Trong cảm giác mát mẻ, dường như lại khiến người ta nhớ tới những chua xót ngọt ngào đã từng trải qua, tự do lan tỏa trong gió lạnh.
Anh đã về, Quân Mạc cực kỳ an tâm mà ngủ, sáng sớm tỉnh lại nhìn đồng hồ, thở dài, hóa ra mới bảy giờ. Rốt cuộc cũng đang ở trong nhà người khác, không thể ngủ nướng thêm chút nữa, đi rửa mặt, thay quần áo, vừa muốn mở cửa, trong giây lát cảm thấy không đúng, trở lại phòng vệ sinh dùng khăn tay tỉ mẩn lau chùi một lần, rồi đem khăn mặt và quần áo ngủ đã dùng qua ôm trong tay, mở cửa xuống dưới nhìn xung quanh.
Anh đưa lưng về phía mình ngồi bên cạnh bàn ăn, cúi đầu xem tạp chí, trên bàn có sữa đậu nành, cháo, bánh quẩy, bánh bao, ước chừng những thứ điểm tâm ở quanh vùng mua được cái nào cũng đều để ở trên bàn. Nghe thấy tiếng mở cửa, Hàn Tự Dương quay đầu nhìn thoáng qua, thoải mái nói với cô:, “Buổi sáng tốt lành.” Anh chỉ chỉ mặt bàn,“Đến ăn sáng đi.”
Quân Mạc lên tiếng, cố gắng xem nhẹ bầu không khí xấu hổ trong phòng. Cô chỉ quần áo rồi hỏi, “Cái này làm thế nào giờ?”
“Oh, cái này anh không mặc được. Em định mang đi sao?” Hàn Tự dương mỉm cười nói, “Hay để ở đây cũng được.”
Tay Quân Mạc đang cầm cốc nước trái cây dừng lại giữa chừng, một lúc sau mới có phản ứng,“Anh không dùng được, em mang đi.”
Anh bỏ tờ tạp chí trong tay xuống, chỉ chỉ bàn trà trong phòng khách, “Đồ của em ở đó. Chìa khóa cũng vậy.” Không chờ Quân Mạc hỏi, liền giải thích, “Hôm qua anh mang về, Hân Nhiên đưa chìa khóa cho anh – anh thấy muộn quá nên tiện thể mang đồ về cho em.”
Quân Mạc hừ một tiếng, “Bọn họ đúng là vui chơi quên trời đất.”
“Hôm qua nghe nói Hân Nhiên cầu hôn thành công.” Hàn Tự Dương mỉm cười giải thích thay họ.
Quân Mạc ngây người một lúc, nhẹ nhàng rên một tiếng, “Trời ạ.”
Anh cho rằng cô đang vui vẻ thay cho bạn, không nghĩ Quân Mạc lại nói, “Mới yêu nhau có hai, ba tháng – đã định làm đám cưới?” Cô nhìn anh thăm dò, “Em có nên khuyên Ân Bình thận trọng hơn không?”
Hàn Tự Dương nhíu mày nhìn cô, ý vị thâm trường, nửa ngày mới chậm rãi nói, “Không phải tất cả tình cảm đều tỷ lệ thuận với thời gian.”
“Nhưng mà em muốn tặng quà – cô ấy sẽ không bỏ qua cho em đâu.” Quân Mạc thì thào nói, hoàn toàn không để ý đến lời Hàn Tự Dương.
Đang thất thần thì nước trái cây đổ lên người, luống cuống tay chân dùng khăn tay lau đi, Hàn Tự Dương nhìn cô, cười nói, “Cả ngày đều mặc màu trắng, thời con gái thanh xuân thì nên mặc đồ rực rỡ một chút mới tốt.”
Quân Mạc vẫn mặc đồ ngày hôm qua, vừa lau đồ cũng không ngẩng đầu lên, “Em không còn là cô gái tràn đầy sức thanh xuân nữa rồi, già mất rồi.”
Thật ra da cô trắng nõn, cách ăn vận lúc thời sinh viên cũng diễm lệ thanh thoát lắm, khiến người ta nhìn mà hai mắt sáng ngời. Sau này đi làm, vì khuôn mặt trẻ con, nên khi mặc đồ phải chọn màu sắc trang nhã, lạnh một chút, cố gắng để khách hàng có cảm giác tín nhiệm.
