Một Ly Cà Phê Tình Yêu


Chỉ là lưu luyến hương vị ấm áp của vani còn vương vấn trong miệng – cảm giác ấm áp lừa dối như vậy, lưu lại cổ họng, nhiều lần lặp đi lặp lại như vậy chỉ còn duy nhất vị cà phê vani.
“Quân Mạc ”
Tay Quân Mạc hơi buông lỏng, cô nghĩ: Có thể làm như không nghe thấy được không? Đầu óc cô nhất thời chai rối, thậm chí cô không chú ý tới điều quan trọng nhất là anh đã gọi tên cô .
Hàn Tự Dương xuống xe rất nhanh, đứng chắn đường đi của cô, anh xuống xe, đưa tay cầm túi đồ trên tay cô, “Mua nhiều đồ như vậy sao? Tôi đưa em về.” Quân Mạc ngẩn mặt đứng lại, cô cảm giác không tự nhiên mà quay đầu đi, thấp giọng nói, “Không cần đâu, chỗ này cách nhà tôi rất gần.” Cô giật mình nhớ tới chính mình ba năm trước – từ trước đến nay, tính tình cô tương đối tốt, bạn bè cũng rất nhiều, thời gian bị thất tình mọi người đều muốn an ủi, động viên cô– cũng có thể là cô đã quá bảo vệ mình bằng giới hạn mà cô vạch ra, người bên ngoài muốn nói gì, bàn tán xì xào gì xin cứ tự nhiên mà làm, chỉ không bao giờ khiến bản thân cô phải trở thành người nghe.
Cô ngoan cố đến lạ thường, giống như con rùa rụt cổ vào chiếc mai của nó không chịu ló đầu ra ngoài – thế nhưng Hàn Tự Dương vẫn bình tĩnh đứng đối diện, cố chấp đưa tay ra. Cứ giằng co như thế một lúc lâu– Quân Mạc đột nhiên cảm thấy mệt: Cần gì phải giằng co với anh ta, sao phải cự tuyệt ý tốt của người khác chứ? Cô đưa túi plastic đang cầm trong tay cho Hàn Tự Dương rồi nói tiếng, “Cảm ơn.”
Hàn Tự Dương có chút hứng thú nhìn những túi đầy thức ăn, “Em tự nấu ăn à?”
Quân Mạc miễn cưỡng cười cười, phát hiện ngay cả hơi sức nói chuyện cũng không có.
Đây là lần thứ hai ngồi xe anh, tâm trạng Quân Mạc cực kỳ kém, tất nhiên không muốn mở lời – nếu là trước đây, cô nhất định sẽ cảm thấy cả người không thoải mái, dù thế nào đi nữa cũng sẽ chịu khó tìm ra chuyện gì đó để nói, dù sao cũng tốt hơn so với việc cứ im lặng như thế này. Cô nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, miên man suy nghĩ – có xe thật tốt… Vì sao đường đi có 10 phút mà dường như khoảng cách lại xa thế nhỉ… Vì sao trong xe không có mùi vị quen thuộc mà cô vẫn ghét… Vì sao … Anh lại xuất hiện ở chỗ này?
Quân Mạc bị ý nghĩ trong đầu làm hoảng sợ, nhịn không được liếc mắt dò xét anh, hình như anh cảm giác được cô đang nhìn mình nên quay đầu nhìn cô. Quân Mạc nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy anh, những đường nét lạnh lùng, vẻ mặt nghiêm túc, lời nói hành động cực kỳ có khí thế. Nhưng mà, trí nhớ cứ chậm rãi thay đổi dần, hình như mỗi lần anh đều nhìn cô bằng ánh mắt ấm áp như vậy.
Hàn Tự dương thấy vẻ mặt dè dặt của cô, một tay đỡ lấy thái dương, không nhịn được cười lên một tiếng, “Không phải đi làm à? Mua nhiều đồ như vậy là để tự nấu ăn sao?”
Quân Mạc hơi xấu hổ, cắn môi không nói lời nào.
Xe chạy tới dưới lầu, Hàn Tự Dương theo Quân Mạc xuống xe, thay cô cầm mấy túi đồ. Quân Mạc xua tay liên tục: “Không cần phiền toái vậy đâu, tự tôi cầm được mà.”
Tay cô hơi hơi vùng ra, soạt một tiếng, cái túi đựng nhiều đồ đã bị rách – trên mặt đất toàn những đồ dùng vệ sinh cá nhân, xà phòng, bàn chải đánh răng lăn tứ tung. Một tiếng này, Quân Mạc cảm thấy tâm trạng khó chịu của mình bùng nổ, kích thích cùng bi thương phức tạp, cô chỉ nhớ rõ mình muốn trút hết những oán giận và vô vọng, cô nhớ lại quả bóng trút giận của mình vẫn còn ở văn phòng, cô cái gì cũng không quản – mặc kệ trong tay là thứ gì, bên cạnh là ai, mình đang ở nơi nào – hung hăng quẳng đám túi trong tay xuống, cứ vậy ngồi xổm, bắt đầu thấp giọng nức nở.
Hàn Tự Dương đứng bên cạnh, tâm tình phức tạp, rốt cuộc thấy cô yếu đuối như vậy, ngày thường cô vẫn cẩn thận che giấu cảm xúc – đầy là điều anh mong chờ từ lâu – chỉ là không tưởng tượng đến cảnh này làm anh không biết nên làm như thế nào cho phải. Người qua đường liếc mắt nhìn, một chàng trai tuấn lãng đứng bên cạnh cô gái, mà cô gái ấy lại đang ôm chặt đầu gối khóc nức nở.
Vì thế anh ngồi xuống, cẩn thận vỗ bả vai cô, “Đi về nhà được không?” Một bên đưa khăn tay cho cô. Anh nhìn đến đôi mắt đẫm lệ của cô, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Sau một lúc lâu, có vẻ cô đã tự kiềm chế được, hai mắt ngấn lệ, mơ màng vươn tay nhặt đồ vừa rơi xuống đất. Hàn Tự Dương cầm tay cô, nắm chặt, tay cô vì vương nước mắt, trong gió lạnh buốt như ngọc.
“Em lên trước đi, tôi giúp em cầm đồ lên.” Anh nhẹ nhàng nói, ngữ khí kiên định, mang theo sự an ủi lo lắng và quan tâm.
Quân Mạc mờ mịt nghe anh nói, đứng dậy rồi chậm rãi đi lên nhà. Hàn Tự Dương ngửa đầu nhìn bóng cô, vẫn mang theo chút nức nở như vậy, thân hình run rẩy nhè nhẹ. Anh không kìm được buông tiếng thở dài.
Thời điểm Hàn Tự Dương bước vào phòng, cửa chính đã mở – trong tay anh là một cái túi to, trong tay kia cũng ôm một đống đồ lớn. Tư thế của Quân Mạc giống như không chút thay đổi – cứ như trên thế giới này chỉ có đầu gối của bản thân là có thể dựa nào. Cô đưa lưng về phía anh, ngồi trên ghế sô pha, ước chừng tâm trạng xấu như vậy chắc là có nhiều nguyên nhân, đã không còn tiếng khóc nức nở nữa. Hàn Tự Dương đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống, do dự một hồi rồi cũng lấy tay đỡ lấy hai vai cô, trong chớp mắt nhìn thấy chóp mũi ửng đỏ của cô, dường như hoảng hốt không nói lên lời.
Quân Mạc hơi xoay người vén lại tóc, lấy tay xoa xoa mặt mình một chút, ngược lại làm Hàn Tự Dương buồn cười, “Khóc rất mệt đúng không? Đói bụng chưa? Em có muốn thử tay nghề của tôi một lần không?”
Đã sáu giờ chiều, ngoài trời tối đen như mực, là lúc mọi nhà bắt đầu lên đèn. Quân Mạc vội vàng đứng lên, giọng nói hơi nghèn nghẹn, “Vậy sao được?”
