục vụ nhất định phải luôn nằm ở trong đầu – khách vào Nam Đại, người nào cũng là khách quý, bất luận gặp được ở nơi nào, nhà ăn, phòng khách, hoặc vườn hoa, dù có biết hay không biết tới bọn họ nhưng cũng nhất định phải mỉm cười chào hỏi.”
Dường như có người nào đó mở miệng nói thầm, “Vừa rồi người kia nhìn thật quen mắt.”
Quân Mạc nghe thấy, nghĩ nghĩ, nhìn lướt qua một nam sinh đang đứng bên cạnh, trong tay cầm một cái di động có chức năng nghe nhạc chuyên nghiệp, cô cười hỏi, “Điện thoại của em nhãn hiệu là gì?”
Nam sinh không hiểu nguyên nhân được hỏi nhưng vẫn trả lời, “Thụy Minh ạ.”
Quân Mạc mỉm cười: “Người mặc áo nhạt màu chính là tổng giám đốc của Thụy Minh. Thường lên báo, các bạn nhìn thấy quen cũng không có gì kỳ lạ.” Cô dừng một chút, mong đợi nghe được những tiếng ngạc nhiên, nhất là mấy nữ sinh, đã thấp giọng thì thầm, “Cho nên, tôi đã nói các bạn chú ý, thái độ cần nghiêm chỉnh – chúng ta là người trong ngành dịch vụ, mà khách của Nam Đại, người người đều là khách quý.” Cô lại nhấn mạnh lần nữa, “Còn có, di động có thể không liên quan, nhưng nhất định phải để chế độ rung và không được cầm ở tay.”
Trưởng ca bộ phận ẩm thực bước nhanh tới, thấy Quân Mạc liền liên tục xin lỗi: “Thật ngại quá, Tổng giám đốc Hàn bọn họ muốn một lô ghế, vừa mới đi, em tới chậm rồi.”
“Không sao, chị cũng cảm thấy rất kỳ lạ, vừa nãy chị gặp bọn họ ngoài cửa.” Quân Mạc có ý bảo nhóm thực tập sinh đi theo trưởng ca, “Được rồi, chuyện này giao cho em, dẫn các bạn này đi nhìn xung quanh một chút, nhất là mấy bạn được phân đến bộ phận ẩm thực, em xem rồi làm đi.” Quân Mạc nhìn đồng hồ một chút, “Lát nữa có người ở bộ phận nhân sự dẫn các bạn đến ký túc xá, tôi đi trước.”
Cô nhìn một đám người hướng tầng hai đi đến liền xoay người rời đi, cô muốn đi xuống căn tin nhân viên ăn cơm. Đi tới cửa, cô hơi cảm thấy kinh ngạc, thân ảnh thon dài đó chưa có đi, tựa hồ nghe tiếng giầy cao gót đến gần nên quay đầu nhìn, không nhịn được lộ ra ý cười.
Anh nhìn cô bỗng nhiên dừng bước, lại có chút lúng túng, nhìn trái phải xung quanh một chút, xác định chắc chắn xem có phải người anh đang chờ là mình không, không nhịn được cười nói,“Đang đợi em đây, vừa rồi không chào hỏi, giờ sửa chữa vẫn còn kịp.”
Mặt Quân Mạc dù trong gió lạnh, cũng không khống chế được mà đỏ lên, lúng túng nói,“Anh về rồi à?”
Anh đứng cách đó không xa, Quân Mạc đi cùng anh, Hàn Tự Dương đột nhiên hỏi “Sao hôm nay em cứ đi tới đi lui trong vườn vậy?”
Quân Mạc sửng sốt, hỏi ngược lại: “Sao anh lại biết?”
Hàn Tự Dương mỉm cười, mắt nhìn lên, chỉ chỉ nhà ăn lầu hai phía sau, Quân Mạc quay đầu liếc một cái – đó là lô ghế gần cửa sổ của lầu hai – vị trí thật tốt, vừa vặn có thể nhìn thấy hết mọi thứ diễn ra dưới vườn. Cô “à” một tiếng, cười nói: “Có thực tập sinh đến khách sạn, tôi đưa mọi người đi làm quen một chút.” Nhớ đến việc mình chưa ăn, không khỏi nhíu mày, nhẹ nhàng lấy tay sờ bụng.
Đến trước xe, Hàn Tự Dương mở cửa, còn thực sự hỏi, ” Thế nào? Vẫn chưa ăn cơm sao?”