“Sao lại không phải chứ?” Anh vén mấy sợi tóc ra phía sau tai cho cô, giọng nói mang theo sự cưng chiều nồng đậm. Quân Mạc chờ anh bỏ tay ra, mới bất mãn mà lẩm bẩm một tiếng, “Không cần phải giống như ông cụ non thế chứ.”
Hàn Tự Dương coi như không nghe thấy gì, chỉ cúi đầu ăn sáng.
“Em còn chờ Ân Bình về nữa không?”
“Không đợi nữa. Lúc nào chúng ta về?” Quân Mạc có chút tức giận với cô bạn ‘trọng sắc khinh bạn’ kia.
Cũng không phải anh lái xe, lái xe vẫn là Tiểu Tiếu. Quân Mạc hướng cậu ta mỉm cười.
Cô ngồi bên cạnh Hàn Tự Dương, ngày xuân hoa nở, trong xe vẫn bật máy sưởi, không khí ấm áp hơn nhiều. Đầu của Quân Mạc cứ một chút lại gật gật, không chịu được cuối cùng ngủ mất. Hàn Tự Dương hơi nghiêng mặt nhìn cô, làn da trắng nõn bắt đầu hơi hồng lên, nhẹ nhàng nở nụ cười, không thể chuyên tâm làm việc được.
Xe vào đường cao tốc, cô ngủ rất say, không nghe thấy di động của mình kêu.
Hàn Tự Dương nhịn không được vỗ vỗ cô, “Điện thoại của em reo kìa.”
Quân Mạc mơ hồ lục túi xách, thoáng cái mấy thứ linh tinh trong túi rơi ra, điện thoại vừa rung vừa chuông, Hàn Tự Dương thở dài thay cô nhặt đồ vào.
Quân Mạc thấy tên người gọi, ánh mắt trấn tĩnh, quay lại nhìn một cái, tiếp điện thoại, “A lô.”
Tiểu Tiếu vừa lái xe vừa nhìn qua kính hậu hỏi, “Tổng giám đốc Hàn, chúng ta tới đâu trước?”
Không có ai trả lời.
Hắn không nhịn được quay đầu lại, Hàn Tự Dương đang dựa đầu vào ghế rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng hơi trầm xuống, tay đỡ thái dương. Trong xe tựa hồ chỉ có tiếng Quân Mạc cúi đầu thấp giọng nói chuyện qua điện thoại.
Câu trả lời của cô rất đơn giản, chỉ là “uh”, “Thật vậy sao”, “Tớ cũng không biết”. Vài câu trả lời. Bên mặt cô, lông mi thật dài cụp xuống, che khuất ánh mắt, không lộ ra chút cảm xúc nào.
Qua thật lâu mới nghe cô thản nhiên nói, “Được rồi, cậu thay tớ chúc mừng người ta.” Một lát sau, lại sửa,“Quên đi, như vậy không hay chút nào.”
Khóa túi xách của mình lại, Quân Mạc vô lực dựa lên ghế, thở dài một tiếng.
Không ai nói gì, Hàn Tự Dương đột nhiên đưa tay kéo đầu cô tựa vào vai mình, trầm giọng nói, “Ngủ tiếp đi, lúc nào đến nơi anh gọi dậy.”
Quân Mạc gật gật đầu, nhắm mắt lại, thật ra tinh thần của cô đã thanh tỉnh không ít, cơn buồn ngủ đã bay đâu mất.
Cô nhắm mắt một lúc, lại mở mắt ra, “Cho em đến cao ốc Bách Ái là được rồi, em muốn mua mấy thứ.”
Bên người vang lên tiếng trả lời “Được”, không phải là lần đầu tiên cô dựa vào anh, lúc này mới cảm thấy trên người anh luôn có loại hương vị làm ình an tâm – đè nén cảm xúc phức tạp xuống, dường như không có việc gì, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh sớm đã khép lại máy tính, chỉ nhìn Quân Mạc dựa vào mình nói, dường như cô cũng không mở to mắt. Anh không biết cô đang nghĩ gì, mà cũng thật sự không muốn thăm dò. Chỉ biết rằng, bây giờ cô đang ở bên cạnh mình.
Bờ vai anh thật rộng, cách áo sơ mi trắng truyền đến cảm giác ấm áp. Quân Mạc có chút hoang mang, cô nhớ rõ chính mình từng liều lĩnh khóc lớn – hiện tại cảm thấy trong lòng thật trống vắng, không thể nói rõ sự khó chịu, nhưng lại cảm thấy hoảng hốt, cô hơi cọ cọ vào đầu vai anh, muốn ngồi thẳng dậy, tay anh đã nhẹ nhàng xoa xoa hai má cô, mang theo lực đạo mềm nhẹ, “Ngủ thêm chút nữa.”