Hàn Tự Dương cười, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô – cảm giác hai người vô cùng thân thiết, Quân Mạc cũng dần tỉnh tảo lại, không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh – anh nói, “Em đi soi gương đi.”
Quân Mạc hoảng hốt bước lui rồi nói, “Anh cũng chưa ăn cơm sao? Tôi gọi điện thoại bên ngoài mang đến?”
“Không phải em đã mua đồ về rồi sao?” Hàn Tự Dương chỉ đống đồ hỗn loạn kia, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, “Tôi không hay nói đùa, thật sự muốn em thử xem tay nghề của tôi thế nào thôi.”
Quân Mạc hơi hơi cắn môi, chần chừ gật gật đầu rồi đi vào phòng vệ sinh. Cảm giác đầu óc vẫn đang trong trạng thái hỗn độn – là do khóc mệt quá sao? Cô ngẩng đầu, không nhịn được hoảng sợ, cuối cùng cũng tỉnh táo– toàn bộ đồ trang điểm trên mặt đều đã nhòe nhoẹt, nhất là đôi mắt, thành linh vật Thế vận hội mất rồi. Cô khó khăn tự hỏi chính mình: mình trang điểm lúc nào vậy nhỉ, thì trí nhớ dần trở lại – cô vốc nước, hắt lên mặt, cảm thấy thư thái không ít. Cô chậm rãi tháo trang sức, dường như đã hoàn toàn quên đi ngoài phòng còn một người đàn ông. Đem mái tóc dài tùy ý buộc lên, khuôn mặt đã rửa sạch khiến cô cảm thấy nhẹ nhàng lên không ít, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một chút.
(Thường các thế vận hội luôn có các linh vật đặc trưng)
Quân Mạc mở cửa, một phòng toàn mùi tỏi. Theo vô thức cô nhìn về phía phòng bếp, khói dầu đang bắt đầu chac lên – anh đã cởi áo khoác, bên trong là một chiếc T-shirt mỏng màu vàng nhạt, bóng anh đổ dài, hai tay thành thạo xào rau, quay đầu nhìn cô cười nói, “Lại đây giúp tôi một tay, em đi cắm cơm đi.”
Mặt Quân Mạc hơi đỏ lên, lại không thể nào bước đi được. Trong lòng cô cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng, người này vừa nhìn thấy mình gào khóc – có lẽ ở trong lòng cô, bị người ta nhìn thấy bộ dạng trôi phấn trang điểm rất mất mặt, nhưng nội tâm bị dò xét, lại làm cho cô không biết làm thế nào.
Hàn Tự Dương bưng một đĩa thịt bò xào thái hạt lựu nóng hổi lên, thấy cô kinh ngạc nhìn mình, khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết vì buộc tóc lên mà càng có vẻ tái nhợt. Anh bưng cái đĩa lên, đi đến trước mặt cô, “Em ăn trước đi, được không? Khóc lâu như vậy chắc đói bụng rồi.” Trong giọng có ý cười.
Quân Mạc lúng ta lúng túng đi vào phòng bếp, vừa lấy một lon gạo vừa hỏi, “Anh cũng biết nấu cơm à?”
Anh đứng bên cạnh cô bắt đầu làm món thứ hai, “Em cho là thế nào? Tưởng anh là công tử bột à?” Anh không phải, lúc đi học thì điều kiện trong nhà cũng chỉ thường thường bậc trung, du học về thì tay nghề cũng đã thuộc loại giỏi, đủ để không bị chết đói.Nhưng từ sau khi Thụy Minh phát triển, công việc bộn bề, chẳng mấy chốc đã quên mình còn có thể nấu nướng được, đến tận khi ăn mỳ ăn liền đến mức chỉ nghe đã thấy sợ, chị Trần mới thuê đầu bếp riêng làm ở nhà ăn của công ty cho anh.
Quân Mạc nhìn trên bàn, ba món mặn, một món canh, không nhịn được cảm than, “Nhìn qua cũng rất ngon.” Cô đã mua những đồ rất dễ nấu – thịt bò thái hạt lựu, trứng xào cà chua, rau cần xào cùng canh tảo biển.
Quân Mạc đối với tay nghề nấu nướng của mình luôn có thái độ khách quan – có phòng bếp nhỏ trong nhà nhưng số món cô làm được chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hôm nay mua sắm lại quá nhiều, trong lúc đầu óc lại hồ đồ nên mới mua nhiều đồ sống như vậy về nấu. Điểm này cô vẫn luôn ghi nhớ ở trong đầu– cho nên vừa rồi khóc nhiều quá mơ hồ quên mất không gọi đồ ăn bên ngoài.
Ngọn đèn trong phòng khách chẳng thể bằng được với phòng bếp sáng trưng, Quân Mạc vừa ngẩng đầu, thấy trên ngực áo Hàn Tự Dương xuất hiện mất vết dầu bắn vào – nhãn hiệu đó rất đắt thì phải, cô không khỏi xấu hổ mà nói, “Áo của anh…” Anh vẫn cúi đầu ăn, “Không có vấn đề gì, anh không tìm được tạp dề của em, giặt là sạch thôi.”
Quân Mạc a một tiếng, đột nhiên nở nụ cười, “Tạp dề?”
Hàn Tự Dương nhìn chính mình, không nhịn được cười hỏi, “Thế nào?”
“Không có gì, Tổng giám đốc Hàn, anh nói thế này, tôi sẽ cảm thấy… Thật không giống với anh.” Quân Mạc gắp một đũa đồ ăn, thế này mới chính thức giật mình, lắp bắp nói, “Sao lại ngon thế?”
Hàn Tự Dương cười cười cũng không nói chuyện.
Lúc này điện thoại vang lên, ánh mắt của cô nhìn về phía điện thoại di động trên bàn, nhìn đến tên người gọi tới thì đôi đũa Quân Mạc đang cầm trên tay liền dừng lại giữa không trung, miệng vừa cười giờ cũng không còn nhìn thấy dấu vết. Cô chậm rãi cầm điện thoại, động tác dường như chậm hơn một chút là có thể không phải nghe cuộc gọi này nữa.
“Tớ biết rồi, chiều mai phải không?”
“Uhm, tớ không sao.”
Cô cầm điện thoại im lặng thật lâu, bỗng nhiên nói, giọng bình tĩnh cứ như không phải tiếng nói của chính mình, “Sao cậu cứ thích trêu tớ vậy nhỉ?” Dừng một chút, còn nói, “Chia tay lâu như vậy rồi, tớ thật sự không sao cả.” Cô tắt điện thoại, ăn một miếng cơm nhưng cũng không chuyên tâm như lúc nãy nữa.
Hàn Tự Dương cũng không hỏi gì cô, chỉ là thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn qua cô một lần.
Cứ im lặng ăn xong bữa cơm, Quân Mạc đứng dậy thu dọn bát đũa, thuận tay pha cho anh một cốc trà hoa cúc. Anh cầm bộ đĩa CD nhìn chăm chú, “Có thể xem được không?” Anh cầm hộp đĩa trong tay nhìn cô.
Quân Mạc ngẩn ra một chút, nói nhanh, ”Anh xem đi.”
Chờ cô thu dọn xong, ngoài phòng đã yên tĩnh, chỉ có âm thanh của phim truyền hình. Cô đứng lặng yên sau sô pha, tay vịn vào lưng ghế. Chắc là anh tùy ý chọn một đĩa đặt vào đầu DVD, một nữ tử ngửa đầu mỉm cười với phu quân của mình, ”Chàng dạy thiếp viết tên được không?” Do là người phương bắc, khẩu âm của nàng hơi kỳ lạ, Vương Dương Minh cầm tay nàng, một nét bút một bông hoa, chiếc bút long dài khắc trên sa bàn một cái tên. Nàng nói, “Thiếp nhớ kỹ.” Ánh mắt đáng yêu như thu thủy, ánh mắt ấy so với mình thật quen thuộc. Chỉ là, có người nhìn mình như vậy thì thật tốt.