Mặt Quân Mạc giãn ra cười cười, nửa đùa nửa thật, “Nói chuyện với anh, quên mất chuyện ăn trưa rồi.” Cô vẫy tay chào anh, một bên quay về, “Tạm biệt, Tổng giám đốc Hàn.”
Hàn Tự Dương nhíu mày nhìn cô, biểu tình chăm chú, cuối cùng chậm rãi rời mắt: “Anh có viêc phải về công ty, làm việc đừng theo kiểu liều mạng thế nữa. Đừng để người khác lo lắng.”
Anh cuối cùng cũng không nhìn cô, nhưng lời dặn dò lại vô cùng thân thiết, cách khá xa, Quân Mạc nghe tiếng ô tô xa dần, nhưng tâm tư lại không hề rời xa, những vướng víu dây dưa như con quay xoay tít quanh một điểm, càng để ý càng loạn.
Buổi chiều kiểm tra công việc bên khu phòng 4, lại nhận ra cô bé thực tập sinh cực kỳ xinh đẹp kia, Quân Mạc nhớ rõ cô bé tên Miêu Mạn, vì thế đứng lại hỏi: “Các phòng ở khu phòng 4 này đều nhớ rõ rồi chứ?”
Miêu Mạn tự tin gật đầu.
“Phòng thứ ba bên trái tầng hai là phong số mấy?”
“206.”
Hỏi thêm mấy lần nữa, đối phương đáp rõ ràng lại chuẩn xác, Quân Mạc gật đầu, cười nói, “Tốt lắm.”
Cô thích những cô gái thẳng thắn thông tuệ, bộ dạng lại thanh thoát vui vẻ, nhịn không được nói thêm vài câu: “Khu phòng 4 này là khu phòng giành cho khách quý, khu nhà ở của cán bộ cấp cao của Nam Đại thường ở trong này, mọi việc lúc nào cũng phải cẩn thận, chỗ nào không rõ thì hỏi những người khác. Cô Tạ nói với chị, lúc ở trường em rất xuất sắc.”
Thật vất vả mới bày ra bộ dạng của vị tiền chai dạy người trẻ tuổi, lại bị tiếng chuông phục vụ gọi cắt ngang, Quân Mạc cảm giác thật thất bại, thuận tay cầm lấy điện thoại, “Xin chào, khu phòng 4 xin nghe.”
Bên kia điện thoại không nói tiếng nào, Quân Mạc nghi hoặc nhìn điện báo, 304.
Giọng nói lập tức trở nên bất ổn, lại lặp lại một lần nữa, “Alo, xin chào?”
“Xin lấy một xếp giấy trắng đến phòng tôi được không?” Giọng Hàn Tự Dương cực kỳ lễ phép, chợt truyền đến một tiếng cười khẽ, “Sao lại là em?”
Quân Mạc chỉ nói, “Xin anh chờ ột chút, lập tức đến ngay.”
Cô vội vàng giao việc cho Miêu Mạn, “Lấy một xếp giấy mang sang 304, ở tủ nghiệp vụ ngăn kéo thứ hai từ dưới lên.” Cô xoay người rời đi, cũng không thấy trong mắt của cô gái kia hơi hơi sáng lên.
Lúc Mã Sơ Cảnh mở cửa, nhịn không được “Ui” một tiếng, bộ dạng toàn bộ là cợt nhả, trêu đùa, “Là nhân viên mới sao?” Miêu Mạn cảm thấy không tự nhiên, đưa giấy qua, “Đây là giấy anh cần.”
Cửa mở hơn nửa, Hàn Tự Dương ngồi trên sô pha nhìn qua, là một cô gái an tĩnh, ngọt ngào, trong lòng anh không hiểu sao khẽ động, chậm rãi dời ánh mắt.
Quân Mạc lại đi vào khu phòng 4, bước chân vội vàng, bởi vì đi nhanh, hơi thở dốc. Cô mới nhận được điện thoại, một thực tập sinh đổ trà lên người khách ở phòng lớn, làm phát sinh tranh chấp. Kỳ thực Quân Mạc nhìn đến, làm sao có thể gọi là tranh chấp – rõ ràng là lớn tiếng quở trách. Người đến cô không nhận ra là ai, mà lúc này Miêu Mạn đứng ở bên, hốc mắt đã hồng hồng, cúi đầu không dám nói lời nào.
Bên cạnh có vài người, cũng là miệng lưỡi thế gian – cả vú lấp miệng em, bỏ đá xuống giếng, ăn nói khép nép. Quân Mạc xốc lại tinh thần, “Xin chào, tôi là quản lí đại sảnh, Lý Quân Mạc , vị tiên sinh này, thật xin lỗi.”