Quân Mạc xuống xe trước cửa tòa nhà, cô đứng bên đường, Hàn Tự Dương mở cửa kính xe ra một nửa, nhìn cô vẫy tay chào tạm biệt với mình, dưới ánh mặt trời mùa xuân, khóe miệng cô lộ ra nụ cười nhàn nhạt, thật giống một đóa bách hợp trắng đạm nhiên mà thanh úc. Anh nhất thời thần người ra, Tiểu Tiếu không nhịn được nhắc nhở, “Tổng giám đốc Hàn, gần đến giờ rồi.”
Hàn Tự Dương chuyển mắt, hơi hơi gật đầu,“Đi thôi.” Anh cũng không đóng cửa sổ, trong nội thành xe chạy rất chậm, gió nhẹ thổi tới trên mặt, nhưng không có cảm giác mát.
Quân Mạc đi dạo không mục đích trong dòng người, ánh mắt của cô gần như liếc qua hầu hết các cửa hàng.
Minh Văn nói qua điện thoại, Lâm sư huynh đính hôn, trước khi ra nước ngoài thì tổ chức hôn lễ, cô dâu là đồng nghiệp cùng trường.
Trong đầu một mớ ý tưởng lượn qua lượn lại, vô tình lại bị tấm áp phích quảng cáo của công ty du lịch hấp dẫn, gió cát bay bay trong đại mạc bao la, đoàn lạc đà chậm rãi mà đi, thậm chí bên tai cũng phảng phất nghe thấy tiếng lục lạc réo rắt. Trong đầu cô chợt lóe lên một ý nghĩ, con đường tơ lụa – sẽ tặng tơ lụa. Trong nhất thời nảy lên ý nghĩ này, liền đơn giản đem tất cả mọi thứ quẳng ra sau đầu, đi thẳng đến cửa hàng bán tơ lụa. Cẩn thận chọn một cái áo choàng đỏ, bề mặt trơn bóng mềm mại, sờ tay vào cảm thấy như nước suối chảy qua, cô tưởng tượng bộ dáng cô dâu của anh mặc nó đứng bên cạnh anh, nhất định là sẽ cười rộ lên, sẽ làm anh cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, liền bảo nhân viên cửa hàng gói lại.
Cầm túi quà trong tay, ngồi trên xe bus – cô quên ngày diễn ra hôn lễ, kỳ thật là vừa vặn trong kỳ nghỉ xuân, cảm thấy nhiều cảm xúc hỗn loạn– cuộc sống nếu cứ nghĩ đến từ “Nếu” thì thật là ngốc nghếch. Trong lòng Quân Mạc hiểu rõ, lại không tự chủ mà rơi sâu vào trong suy nghĩ ấy, lơ lửng như mắc trong mớ tơ vậy.
Lần về bằng xe bus này thật dài, cô lại nhận được điện thoại của mẹ, giục cô về nhà.
Đột nhiên cô nhớ tới chiếc lục lạc trên con lạc đà ở trên tấm áp phích quảng cáo chuyến du lịch đại mạc, lập tức hưng phấn lên, nghĩ chính mình bị một vật nhỏ bé như vậy kích động – nhảy xuống xe, xe vừa qua là nhìn thấy văn phòng du lịch. Một giờ sau, cầm biên lai về – kỳ nghỉ đầu tiên của công việc mới, cô muốn ra ngoài giải sầu.
Nhanh chóng quyết định như vậy, rồi bình tĩnh đi mua vé xe cùng đặt phòng khách sạn, cô không thể ình cơ hội cân nhắc lần nữa – luôn có vô số khả năng chậm rãi nhảy ra lúc cân nhắc ấy, tựa như đưa tay bắt lấy một nắm cát nhỏ, càng thong thả, càng cẩn thận, càng cố sức, thì chỉ càng rơi ra nhanh hơn mà thôi.
Khi cô về đến trường liền lập tức đem quà đi gửi, dụng tâm chọn một thiệp chúc mừng đỏ rực trầm tư một lúc lâu, chỉ viết bốn chữ “Bất ly bất khí” – cô cảm giác hơi phiền muộn, chung quy cũng phải đi đến bước này.