“Ai, bây giờ có tâm trạng thì hãy nói với anh xem chuyện gì đang xảy ra được không?” Dường như anh biết cô đứng ở đằng sau, mới hỏi – ngữ khí thoải mái mà thẳng thắn như vậy, rõ ràng không khiến người ta cảm thấy chịu bất kỳ một áp lực nào, “Lớn thế này rồi, mà còn có thể khóc thành như vậy sao?”
Quân Mạc đi đến phía trước ngồi xuống, tận lực dùng ngữ khí thoải mái để nói chuyện, “Chia tay… lãng phí ba năm rồi, có đủ để đả kích người ta không?” Cô bĩu môi, cố gắng hết sức làm chính mình cảm thấy không sao cả, “Tự tôi cũng cảm thấy hối tiếc và thương hại chính bản thân mình, nhanh chút nữa là thành gái lỡ thì rồi .”
Cô cảm thấy có người lắng nghe cũng tốt, cô chưa bào giờ tâm sự những chuyện thế này với người khác, nhưng mà nói đi nói lại, lại thấy thật sự giống như chính mình đang nói – hóa ra chính mình chưa bao giờ cảm thấy đó là chia tay thật sự, đến tận lúc này lại làm cho người khác chứng kiến được chính mình thực sự đã chấm dứt được.
Đại đa số thời gian cô vừa nói vừa nhìn TV, vì thế không phát hiện ra ánh mắt người con trai ngồi bên cạnh mình tràn ngập yêu thương cùng cùng lưu luyến, anh nhìn khóe miệng cô, giống như cô đang nói ra toàn bộ khúc mắc cùng bí mật của cô.
Cho đến khi cô nói tới cuộc điện thoại kia, Quân Mạc nhẹ nhàng thở ra, khóe miệng nhếch lên, nhịn không được mỉm cười, “Cứ như vậy, tôi cảm thấy đã hoàn toàn đã chấm dứt rồi.” Nhưng mà tiếng nói càng lúc càng nhỏ dần, “Tôi thật sự rất ngốc, chẳng qua trong lòng cứ tự lừa dối mình thôi.”
Cô buộc tóc đuôi ngựa, có chút rối tung, khuôn mặt càng thêm nhu hòa – anh nhìn sang, trong lòng khẽ động.
Quân Mạc cũng không chú ý đến anh, thấp giọng nhìn điện thoại, quay đầu nhìn, “Anh còn muốn xem tiếp không?”
Anh cầm điện thoại, sắc mặt bình thường hỏi, “Ngày mai em có rảnh không? Mã Sơ Cảnh đưa em đến Thụy Minh.” Anh cầm cốc nước uống một ngụm, “Có một số việc quan trọng cần chuẩn bị, giáng sinh này công ty sẽ lại mở tiệc để ra mắt sản phẩm điện thoại mới.”
Quân Mạc trong lòng khẽ động, nhanh chóng nhìn lên, thật là khéo – cô vốn không biết nên tiếp tục xin nghỉ thế nào, nhưng rất không muốn trở lại làm.
Hàn Tự Dương mỉm cười, trong mắt tựa hồ có chút dung túng, anh đặt cốc nước lên bàn,”Em nghỉ ngơi sớm đi, tôi đi đây.”
Quân Mạc đứng dậy tiễn khách, đưa áo khoác cho anh, thuận miệng hỏi,”Anh về khách sạn à?”
Hàn Tự Dương hơi dừng lại, “Không phải.”
Quân Mạc cười tạm biệt anh, “Cảm ơn anh đã làm cơm.”
Tay anh chặn cửa, im lặng đứng trước mặt cô một lúc rồi nói, “Quân Mạc , em cảm thấy mình ngốc, nhưng em không cảm thấy anh ta vẫn sống với quá khứ đó sao? Anh ta đến lần này, không phải là muốn cho hai người một kết thúc à.” Anh thở dài, “Có đôi khi, chỉ là gặp mặt qua thôi nhưng vẫn dẫn đến việc không kìm lòng được.”
Quân Mạc đứng ở cửa, nhìn anh rời đi, bỗng nhiên cảm thấy khó chịu – cô nghĩ, Hàn Tự Dương nói đúng – diễn đàn vừa bắt đầu, anh lại phải đi, ngàn dặm xa xôi tới rồi, ước chừng cũng là muốn gặp mình
Cô đóng cửa lại, đột nhiên cảm thấy bị sự cô đơn đánh bại. Vì đã khóc cho nên thân thể giống như được giải phóng bớt những tích tụ, vì thế thừa lúc còn khí lực thì hãy ình một ly sữa nóng – cuộn mình ở trên giường, cầu nguyện có một đêm không mộng mị.
Quả nhiên một đêm không mộng mị, tinh thần thoải mái tỉnh lại, chuyện đầu tiên mà cô làm là gọi điện cho bộ phận nhân sự – quản lý liên tục nói Tổng giám đốc Từ đã nói chuyện qua, là làm việc bên ngoài. Lại gọi điện liên hệ với Mã Sơ Cảnh. Hẹn thời gian, Quân Mạc cũng cảm thấy đủ thời gian ăn sáng, thật sự cảm thấy chính mình cũng điên rồi – có thể vì được ăn sáng mà có cảm giác muốn hò reo nhảy nhót. Cô bước nhanh vào quán sữa đậu nành Vĩnh Hòa ở gần nhà, gọi một cốc sữa đậu nành nhạt cùng một phần quẩy.
Cô đem bánh quẩy ngắt thành từng khúc ngắn, nhúng vào trong chất lỏng trắng – ly sữa đậu nành nổi lên một tầng dầu hạt cải mỏng nhợt nhạt. Miếng bánh quẩy cũng trở nên xốp mà nở ra. Cô ngồi dựa vào trước bàn, sự thỏa mãn trong miệng bắt đầu lan tới toàn thân.
Quân Mạc đi vào tòa nhà của Thụy Minh, người tiếp tân thoạt nhìn nét mặt rạng rỡ, Quân Mạc đứng bên cạnh chờ cô gọi điện tới bộ phận kinh doanh xác nhận lịch hẹn. Chỉ trong chốc lát, cô bỏ điện thoại xuống, tư thái tao nhã nói với Quân Mạc , “Cô Lý, Giám đốc Mã hiện đang ở văn phòng Tổng giám đốc. Anh ấy nói mời cô dời bước sang phòng làm việc của Tổng giám đốc. Là ở tầng 24.”
Quân Mạc nói tiếng cảm ơn, đi về phía thang máy. Có thể nhìn rõ mình trên bức tường của thang máy, Quân Mạc vừa lòng nhìn chính mình trong gương cũng có bộ dáng OL [Office Lady] điển hình, cô nhẹ nhàng hà một hơi thật lâu, đôi môi ẩm ướt ấm áp. Cửa thang máy bất chợt mở, một cô gái khoảng bằng tuổi cô đã chờ ở cửa, “Cô Lý phải không? Xin mời theo tôi”. Quân Mạc có chút không thoải mái gật đầu – cô cảm thấy hình như ánh mắt của cô gái này mang theo vẻ dò xét, như có ẩn chứa ý tứ thách thức, trong lòng cảm thấy: có chức vụ cao nên có màn cáo mượn oai hùm này cũng không hiếm lạ.
Hành lang rất dài, thình lình có thân ảnh của một đàn ông bước nhanh ra, cầm di động vừa đi vừa nói chuyện rất nhanh – đi đến bên Quân Mạc mới ngừng bước, vẻ mặt tươi cười, “Cô đến rồi à? Tôi có chút việc gấp, cô vào văn phòng Tổng giám đốc Hàn chờ tôi một chút.”
Không đợi Quân Mạc mở lời, Mã Sơ Cảnh đã vội vàng chạy đi. Ngược lại cô gái vừa dẫn đường lại có biểu tình thật sinh động, nhịn không được quay đầu nhìn Quân Mạc một cái. Đi tới trước cửa văn phòng Tổng giám đốc, đi đến phòng thư ký, nhẹ giọng nói với một người phụ nữ trung tuổi, “Cô Lý đã đến.”