Hoàn toàn vô dụng – lần đầu tiên từ lúc làm việc đến giờ, Quân Mạc cảm thấy mình sắp không chịu được nữa rồi. Hơi nóng từ điều hòa thổi trúng huyệt thái dương Quân Mạc đến phát đau, từng chút, từng chút một khó chịu thêm. Cô cảm thấy mình như một cái máy ghi âm, chỉ biết lặp đi lặp lại nói mấy câu: “Chúng tôi lập tức mang quần áo của ngài đi giặt.” “Thực xin lỗi, thật sự là có lỗi.”
Mà lúc này, Miêu Mạn đã bắt đầu thấp giọng nức nở. Người khách kia chỉ cười nhạt một tiếng, “Cô khóc cái gì? Gặp phải khách sạn loại này, tôi mới là người nên khóc.”
Quân Mạc cũng hiểu được, sao lại có khách hàng khó chịu như vậy, thật sự kém cỏi hỏi lại một câu, “Vậy ngài muốn làm gì bây giờ?” Cô biết nói như vậy là tối kỵ, chỉ có thể ăn nói khép nép và xin lỗi không ngừng.
“Giám đốc Trương? Đợi lâu rồi?” Giọng nói quen thuộc, đúng lúc chen vào giữa cảnh ầm ĩ, ồn ào.
Mọi việc coi như bị tạt một gáo nước lạnh, trong phút chốc liền bình yên trở lại.
Quân Mạc nhìn anh, hơi sinh ra cảm giác chật vật, đồng thời cũng không tự chủ nhẹ nhàng thở ra, lại mang theo một chút chờ mong.
Quản nhiên, Hàn Tự Dương nhìn lướt qua Miêu Mạn, cũng nhớ tới lần đó, cũng là cô bé đang đứng trước mặt mình khóc, ánh mắt sưng đỏ, chật vật không chịu nổi, cười nói, “Nếu nói không phải thì là tôi mới đúng, để cho ông đợi lâu, bằng không sẽ không xảy ra sự tình này.” Khóe mắt hơi nhướng, thản nhiên cười: “Đi ăn cơm chứ?”
Giám đốc Trương vội vàng đáp lời nói: “Đâu có, đâu có.” Tất nhiên chuyện cũng chẳng còn gì nữa, Quân Mạc thực sự như được đại xá, vài nhân viên phục vụ đi ngang qua, dường như không ai là không quay đầu liếc nhìn lại một cái. Quân Mạc đặt tay lên vai Miêu Mạn, thấp giọng hỏi: “Sao lại không cẩn thận như vậy?”
Mặt Miêu Mạn bị nước mắt làm mờ hết cả, nghẹn ngào nói, “Lúc em đưa trà tới, hắn sờ soạng tay em,em hoảng …”
Nhất thời hiểu rõ – khó trách cô bé thẹn quá hóa giận. Quân Mạc thở dài, “Chuyện này cho dù vậy, cũng không cần khóc, đụng tới loại khách này…” Cô không nói nổi nữa, chỉ có thể nói: “Cũng may Tổng giám đốc Hàn đến đúng lúc.” Cô gọi điện cho bộ phận ẩm thực, phân phó bữa tối, nhanh chóng đem quần áo bẩn đi giặt.
Khi sao đã lấp lánh trên bầu trời là lúc Quân Mạc mới về nhà, giầy cao gót giẫm trên nền xi măng, thanh thúy vang lên tiếng cạch cạch, thực ra cô không thích giày cao gót, lúc mới bắt đầu đi làm, chiều nào tan ca, việc đầu tiên cô làm chính là ném giầy ra, kiểm tra xem bị dộp chỗ nào hay không. Sau đó dần thành thói quen cũng xuất hiện một tầng vết chai, không thể che đi được – rốt cuộc vẫn là giầy thể thao đi đường thoải máu, vừa mới gặp thực tập sinh tan tầm về, đều hướng cô chào hỏi.
Miêu Mạn mặc áo khoác của khách sạn, khuôn mặt gần như giấu trong áo, xinh đẹp đáng yêu, chỉ là sắc mặt hơi tái. Quân Mạc nhịn không được an ủi, “Tâm trạng có khá hơn chút nào không?”