Buổi chiều, cô miễn cưỡng nằm ở trên giường, lấy di động ra, một chữ một chữ nhắn cho anh, “Sư huynh, em đã gửi quà rồi. Thật xin lỗi, không thể tới dự hôn lễ của anh. Chúc hai người hạnh phúc.”
Cô dùng cách ghép vần, phím số 7 không nhạy, phải dùng sức ấn vào, cuối cùng một hàng chữ giữa màn hình sáng lên, gửi đi được – thuận tay bỏ điện thoại qua một bên, cô biết anh sẽ không nhắn lại. Cô đem phần tâm ý cuối cùng với anh tặng đi, một phần chúc phúc như vậy, thật sự không cần trả lời.
Trước kỳ nghỉ một ngày, ngay cả trong không khí cũng tách thành từng phân tử, Quân Mạc đối xử với sinh viên cực kỳ thoải mái – bọn họ còn nhiều năm, cảm thấy tương lại vô hạn, mà ngày nghỉ có thể tiêu pha thoải mái, là những ngày tốt đẹp đáng để chờ mong. Trong giờ học cô hỏi sinh viên, có bao nhiêu người có kế hoạch đi du lịch, cơ hồ tất cả đều giơ tay, vì vậy thoải mái trao đổi suy nghĩ, đôi khi Quân Mạc nhìn khuôn mặt những học sinh kia, giật mình cảm thấy mình là một thành viên trong số đó– với những nơi xa lạ đều tràn ngập mong chờ.
Tan học Quân Mạc nhận được điện thoại của Hàn Tự Dương, rốt cuộc thoải mái nói, “Tuần sau em được nghỉ rồi.”
Hàn Tự dương đứng bên cửa sổ ở tầng 24, ánh mắt tuấn lãng chìm vào một mảnh kim sắc, chậm rãi hỏi cô, “Em định làm gì?”
Quân Mạc ở đầu kia điện thoại chỉ cười, không trả lời anh.
“Vài ngày nữa anh phải ra ngoài một chuyến, đi ký hết hợp đồng chuyển giao kỹ thuật.” Anh khai báo với cô qua điện thoại.
“Đi đâu?” Quân Mạc hỏi.
“Bắc Âu.”
“Cảnh vật bên ấy hẳn rất đẹp.” Quân Mạc hăng hái thay anh.
“Quân Mạc , em còn chưa nói cho anh biết, em định làm gì?” Anh hơi day lông mày hỏi cô.
“Sao anh lại căng thẳng thế?” Quân Mạc đột nhiên ngừng cười, nghiêm túc nói, “Em muốn đi du lịch – Đôn Hoàng, tiện đường đi Tân Cương, từ nhỏ em đã muốn đi rồi, thật sự em muốn đi đến đó.”
Thủy tinh trong veo mà sáng bóng, có thể thấy chồi non trên từng nhánh cây rung rinh trong nắng, tràn đầy sức sống. Cách xa như vậy mà Hàn Tự Dương lại có thể thấy rõ ràng.
Đột nhiên nghe cô nói, “Đợi lúc về em mua quà cho anh, anh mời em đi ăn nhé?” Giọng nói của cô nhẹ nhàng như vậy, Hàn Tự Dương tự nhiên cảm thấy dụ hoặc, anh thậm chí còn tưởng tượng được mặt mày cô giãn ra, mang theo chút ý cười.
Anh trầm giọng, “Một lời đã định.”
“Một lời đã định.” Cô đồng ý với anh.
Sau khi anh đi công tác mấy ngày, Quân Mạc bắt dầu đơn giản thu thập hành lý, chỉ một túi du lịch to đeo trên lưng, mặc một cái áo gió chuyên du lịch, tự cảm thấy đã có chút phong trần mệt mỏi.
Cuối cùng cũng không hề nhận được điện thoại của anh – Hàn Tự Dương ở châu Âu, lệch giờ với cô, vì thế chỉ nhắn tin – cô cảm thấy rất quý, nghe nói phí gửi tin nhắn quốc tế từ chỗ anh gấp mấy chục lần từ nơi này gửi đi, thường thường sáng sớm cầm máy là đã thấy tin nhắn của anh, chỉ được mấy từ, có lúc chỉ là hỏi cô thế nào mà thôi. Đương nhiên phải trả lời – cô nhắn lại tường tận, lúc nào đi xe gì, đi du lịch ở chỗ nào, mỗi ghi từng chữ từng chữ gửi cho anh, cứ thuận tay, cứ tự nhiên như vậy.