Chị Trần đứng lên, cười mở cửa cho cô. Văn phòng rất lớn, trang trí đơn giản, chỉ toàn màu trắng đen xám – tuy chỉ có một chiếc điều hòa đã mở nhưng vẫn làm cho người ta có cảm giác lành lạnh. Anh ngẩng đầu lên nhìn từ sau bàn làm việc, khóe miệng khẽ nhếch, ”Đến rồi à? Sơ Cảnh có việc phải đi gấp, sẽ trở lại ngay, em ngồi chờ ở đây đi.”
“Uh.” Quân Mạc thấy hơi mất tự nhiên, quay đầu nhìn thư ký đã đóng cửa lại, cô ngồi xuống bên phải ghế sofa, ánh mắt tự nhiên bị hấp dẫn bởi cái tủ lớn sắp xếp nhiều loại điện thoại di động ở đối diện.
Hàn Tự Dương một tay chống cằm, thấy cô cố ý ngồi cách xa mình như vậy, trong lòng cảm thấy buồn cười, cũng không miễn cưỡng cô làm gì, thu liễm tâm tình xử lý các văn kiện.
Quân Mạc nhìn một loạt các loại di động với phong cách khác nhau, lại quay đầu nhìn Hàn Tự Dương đang vùi mình vào làm việc, nhịn không được hỏi,“Xem điện thoại di động thế này, không được xem như là đã biết bí mật thương mại chứ?”
Hàn Tự Dương ngẩng đầu cười,”Xin cứ tự nhiên. Đều là loại không có đưa ra thị trường. Em thích cái nào thì lấy đi.”
Quân Mạc đáp, “Tôi chỉ nhìn thôi.”
Chói mắt nhất là chiếc di động màu trắng duy nhất ở chính giữa, so với những chiếc di động tinh tế, xinh xắn dành cho phái nữ thì nó có vẻ như có thân máy gọn hơn nhiều, viên thạch nhỏ mà phát ra thứ ánh sáng rực rỡ, lộng lẫy – trùng hợp là góc dưới bên trái hợp lại thành một gốc thông Noel nho nhỏ. Một bên là dây đeo điện thoại cùng bộ cũng tạo thành một ngôi sao tinh xảo. Cô bỗng nhiên hiểu ra, không nhịn được thở dài, “Là kiểu dáng đặc biệt cho Giáng sinh sao? Thật là đẹp!”
Hàn Tự Dương nghe vậy ngẩng đầu cười nói, “Thích không?”
Di động như vậy tất nhiên giá rất đắt, Quân Mạc chỉ nói, “Thật đẹp!” Hàn Tự Dương còn chưa nói, Mã Sơ Cảnh đã cầm tài liệu trong tay đẩy cửa vào, gặp Quân Mạc đang đứng bên cạnh tủ trưng bày sản phẩm mới, không khỏi cười nói,” Thích sản phẩm dành riêng cho Noel của chúng tôi sao? Cùng Swarovski hợp tác, là kiểu giáng rất được phái nữ ưa chuộng.”
Quân Mạc thực sự tán thưởng vẻ đẹp của chiếc điện thoại này, nhịn không được cầm lên ngắm nghía vài lần, “Dùng cái này trên đường liệu có bị cướp không?” Cô buột miệng hỏi.
“Haha , cô có phải phụ nữ không vậy? Dù sao tôi cũng dự định tặng bạn gái tôi một cái – đang ở ngoài đường mà lấy nó gọi điện thoại chắc sẽ rất có thể diện.” Mã Sơ Cảnh giả vờ giả vịt đến gần Quân Mạc nói, “Là số lượng có hạn – có tiền cũng không mua được đâu.”
Hắn cầm lấy một chiếc màu đen bên cạnh, kiểu dáng đơn giản hơn rất nhiều, cũng không có trang sức, Mã Sơ Cảnh đưa cho Quân Mạc , “Xem, điện thoại đôi đây.” Một màu tao nhã mà cao quý, chính là phong cách thiết kế khiến hình dáng xác thực là cực cân xứng.
Quân Mạc cười nhẹ, “Bạn gái anh thật hạnh phúc.” Cô cầm lấy tài liệu, lật mở xem, “Có chừng này à?”
Mã Sơ Cảnh cười hai tiếng, không nói chuyện, nhưng ánh mắt vòng qua người cô chuyển đến trên người Hàn Tự Dương. Sau một lát mới nói, “Chúng ta xuống phía dưới nói chuyện đi.”
Hàn Tự Dương tựa vào lưng ghế, an tĩnh nhìn hai người, ”Tôi không tiễn.”
Bọn họ xuống đến bộ phận kinh doanh, Quân Mạc biết phong cách làm việc của Mã Sơ Cảnh, nhất định với bất kỳ ai đều mang sắc mặt không được hòa nhã cho lắm. Cô cúi đầu xem tư liệu, nhịn không được hỏi, “Chỉ có 5000 cái thôi?”
“Uh, 5000 cái là số lượng dự định sẽ phát hành, sau đó bắt đầu công khai đem bán.” Anh vùi đầu xem số liệu, “Nhưng chỉ có màu trắng là hạn chế.”
“Màu trắng?” Quân Mạc ngẩn ra.
“Nữ sinh các cô có vẻ mê cái này.” Mã Sơ Cảnh cười, “Trưa nay cùng nhau ăn cơm. Cho cô nhìn qua nhà ăn của chúng tôi.”
Cô liền đáp ứng yêu cầu của hắn.
Trong nhà ăn cao cấp giành cho nhân viên của Thụy Minh rất ít người, không khí vô cùng tốt, tốp năm tốp ba nhân viên ngồi cùng nhau, thoải mái nói chuyện phiếm – mặc quần jeans áo T-shirt tùy ý, ở khách sạn cô quen nhìn đồng phục , hợp quy tắc khiến cho Quân Mạc cảm thấy có chút ngạc nhiên. Vài người ngày đó gặp ở quán bar liền đến chào hỏi. Lúc Hàn Tự Dương đến, một bên thoải mái cùng đồng sự chuyện trò, mắt thấy hai người đang cúi đầu bàn bạc, không khỏi cười nói, “Đang bàn chuyện gì vậy?”
Quân Mạc ngẩng đầu, thở dài cười yếu ớt, “Bàn xem Sơ Cảnh mời tôi ăn gì?”
“Lão đại tới, gậy trúc này phải gõ trên người sếp mới được.” (sếp lớn tới thì đương nhiên bữa ăn này sếp phải mời).
Hàn Tự Dương ngồi xuống, “Tôi mời.”
Quân Mạc lắc đầu, “Ăn cơm ở đây – Tổng giám đốc Hàn, anh được lợi rồi.”
Hàn Tự Dương chỉ nhìn cô, mỉm cười - Vì vậy cô không khỏi nghĩ lại, cơm tối ngày hôm qua là người nào đó tự mình xuống bếp, không thể nói là bào ngư, vây cá nhưng cũng có thể coi là trân quý – không thể làm gì khác hơn là đành phải đưa thực đơn cho anh, “Tùy anh vậy.”
Hàn Tự Dương gọi nhân viên phục vụ tới, “Các món ăn trung quốc được nấu cũng không tệ lắm.”
Cô nhìn mọi người xung quanh, đều gọi rất nhiều món ăn, có lẽ là bởi vì nhịp điệu làm việc của công ty rất nhanh. “Tùy ý anh.” Cô quay sang nhìn Mã Sơ Cảnh.
Mấy phần đồ ăn đã được đưa ra, Quân Mạc chọn một phần cải xào thịt bò, nhịn không được nói, “Anh không thể so với đầu bếp chuyên nghiệp được.”
