“Lý Quân Mạc , đây là cái gì?”
Mỗi lần khi anh gọi đầy đủ tên mình ra như vậy, vai Quân Mạc đều không tự chủ được mà rụt lại, rồi mới dám ngẩng đầu nhìn hai mắt đang mang theo lửa giận của anh.
Trong đầu cô nhanh chóng suy nghĩ một lần: Không cẩn thận làm mất tài liệu quan trọng của anh? (Chắc chắn là không, anh chưa bao giờ vứt đồ đạc hay tài liệu lung tung), sinh viên đưa thư tình ình bị phát hiện (Lại càng không thể, đó chỉ là tưởng tượng thôi, sẽ có vài cậu nhóc chưa lớn anh tuấn thích mình).
Rốt cuộc là cái gì?
Cô chống tay vào bàn đứng lên, đau đến mức hít vào một ngụm khí lạnh – ban ngày cùng sinh viên tham gia hoạt động leo núi, rốt cuộc với thân mình già nua yếu ớt này, vừa về đến nhà cả người đều đau nhức.
Vừa mới quay đầu, cổ tay đã bị anh nắm lại, bắp chân trái cũng bắt đầu cảm giác khó chịu, Quân Mạc hơi lảo đảo một chút.
Hàn Tự Dương dường như đã quên nguyên nhân khởi binh vấn tội, nhíu mày hỏi cô, “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Quân Mạc nói nhanh, “Anh… Vừa rồi muốn nói với em cái gì?”
Anh nâng cổ tay cô lên, đặt trước mặt cô, vẫn không nhúc nhích nhìn cô.
Quân Mạc nghi hoặc nháy mắt mấy cái, “Tay em không có vấn đề gì, lúc leo núi bị đụng phải là ở chân thôi.” Sau đó vội vàng nín miệng, chột dạ nhìn anh một cái – trong ấn tượng của cô anh chỉ tức giận một lần là mùa đông lạnh mà cô lại một hộp kem thật lớn, kết quả về ho hết nguyên tuần.
Quả nhiên anh cúi đầu nhìn chân cô, trầm giọng nói, “Để anh xem.”
Ngay đầu gối nhìn thấy một vết bầm xanh đen ghê người, nhìn xuống chút nữa, còn vài vết trầy da nhỏ, đã dán qua loa mấy miếng băng cá nhân.
“Không có gì, em xử lý qua rồi.” Cô cẩn thận nói.
Hàn Tự Dương nhìn vẻ mặt đau đớn của cô, cuối cùng không nhịn được đưa tay giúp đỡ cô đứng vững. Sau đó lại nghiêm mặt lại đưa vòng tay bạc ra trước mặt Quân Mạc , “Đây là lần thứ mấy em làm mất rồi?”
Quân Mạc bỗng nhớ ra, buổi sáng ra khỏi cửa thì mới nhớ tới là cùng lớp đi vận động, liền thuận tay tháo vòng xuống cho rảnh tay.
“Em sợ làm mất, mới không mang ra ngoài.” Cô lúng ta lung túng giải thích.
“Hả, sợ làm mất? Vậy nên để trên tủ giầy luôn sao, nếu anh không nhìn thấy, chỉ sợ đến giờ em cũng không nhớ tới việc mình “sợ làm mất” phải không?” Anh thản nhiên nhắc nhở cô.
Đây không phải lần đầu tiên của cô, có hai lần thuận tay đặt ở toilet – nhưng cuối cùng lại đem phòng ngủ đảo đến long trời lở đất để tìm. Một lần là ở trường – may mắn tan học nhưng còn ở lại họp lớp, lớp trưởng đưa trả cô.
Cô cảm ơn rối rít không thôi, hận không thể mời học sinh đi ăn cơm, về sau cũng nói cho anh biết – chỉ đối lấy cái trừng mắt lạnh lùng từ anh.
“Em đi dạy tháo vòng tay ra làm gì?” Một lần Hàn Tự Dương hỏi cô, “Anh thật sự không nghĩ ra.”
“À, dạy xong một tay đầy bụi phấn, phải đi rửa tay, kết quả lúc vào dạy tiếp thấy ướt quá, liền tháo ra.” Cô nghĩ giải thích kể lể như vậy, anh sẽ không truy cứu.
“Em thật sự sợ đánh mất mới tháo xuống – quý như vậy, em làm sao có thể nghĩ là không cần được cơ chứ?” Đọc tạp chí thấy được giá của nó khiến người ta líu cả lưỡi, vài năm tiền lương của cô đó, làm sao mà có thể ném đi được cơ chứ. Quân Mạc phí công giải thích với anh.
Hàn Tự Dương lại giận dữ hơn mà cười nói, “Em cũng cảm thấy nó quý à?”
Cô ngẩn người nhìn anh, rút cuộc cũng biết mình nói sai cái gì.
Miệng anh vẫn mang theo ý cười, lại cau mày nhìn cô, vì sao trước khi kết hôn lại không biết con người này của cô? Khi đó cô giỏi giang như vậy, một chút yếu thế cũng không chịu. Dường như tất thảy đều gọn gàng ngăn nắp, khách hàng tín nhiệm cô cũng nhiều như vậy.
Quân Mạc nhanh tay cầm lấy cái vòng lạnh lạnh kia, đáng thương nằm trên tủ giầy cả một ngày, đeo vào tay, “Em thật sự không bao giờ ném lung tung nữa.”
Anh thở dài một hơi, xoay người đi ra khỏi phòng.
Khi trở lại, trong tay còn thêm lọ rượu thuốc bôi lên vết bầm. Nhận mệnh ngồi xổm xuống trước mặt cô, “Đưa chân lại đây.”
Quân Mạc chỉ nhìn thấy mái tóc ngắn đen nhánh của anh, anh đang cúi đầu nhẹ nhàng xoa nắn chỗ bầm ứ nơi đầu gối của mình. Lực đạo vừa vặn, cẩn thận từng chút một.
Cô nhịn không được vòng tay ôm anh, trong lòng chỉ cảm thấy ấm áp.
Tư thế của anh vốn xấu hổ, lại bị cô đụng vào tay, rượu thuốc rớt ra ngoài một ít, áo trắng bị nhiễm một vết bẩn nhỏ nơi ngực.
Nụ cười lại hiện bên môi, buông chai rượu thuốc trong tay, cẩn thận vòng tay ôm lấy cô, “Làm sao vậy?”
“Uhm, không có gì.” Quân Mạc cúi đầu nói, “Em đã từng nói với anh em rất thích anh chưa nhỉ.”
Nhưng câu này không phải một câu nghi vấn.