Miêu Mạn gật gật đầu, đột nhiên hỏi: “Quản lí Lý, em có nên nói lời cảm ơn với Tổng giám đốc Hàn không?” Giọng nói thật sự chân thành, Quân Mạc sửng sốt, cười nói, ”Uh, hẳn là nên vậy. Bây giờ có lẽ nên nói cảm ơn.”
Hàn Tự Dương từ phòng tiệc đi ra, nhìn thấy cô đứng ven đường đang nói cười với bạn, hơi ngẩng đầu gọi một tiếng,“Tổng giám đốc Hàn.”
Anh vốn tưởng rằng, chỉ cần có người bên ngoài, cô luôn bày ra bộ dáng chỉ liên quan tới công việc, kính cẩn mà không có chút nào thất lễ – hôm nay như vậy, trong lòng thấy thật cao hứng, “Hết giờ làm rồi?”
Quân Mạc đứng trước Miêu Mạn, hé miệng cười nói, ”Chuyện buổi chiều thật sự cảm ơn anh.”
Hàn Tự Dương thấy cô bé đứng phía sau, nhớ lại, “Là cô làm đổ trà?” Trong giọng nói có ý cười, nhìn rõ vẻ mặt Quân Mạc , cảm thấy có lẽ vị khách buổi chiều không dễ chịu lắm.
“Cảm ơn Tổng giám đốc Hàn.” Miêu Mạn không dám nhìn anh, cúi đầu nói.
“Là vị khách ở vùng khác tới, tôi đã cho người đưa anh ta sang Grand Hyatt rồi.” Anh thản nhiên giải thích với Quân Mạc .
Quân Mạc không nói gì, cười cười nói, “Như vậy à. Tổng giám đốc Hàn, chúng tôi đi đây.”
Cô bỗng nhiên cảm thấy thực sự rất mệt mỏi, tâm tình của mình sớm đã giống vết chai sần dưới chân, càng mài càng dầy, nhưng cũng chỉ có vậy – thỉnh thoảng mệt mỏi rã rời kéo tới mới có cảm giác lần này so với lần trước càng mãnh liệt hơn.
Viện Trưởng Tạ đến, liên tục nói cảm ơn với Quân Mạc .
Quân Mạc rất ngượng ngùng, lại chẳng biết nên làm thế nào, chỉ có thể nói: “sinh viên đến thực tập lần này, biểu hiện tốt lắm.”
Viện Trưởng Tạ khẽ cười, “Huấn luyện sinh viên thực tập lần này đều là do quản lí Lý đảm nhiệm sao?”
“Đúng vậy, khách sạn cử tôi huấn luyện.” Trong lòng Quân Mạc cảm thấy không yên.
“Sinh viên đều nói rằng cô quản lý mọi việc rất tốt.” Viện Trưởng Tạ nói, lại không đơn giản đùa: “So với thầy cô trong trường chúng tôi… còn tốt hơn.”
“Quản lí Lý, trường đại học chúng tôi vừa vặn có một giáo sư dạy ngành khách sạn sẽ tạm thời rời cương vị công tác.” Viện Trưởng Tạ nhìn cô, “Cô có ý định đi dạy không? Tôi muốn nói là, cô vừa dạy sinh viên trong trường, vừa tiếp tục học lên.”
Quân Mạc bỗng nhiên cảm thấy dao động một chút, cô nhớ tới đại học A cũng không phải ở thành phố này, rất gần nhà mình, cũng chỉ có nửa tiếng đi xe – tuy rằng vùng này giao thông đều nhanh và tiện, nhưng làm việc ở đây thì năm mới đều không được về nhà, thường thường phải để cha mẹ đến thăm mình. Nhưng kỳ thật cũng không quan trọng, cô chỉ cảm thấy rất mệt, mệt đến mức muốn tìm một nới không nhất thiết phải khép nép xin lỗi người khác, cũng không cần mang mặt nạ thật dày, khi tâm trạng khó chịu hết sức nhưng vẫn phải mở miệng cười hoanh nghênh khách .
Viện Trưởng tạ tưởng cô không muốn, vội vàng cười nói, “Không thích cũng không sao – tôi cũng chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi. Quản lí Lý làm việc ở khách sạn tốt như vậy… “
Quân Mạc cong khóe miệng lên, nghe thấy chính mình nói, “Thật sự? Tôi đồng ý.”
Espresso con pana, có nghĩa là “espresso với sữa” ở Ý, là thức uống được pha bằng cách dùng 1 hoặc 2 shot espresso với kem tươi (whipped cream). Ở Mỹ nó được gọi là café Vienne và ở Anh là café Viennois