Miệng luôn nhanh hơn so với đầu óc, Quân Mạc ý thức được Mã Sơ Cảnh vẫn đang ngồi bên cạnh, hận không thể nuốt đầu lưỡi của mình, nhưng thế cũng tốt – nửa câu sau nói ra nhanh người nghe cũng không rõ ràng lắm. Hàn Tự Dương giật mình, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Quân Mạc , dường như không có việc gì rồi lại tiếp tục ăn. Mã Sơ Cảnh hỏi câu “Cái gì?”, nhìn hai bên, gặp bầu không khí quỷ dị, thức thời im miệng.
Cơm nước xong, Mã Sơ Cảnh liền vội vàng chào tạm biệt, Hàn Tự Dương cầm chìa khóa xe trong tay, thay cô nhấn thang máy, “Vừa lúc anh phải ra ngoài, cùng nhau đi thôi, anh đưa em về.” Anh đút tay vào túi quân, cũng không nhìn về phía cô, cũng không cho cô từ chối.
Cô chỉ có thể nói,“Tôi về nhà.”
Anh mỉm cười, không trả lời.
Quân Mạc nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ lướt qua như bay, bên trong xe còn lại là một người lặng lẽ quen thuộc, cô như vậy nhưng lại cảm thấy bắt đầu thân thiết, lại thấy xấu hổ.
Qua một lúc lâu mới cảm thấy có gì đó không đúng, nghĩ nghĩ chợt bừng tỉnh, cô không khỏi mở miệng hỏi,“Chúng ta đang đi đâu vậy?”
Anh đem xe dừng lại ở dưới cây cầu vượt thật lớn, nghe âm thanh các loại xe gào thét chạy ngang qua, cảm thấy đây mới đích thực là cuộc sống hiện đại, sống trong thế giới sắt thép, tất nhiên phải cần đến tinh thần thép.
Anh không đáp cô cũng không thúc giục, chỉ lẳng lặng ngồi như vậy, một loại cảm giác mềm mại đang dần lan ra, khiến anh sinh lòng thương tiếc.
Không biết là qua bao lâu, cuối cùng cô cũng lẳng lặng nói, “Trở về đi.”
Ngữ khí như vậy lại khiến Hàn Tự Dương ngẩn ra, rốt cuộc không có cái loại lễ phép xa cách, chỉ giống như bạn bè nói chuyện với nhau mà thôi. Hai tay Hàn Tự Dương nắm chặt tay lái, anh hiểu rất rõ mối tình đầu có ý nghĩa với cô như thế nào – cô sống linh hoạt, dứt khoát trong thành phố này, kỳ thực là sống an phận trong thế giới nho nhỏ của mình – cứ khổ sở như vậy thì chỉ có thời gian mới có thể chậm rãi xóa mờ. Anh không nhịn được vươn tay qua cầm lấy tay cô, một sự ấm áp lan tỏa.
Quân Mạc hoảng hốt quay đầu lại nhìn anh, cứ vậy, một giọt nước mắt chầm chậm rơi xuống, chầm chậm rơi như vậy cũng có đủ thời gian chờ người ta lau đi. Cuối cùng cô cũng vươn tay lau đi, quay đầu, chăm chú cẩn thận nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
“Vì sao lại đến nơi này?”" Quân Mạc bỗng nhiên mở miệng hỏi anh, dứt khoát nghiêng người, nhìn thẳng vào một bên mặt anh.
“Không có gì.” Anh cũng lẳng lặng nói, “Khi tâm trạng anh không tốt, thường tới nơi này, nghe âm thanh các loại ô tô đi qua – em nghĩ xem, hóa ra tất cả chỉ có như vậy, anh tới tôi đi, tất cả những chuyện trước đây rồi cũng sẽ là quá khứ.”
“Không giống như vậy.” Cô cười cười, “Trước đây tôi thật sự không dám thừa nhận, tôi rất hối hận.”
Cô chậm rãi nói, như có như không nhấn mạnh hai chữ “hối hận”.
Không sai, chính là hối hận, trong quá khứ cô chưa bao giờ dám thừa nhận mình hối hận, cô sợ chấp nhận rồi thì điều đó thực sự sẽ là tàn khốc xé toang miệng vết thương đầm đìa máu đã đóng vảy của cô, huyết nhục mơ hồ đủ để khiến chính mình đau đớn.
Thế nhưng hối hận rồi thì thế nào?
Nếu như thời gian có thể quay trở lại, nếu tình yêu của riêng mình cô có thể trở về điểm ban đầu, cô vẫn sẽ giống như bây giờ – hoặc cuối cùng cũng sẽ nhớ tới tình yêu đó mà thôi.
Cô không nói gì nữa, Hàn Tự Dương cũng không an ủi, chỉ lái xe chạy như bay, gặp phải đèn đỏ vội phanh, đột nhiên làm cho Quân Mạc chúi người về phía trước một chút, lại bị dây an toàn giữ lại, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như theo đó mà bay đi vậy.
Tựa như việc gặp đèn đỏ kia, kỳ thực xanh đỏ chỉ hơn kém nhau vài giây mà thôi, nhưng con người khi còn sống chỉ cần không vượt qua cái đèn xanh kia, cũng thực sự dài đằng đẵng cả một đời người.
“Bay buổi chiều phải không?” Hàn Tự Dương trầm giọng hỏi, “Có kịp không?”
Quân Mạc không biết anh nói gì, mờ mịt nhìn anh. Sau đó liền hiểu ra – anh đi xe nhanh như vậy về hướng sân bay, không cho cô mở miệng cự tuyệt.
Xe đỗ ở bên ngoài sân bay, Hàn Tự Dương với tay tháo dây an toàn cho cô, hòa nhã nói, “Mau đi đi, tạm biệt người đó đi.”
Quân Mạc ngồi bất động, chầm chậm tự hỏi, nếu là quá khứ – khó có thể vãn hồi, như vậy ít nhất cũng chúc phúc cho nhau. Cô hiểu Lâm Hiệt Tuấn – hóa ra anh vẫn rối rắm trong chuyện cũ… Một lần nữa anh xuất hiện ở đây, cũng đã phải hạ quyết tâm thật lớn– thật sự buồn cười, rõ ràng khoảng cách giữa hai người mỏng như sợi tơ nhện, lại dường như cần hai hai người phải vung tuyệt thế bảo kiếm mới có thể đem nó chặt đứt.
Cô chạy nhanh xuống xe, tựa hồ chỉ cần trì hoãn một giây thì quyết tâm của mình sẽ lung lay.
Lâm Hiệt Tuấn còn đang ở trong nhà chờ của sân bay, nhưng ánh mắt lại đang nhìn cửa ra vào, cô thật sự đến dây.
Quân Mạc cười đến sáng lạn vô cùng, cô không kịp thở lôi kéo tay anh, “Sư huynh, chúc mừng anh. Thật sự xin lỗi, bởi vì công việc ở bên ngoài, không trở về gặp anh được.”
Cô nói chuyện khách sáo, giả dối cảm thấy lòng mình đang bị lăng trì.
Lâm Hiệt Tuấn chỉ hơi nhếch khóe miệng, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn nụ cười nở trên môi cô.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, hai người vẫn cứ anh nhìn tôi cười như vậy, cho đến khi loa thông báo của sân bay không ngừng thúc giục, anh giang hai tay, ôm chặt lấy cô như lúc trước, giống như đang ôm một thứ trân bảo vậy. Quân Mạc không cử động dù chỉ là một động tác nhỏ, cuối cùng khẽ cắn môi, đẩy ra, “Sư huynh, bảo trọng.”
Anh chậm rãi buông cô ra, Quân Mạc mơ mơ hồ hồ nghĩ đây là động tác cũ rích trong phim truyền hình, một phần chiếc áo gió của anh cuối cùng cũng rời cô, lưu lại cảm giác ấm áp.
Cô bình tĩnh nhìn anh đi vào, hai chân nặng như chì, không thể nào bước nổi. Cô nhìn thấy anh quay đầu lại nhìn mình lần cuối cùng, trong cái liếc mắt ấy, cô nhớ tới tình cảm trước đây, trong phút chốc vẻ mặt như muốn rơi lệ, nhưng chung quy lại vẫn mỉm cười chào tạm biệt – đã không còn giống ba năm trước nữa, một lần nữa chạy lại để được anh ôm trong lòng.
Quân Mạc không biết mình đã đứng bao lâu, mọi người xung quanh đã đi hết, cô cảm giác ngay cả chính mình bây giờ xoay người cũng thật khó khăn. Đến tận khi một đôi tay ôm lấy bả vai cô, Quân Mạc giật mình trong ác mộng tỉnh lại. Hàn Tự Dương ôm chặt cô, ở bên tai cô nói,“Đi, trở về thôi.” Cô mờ mịt gật đầu, ngoan ngoãn đi theo anh. Trong mắt mọi người đây là một bức tranh thật đẹp – người đàn ông anh tuấn ôm trong lòng một cô gái xinh đẹp, trong mắt là yêu thương cùng ngọt ngào.Nhưng trong lòng Hàn Tự Dương hiểu rõ, Quân Mạc lúc này chỉ giống đứa trẻ đang mải mê chơi búp bê mà để mặc cho anh dắt đi.
Nhưng mà đứa bé này, trong khoảnh khắc ra khỏi sân bay, gặp gió lạnh, liền thanh tỉnh. Cô không tự nhiên hơi hơi tránh bả vai, tự nhiên cùng anh giữ khoảng cách, đến lúc này mới ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, rồi cúi đầu nói: “Thật xin lỗi, làm anh phải chê cười rồi.”
Hàn Tự Dương mím môi, thản nhiên lắc đầu. Anh mở cửa thay cô rồi hỏi, “Em có về nhà nữa không?”
“Không cần, phiền anh đưa tôi đến khách sạn.” Cô nghĩ nghĩ, lại sửa miệng,”Đến đầu đường vào Nam Đại là được rồi.”
Đồng nghiệp trong khách sạn đều biết xe của anh, cô không muốn mình trở thành tâm điểm để người khác bàn tán, buôn chuyện – cô ít nhiều cũng biết ý tốt của anh, cũng chỉ coi anh như một người anh thân thiết mà thôi. Cô nghĩ, bây giờ cô thật sự không còn chút sức lực nào để bắt đầu chấp nhận loại tình cảm như vậy nữa.
Anh cũng biết suy nghĩ của cô, không lên tiếng. Đi cả một đoạn đường dài, quả nhiên anh ở đầu đường thả cô xuống. Quân Mạc xuống xe trước, còn chăm chú nhìn anh, “Cám ơn anh.” Tâm tư rối bời, cô chẳng biết nói gì hơn cả.
Hàn Tư Dương hơi nhếch khóe miệng, “uh, em cũng đừng để ý nhiều quá.” Sắc mặt cô trắng nhợt – nếu là trong tiểu thuyết võ hiệp có lẽ đây là nội thương? Hàn Tự Dươg hơi lo lắng, lại chỉ có thể nhìn cô đi nhanh về phía trước.
Quân Mạc trở lại khách sạn, khi bừng tỉnh lại giống như đã cách một đời. Ân Bình nhìn thấy cô bước vào khu vực hành chính từ xa, liền gọi, “Hai ngày không gặp cậu rồi.” Quân Mạc cười, không biết có phải là cô mẫn cảm không, nét mặt Ân Bình có vẻ rạng rỡ, mái tóc dài uốn xoăn lọn to , ở khách sạn rất khó gây chú ý – từ trước đến giờ đều luôn dưỡng tóc rất tốt, ngày hôm nay lại càng có vẻ nhu thuận hơn.
“Tối nay đi ăn cơm với tớ đi?” Ân Bình với tinh thần vô cùng tốt đề nghị.
“Không được, còn bao nhiêu việc đang chờ làm đây này.” Quân Mạc lắc đầu, “Nhìn cậu có tinh thần ghê.” Cô thật lòng khen bạn.
Chuyện diễn đàn lịch sử cũng không phải chỉ có mình cô bận bịu, vừa mới mượn chiến dịch quảng bá cho sản phẩm mới của Thụy Minh để từ chối những công việc khác liên quan đến nó rồi. Cô cũng không phải không muốn gặp lại thầy giáo cùng bạn học trước đây, nhưng ngồi ở phòng làm việc, lại không khỏi nhớ tới khi còn bé từng ngã rách đầu gối lưu lại vết thương lớn,sau lại kết vảy thành một mảnh nâu đen ở chỗ đó, vừa ngứa lại vừa cứng, chỉ nghĩ thôi cũng đã khó chịu. Dấu người lớn bóc đi lớp vảy đó – dường như có thể nhìn thấy mảng thịt hồng hồng, cuối cùng không giữ gìn tốt, bắt đầu chảy máu – Vì vậy lại kết vảy.
Cô vẫn luôn nghĩ rằng quãng thời gian đại học cùng ký ức thanh xuân, vẫn không nên chạm tới là tốt hơn, nghĩ thế cô liền nhắn một cái tin ngắn cho Minh Văn, chỉ nói nhiều việc không thể tham dự. Rõ ràng chỉ cách mấy tòa nhà thôi, Minh Văn nhắn lại, “Tớ hiểu mà. Lần sau tới sẽ ‘xử’ cậu.”
Quân Mạc cầm di động mỉm cười, nhớ tới chuyện ngày xưa, tựa hồ chỉ có Minh Văn là chưa từng hỏi cô câu nào, chỉ cùng cô đi ăn uống. Cô nghĩ rằng lần này cô thật sự đã bóc được lớp vảy ấy đi hoàn toàn được.
Cô mở ngăn kéo lấy một gói cà phê hòa tan pha vào nước nóng, ngẫm lại thấy thiếu, lại pha thêm một cốc – gọi điện thoại đến phòng tổng giám đốc,“Tôi đã vài lần không chịu trách nhiệm, những người khác cũng sẽ có ý kiến, Tổng giám đốc Từ, để Kỷ Vãn chịu trách nhiệm công việc của tôi đi.”
Tổng giám đốc Từ thấy cô khăng khăng như vậy, cũng không miễn cưỡng. Quân Mạc uống một ngụm cà phê lớn, nhất thời cảm thấy mình quay về thời gian còn là học sinh, dựa vào cà phê thức khuya học bài. Nhớ tới đống việc cần xử lý, nhất thời tinh lực vô hạn, hận không thể xắn tay áo làm luôn một lúc – cuối cùng cũng phải xử lý từng văn kiện một, liền bắt đầu gọi điện thoại.
Mới đi xuống căn tin ăn xong cơm chiều, Quân Mạc buông tài liệu trong tay xuống, lắc lư đi kiểm tra các tầng. Trở lại văn phòng, bên căn tin gọi điện tới hỏi cô có muốn ăn khuya hay không – trước giờ cô vẫn không cần, cảm thấy rất phiền toái – hôm nay là ngoại lệ, nói bọn họ chuẩn bị một phần vằn thắn gà nước, cảm thấy cuộc sống thật đẹp, mình cũng có thể ở khách sạn năm sao cao cấp hưởng thụ bữa ăn khuya.
Cô uống hết cả nước canh, mệt mỏi nằm trên giường, miễn cưỡng nhìn bảng đồng hồ điện tử, đã hơn mười hai giờ đêm. Mơ mơ màng màng nghĩ cà phê chỉ là làm tăng chút tinh lực mà thôi, lẩm bẩm nói, “Không bao giờ uống cà phê nữa”, xoay người đi liền nặng nề ngủ.
Ngày thứ hai bị cấp trên báo cho biết có vị khách người Mỹ từ bên ngoài về, đang ở trong phòng khách đợi. Quân Mạc cảm thấy cơ thể có chút khó chịu – tựa hồ cả người nhẹ nhẹ rét run, rõ ràng tối hôm qua đã đem máy sưởi chỉnh đến mức cao – cô chỉ có thể cố gắng không để tâm đến, nếu không thoải mái cũng quyết không thể giống lần trước tùy tiện xin phép vè nhà.
Đây là công việc của cô, trách nhiệm, không phải trường học, muốn trốn học đi xem phim hay dạo phố cũng sẽ không có nhiều người hỏi đến một tiếng – nếu không muốn làm, ở đằng sau đã có đoàn người xếp hàng dài như một đội đang đợi để được làm việc này.
Cô không để ý gì mà cũng chẳng còn sức lực chuẩn bị cái gì, quay cái gương trang điểm đơn giản một chút rồi đi ra cửa.
Trước tiên, Quân Mạc đứng ở đại sảnh chờ khách, một bên nói với nhân viên kế bên là cô muốn một lọ dầu gió, chậm rãi xoa lên cổ tay, lại đặt ở mũi ngửi nhẹ, cảm thấy thanh tỉnh hơn một chút. Lại nâng mắt, nhìn thấy người Mỹ mà cô nhìn thấy đêm trước mặc bộ quần áo ở nhà màu đỏ đi ra, trợ lý đặc biệt của Hàn tự Dương phái đến, vội vàng nghênh đón hỏi han.
Quân Mạc giới thiệu mình tốt nghiệp chuyên ngành lịch sử, Powell (Bảo Uy Nhĩ) tỉ mỉ quan sát cô, phản ứng làm cô kinh ngạc, “Một người tinh thông lịch sử nay lại làm quản lý khách sạn, thực là nhân tài khó gặp.”
Cô cười không ra tiếng, nói tiếng cám ơn, liền cùng ông ta lên xe.
Trong xe mở máy sưởi, cô đau đầu nghĩ, một bên nghĩ cách đối phó với khác, chỉ có thể theo, vốn là có chút miễn cưỡng tìm một số ít từ giữa những thuật ngữ chuyên ngành ít ỏi để nói.
Dường như hứng thú của lão nhân này với việc nghiên cứu lịch sử Trung Quốc đã vượt ra bên ngoài, xe chạy còn hướng di chỉ ở ngoại thành rất xa, bình thường không có ai đến xem.
Có điều nơi đó cũng khiến người ta thất vọng. Hiện trường khảo cổ dường như đã hoang phế từ lâu là chuyện bình thường, Tiểu Tiếu phải rất vất vả đi tìm một nhân viên làm việc ở đây, xong rồi cũng chỉ nghe trả lời, “Đây không phải là chỗ tham quan.”
Quân Mạc đứng một bên nhìn, trong lòng cũng là hoang vắng một mảnh, dường như có cảm giác đau lòng, lại chỉ có thể phí công nhìn một khoảng đất trống gồ ghề, khó có thể tưởng tượng đây là nơi khởi nguyên đầu tiên của dân tộc Trung Hoa. Cô bỗng nhiên nhớ tới khóa học lịch sử trước kia, mỗi lần Lâm Hiệt Tuấn nói tới lịch sử Trung Quốc viễn cổ, giọng nói ôn hòa luôn bất giác mà đề cao, trong ánh mắt cũng ẩn ẩn vẻ tự hào, giống như trong lòng cảm thấy ngưỡng mộ nữ thần vậy – từ trước đến nay anh vẫn là một người như vậy, có chút giống những phần tử trí thức ngày xưa, cam nguyện tịch mịch cùng nghèo khó, nếu là ở cổ đại, chí hướng dĩ nhiên sẽ là “Bất vi lương tướng, tiện vi lương y” (không phải là quan tốt, thì cũng là thầy thuốc tốt ). Nghĩ đến đây, cô liền nở nụ cười nhẹ.
Sắc mặt Powell không cần nói cũng biết là đang bất mãn, ông lão có dáng người gầy gò, khóe miệng hơi nhếch lên làm cho người ta khó có thể lý giải, quay đầu nói với cô, “Chúng ta đến bảo tàng đi.”
Bảo tàng là thế nào?
Cô không lưu loát nói, “Bảo tàng của di chỉ này chưa xây dựng xong. Đi xem nhà bảo tàng được không ạ? Có rất nhiều hiện vật khảo cố có giá trị văn hóa được trưng bày ở đó.”
Trong xe chỉ một không khí trầm mặc, đến khi Powell cùng cô nói chuyện ở nước Mỹ chụp được một món đồ sứ rất đặc biệt thời nhà Minh – Quân Mạc đối với thái độ của ông ta có thể lý giải đôi chút, không phải nguyên nhân thân thể không được khỏe, cô tự nhận thấy mình rèn luyện hàng ngày khá chuyên nghiệp, có thể khống chế cảm giác mệt mỏi – chỉ là cảm giác không thích thấy quốc bảo lưu lạc bên ngoài.
Vào nhà bảo tàng, lập tức tìm một hướng dẫn viên chuyên nghiệp, còn mình thì bước chầm chậm phía sau. Vừa mới đi đến trước tượng Quan Thế Âm, cô liền nghe rõ ràng lão nhân kia nói, “Người Trung Quốc các cô cũng có tín ngưỡng này sao?”
Hướng dẫn viên du lịch vốn đang nghiêm túc giảng giải quá trình biến thiên từ nam thành nữ của Quan Thế Âm, nhất thời sững sờ đứng đó.
Những lời lẽ tầm thường như vậy khiến Quân Mạc cảm thấy nhạt nhẽo, tựa hồ không cần thêm dầu thì tư duy cũng thoáng cái rõ ràng hơn. Tín ngưỡng của người Trung Quốc quả thật so với người nước ngoài quá khác nhau. Từ trước đến nay cô vẫn thừa nhận điều này, vì vậy đem ánh mắt dời về phía Powell.
Lại thấy ánh mắt ông nhìn về phía tượng Quan Âm, giống như không chờ đợi câu trả lời.
Cô hơi hơi tựa người vào cây cột trong nhà bảo tàng, nhắm mắt. Tiểu Tiếu nhẹ nhàng huých cô, “Quản lí Lý, sao mặt cô lại đỏ như vậy?”
Quân Mạc miễn cưỡng mở mắt, nói đùa,” Trang điểm quá đậm thôi.”
Bọn họ đuổi kịp hai người phía trước, Powell nhíu mày nhìn một đồ vật bằng đá, “Thời nhà Thương? Cô biết không, giới học giả chỗ chúng tôi vẫn luôn hoài nghi rốt cuộc Trung Quốc có thời kỳ có quốc gia này tồn tại hay không?”
“Ngài Powell, tín ngưỡng của người Trung Quốc chúng tôi đã hình thành từ rất lâu trong lịch sử, về điểm này thì ngài không cần hoài nghi, trong lòng rất nhiều người chúng tôi không có một Thượng Đế xác định – nhưng chúng tôi có 2000 ngàn năm lịch sử để chứng mình những gì chúng tôi nói với mọi người, hơn nữa chúng tôi cũng không có trở ngại gì khi đã lập nên một hệ thống văn minh hoàn toàn bất đồng với các ngài.”
Cô dừng một chút, ngữ khí có phần châm chọc, “Lịch sử kéo dài của Trung Quốc đã sớm dạy cho chúng tôi biết phân biệt thị phi đúng sai. Về phần vấn đề triều đại nhà Thương có tồn tại hay không, nếu ngài không ngại thì hãy đi xem xét quốc gia chúng tôi đang tiến hành công trình không có phân chia thời đại Hạ Thương Chu, tin rằng có rất nhiều chứng cứ có thể chứng minh. Đương nhiên, trong lòng chúng tôi, điều này thật sự không cần chứng minnh.”
Cô nói một hơi, chính mình cũng cảm thấy giật mình, lại cảm thấy nhụt chí – trời biết tại sao lại kích động đến như thế, hoặc là mục tiêu này chính là cái mà ông ấy muốn?
Powell sửng sốt hai giây, trong ánh mắt mang theo vài tia khác thường, không nói gì, thời gian kế tiếp, chỉ im lặng và xem, cũng không nói chen vào.
Hóa ra ông ấy có chuyến bay buổi chiều, Quân Mạc thở phào nhẹ nhõm, ô tô đã quay về khách sạn, cô xuống xe trước, trong đại sảnh là người đàn ông cô quen thuộc, khuôn mặt mang theo nụ cười. Cô trở lại là con người của công việc, Hàn Tự Dương bắt tay Powell, trong lúc vô tình tay chạm vào lưng cô, không tự chủ mà trì hoãn vài giây, quay đầu lại nhìn cô.
Quân Mạc tránh ánh mắt anh, “Tổng giám đốc Hàn, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành.” Cô cũng hướng Powell nói lời từ biệt, thật sự có chút không chống đỡ được, chậm rãi đi về phía văn phòng.
Bỏ qua bữa trưa, mê man nằm ngủ trên sofa một lúc, gọi điện thoại xuống phòng y tế của khách sạn muốn lấy vài viên thuốc. Làm tổ trong văn phòng xem tài liệu về kế hoạch của Thụy Minh, cuối cùng cũng vất vả đợi đến giờ tan tầm, kéo chặt áo khoác bước ra khỏi cửa. Chỉ cảm thấy chân của mình đã mềm nhũn, một lòng một dạ muốn về nhà ngủ, gọi taxi xong, đóng cửa xe vào là nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong nhà nhất thời giống như thiên đường vậy – cô chẳng quan tâm đến việc gì nữa, vùi vào giường ngủ, bây giờ một giây cũng đáng giá như một năm vậy. Thẳng cho đến khi cổ họng cảm thấy khô rát, mới mắt nhắm mắt mở tỉnh dậy, do dự không biết có nên xuống giường uống ngụm nước hay không. Di động ở bên cạnh chợt reo, cô thuận tay cầm lên – nếu không phải là muốn uống nước, chắc chẳng bao giờ nghe thấy tiếng chuông mất, “A lô?”
“Lý Quân Mạc , em ở đâu vậy?” Giọng nói quen thuộc vang lên, tựa hồ mang theo lo âu.
“Ở nhà.” Cô lười để ý xem là ai.
“Ra mở cửa đi.” Dường như thở phào nhẹ nhõm, đối phương nói ngắn gọn.
Quân Mạc chậm rãi đứng lên tìm cốc nước, đầu óc choáng váng đi ra mở cửa.
Hàn Tự Dương nhìn cô trong nháy mắt liền nhíu mày, khuôn mặt cô đỏ bừng như hoa đào, ánh mắt mơ màng, mở cửa cũng không thèm để ý đến anh, tựa hồ như nhìn với không nhìn giống nhau, xoay người đi vào phòng ngủ.
Anh đi nhanh, vượt qua cô đang muốn ngã vào giường, giữ chặt tay cô, “Đi bệnh viện.”
Quân Mạc nhăn mũi, vô thức tránh tránh nói, ”Tôi muốn đi ngủ.”
Người cô nóng hầm hập, Hàn Tự Dương đưa tay sờ trán cô, hai hàng lông mày càng nhíu chặt. Không nói chuyện với cô nữa, nửa ôm lấy thắt lưng cô, một tay cầm túi cùng áo khoác, nửa cưỡng chế ôm cô đi ra ngoài,
Đến tận khi bị mũi kim truyền đâm đau tay thì cô mới bừng tỉnh, Quân Mạc nhìn quanh bốn phía, trước hết phát hiện cảnh vật xung quanh thay đổi, mà đầu giường là đôi mắt sáng như sao mang theo ý cười đang nhìn mình.
“Đây là bệnh viện?” Cô theo bản năng mà bật hỏi.
“Uhm. Không cần lo lắng, cảm sốt thông thường thôi. Truyền dịch xong là có thể về được.” Anh một hơi trả lời tất cả thắc mắc của cô.
Quân Mạc nhìn ngoài cửa sổ, tối đen như mực, đã sớm mất đi khái niệm thời gian. Cô hơi giãy dụa tìm điện thoại di động trên đầu giường,”Tôi gọi Ân Bình đến.”
Hàn Tự Dương cũng không ngăn cản cô, chỉ nhắc nhở, “Bây giờ đã hơn 12 giờ đêm rồi.”
Quân Mạc chậm rãi rụt tay về. Cô nhìn quanh phòng bệnh của mình, chỉ có cô với anh mà thôi, anh ngồi một bên, trên bàn laptop phát ra tiếng động nhỏ nhỏ.
“Ngủ đi. Anh làm một việc tốt mà thôi, truyền nước biển xong anh đưa em về nhà.” Anh đứng bên cạnh cô, hơi nhếch khóe miệng khiến người khác an tâm, “Không cần gấp gáp nói lời cảm ơn đâu.”
Cô mệt mỏi gật gật đầu, tiếp tục ngủ.
Hàn Tự Dương ngồi xuống bên cạnh bàn, ánh mắt lưu luyến trên nửa khuôn mặt lộ của cô, dường như nét hồng nhuận lúc thường đã bị rút đi hết chỉ còn lại vẻ tái nhợt. Cô đại khái không biết chính mình khi sốt nói linh tinh vụn vặt rất nhiều hơn so những điều đã nói với anh trước đây – ngữ điệu trẻ con như vậy, cái miệng làm nũng này làm cho anh cảm thấy rất xa lạ, tựa hồ như chưa từng biết đến cô.
Anh cảm thấy đau lòng, nhịn không được lại đứng lên, thay cô vén chăn lên. Thuốc nước theo ống truyền, từng giọt từng giọt chảy vào người cô, anh cảm thấy không chỉ có thế, dường như tình cảm nhu mật đang chậm rãi chảy vào lòng mình.
Lúc Quân Mạc hoàn toàn tỉnh lại đã ngồi trong xe anh, xa xa chỉ có mất ngôi sao nhỏ thưa thớt lóe lên trên nền trời đêm kia. Cô không được tự nhiên mà nói, “Làm phiền anh rồi.”
“Là rất phiền toái. Đã lớn như vậy rồi mà sao không biết tự chăm sóc chính mình.” Ánh mắt Hàn Tự Dương nhìn phía trước, nâng tay đem nhiệt độ máy sưởi tăng lên một chút, “Sinh bệnh còn đi ra ngoài theo người khác làm việc, đây không gọi là chăm chỉ, mà gọi là tự đày đọa chính mình.”
Quân Mạc không lên tiếng. Cô có thể nói gì đây? Rõ ràng là thay anh làm việc, thật sự không phải người ngoài mà. Nhưng thật ra trong lòng cô trống rỗng: Cô biết mình sốt cao là vì cái gì, cũng không phải chỉ đơn giản là cảm lạnh – ước chừng là mang tâm bệnh. Nóng rực đến mức muốn đem chính mình hoàn toàn hóa thành tro tàn.
Ngày thứ hai, cùng đồng nghiệp điều chuyển công việc. Quân Mạc ngủ dậy, vừa mới muốn đi ra khỏi nhà đến bệnh viện truyền nước, Tiểu Tiếu gọi điện thoại đến, hóa ra đã ở dưới lầu đứng đợi một lúc rồi. Cô thật sự cảm thấy băn khoăn, không nói được lời cảm ơn. Tiểu Tiếu cũng chỉ cười cười, không đề cập gì đến Hàn Tự Dương, chỉ nói, “Ngày hôm qua tôi nhìn sắc mặt cô không tốt, hóa ra thật sự bị bệnh.”
Từ bệnh viện đi ra, đã cảm thấy tốt hơn phân nửa – hóa ra bệnh trên người thật dễ chữa như vậy, đến nhanh mà đi cũng nhanh – gọi điện thoại cho Hàn Tự Dương, đầu bên kia khẩu khí tự nhiên, còn có vẻ mang theo ý xin lỗi, giải thích anh không có thời gian.
Quân Mạc sợ tới mức nào dám nói gì nữa, còn muốn chiếu cố cô – chẳng lẽ còn muốn đưa mình đi truyền nước? Vội vàng ngắt điện thoại, không quên đưa tiền thuốc men nhờ Tiểu Tiếu trả lại cho anh


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui