Khi Tuệ Tuệ bất tỉnh Vịnh Thi thoải mái hơn, nàng cùng Bạch Dĩnh ôm Tuệ Tuệ để lên giường.
Cô bé Tuệ Tuệ này có một đôi mắt thâm quầng đậm đen, đôi môi nứt nẻ, nhưng ẩn sau dung nhan tiều tụy này, Vịnh Thi nghĩ Tuệ Tuệ cũng là một cô bé khả ái.
– Vịnh Thi, bây giờ mình làm sao nữa?- Bạch Dĩnh nghi hoặc nhìn cô bé nằm yên trên giường, Vịnh Thi hơi chau mày một chút rồi nói: – Chị xem quá khứ của cô bé.
Nàng đi lại gần cô bé, tay nàng đặt lên trán, lẩm bẩm vài câu nho nhỏ trong miệng rồi nhắm mắt lại, trực tiếp xem quá khứ của Tuệ Tuệ.
Trong mộng cảnh, Vịnh Thi thấy căn phòng màu hồng của trẻ con, tiểu Tuệ Tuệ đang ngồi trên giường chơi búp bê của mình.
Nàng ngó quanh phòng một chút, xem thử hồn ma kia tiếp cận Tuệ Tuệ từ khi nào.
Tiểu Tuệ Tuệ mặc đồ cho con búp bê của mình, một chiếc váy màu hồng cúp ngực xinh xắn, cô bé còn cẩn thận tết tóc của búp bê lại.
Âu yếm vuốt ve mái tóc vàng óng mượt mà của búp bê, nói nho nhỏ:
– Andy ngoan, Andy dễ thương.
Trong lúc Tuệ Tuệ chơi búp bê thì có một tiếng nói vọng nhẹ nhàng vào bên trong phòng, gọi cô bé:
– Tuệ Tuệ ơi..
Tuệ Tuệ ơi..
Ra đây chơi với mình đi..
– Hả? Ai kêu Tuệ?- Tuệ Tuệ nhảy xuống giường, xỏ chân vào đôi dép nhỏ tí xíu rồi mở cửa phòng.
Trên hành lang một khoảng trống trơn, không có ai trên hành lang cả.
Tuệ Tuệ nghi hoặc nhìn xung quanh, hỏi lại: – Ai gọi Tuệ vậy? Mami hả mami?
– Tuệ Tuệ ơi..
Mình ở sau nhà nè..
Nghe đến đây, Tiểu Tuệ Tuệ mới chạy ra sau nhà.
Đằng sau nhà khoảng vườn, bên ngoài nhà là một con kênh nhỏ.
Tiểu Tuệ Tuệ ra sau nhà rồi mà vẫn chưa thấy người nào kiếm mình, cô bé lại ngơ ngác hỏi:
– Mami gọi con hả?
– Không! Là chị gọi em.
Hồn ma là một cô gái trạc tuổi mười bảy, mười tám, mặc đồng phục học sinh.
Gương mặt tuy dễ nhìn nhưng lại nhợt nhạt, Vịnh Thi đã nhìn thấy qua nhiều hồn ma như thế rồi, nàng có thể khẳng định hồn ma này chết đuối nước.
– Chị là ai?
Tiểu Tuệ Tuệ dù sao cũng là một cô bé, không biết thứ gì gây nguy hiểm đến mình, không biết đâu là ma, đâu là người.
– Chị tên là Thư Diệp.
Tiểu Tuệ, em chơi một mình có chán không? Chị chơi với em nha.
Thư Diệp tiến lên một bước đi lại gần Tiểu Tuệ, bên dưới chân nàng, nước ướt một mảng sân.
Vịnh Thi không cần đoán cũng biết Thư Diệp chết đuối ở sau nhà Tiểu Tuệ.
– Chị Thư Diệp chơi với em ạ?- Tiểu Tuệ ngây thơ nhìn Thư Diệp.
Thư Diệp mỉm cười, gật đầu: – Phải, chị chơi với em ha.
Vịnh Thi biết mục đích của Thư Diệp nào có đơn giản như vậy, chết trôi sông như Thư Diệp phải kiếm người thế mạng mình mới có thể đầu thai.
Thư Diệp đang muốn nhắm đến Tiểu Tuệ, nhưng Vịnh Thi không hiểu sao đến tận bây giờ Tiểu Tuệ vẫn còn sống.
Quả thật như Vịnh Thi nghĩ, một ngày nọ, Thư Diệp kéo Tiểu Tuệ ra phía sau nhà chơi, nàng ấy chỉ vào con kênh sau nhà, nói: – Mình đi bắt cá không?
– Dạ? Xuống bên dưới hả chị?- Tuệ Tuệ ngây ngô nhìn con kênh trong xanh sau nhà mình, Thư Diệp bay vút lên hàng rào, cười tà nhìn Tiểu Tuệ.
– Xem chị nhảy xuống nè, vui lắm.
Tiểu Tuệ nghe chị Thư Diệp rủ mình nhảy xuống kênh, cô bé cũng chật vật leo lên hàng rào, định nhảy xuống kênh chơi cùng Thư Diệp.
Vịnh Thi lo lắng nhìn xung quanh xem ai là người cản Tiểu Tuệ lại, không ngờ chính Thư Diệp ôm cô bé nhảy xuống đất.
– Thôi, không chơi nữa, nguy hiểm.
Gia thế cô bé cũng rất đáng thương, mẹ cô bé có cha dượng, hai người đều không quan tâm đến sự trưởng thành của cô bé.
Vịnh Thi thấy Tiểu Tuệ rất tin tưởng chị Thư Diệp của mình, hầu như đứa trẻ nào cũng sẽ có một người bạn tưởng tượng cho đến khi lên bảy.
Nhưng người bạn tưởng tượng này của Tiểu Tuệ theo cô bé từ khi cô bé năm tuổi cho đến hiện tại.
Càng lúc Tiểu Tuệ càng tin tưởng vào Thư Diệp, Vịnh Thi còn cảm thấy..
hình như hai người đó đã yêu nhau rồi.
– Chị Thư Diệp, hôm nay đi học vui lắm.
Tiểu Tuệ ném cặp vào trong góc nhà, tháo đôi giày ra cất vào kệ rồi đi vào sâu bên trong nhà.
Thư Diệp lướt đến gần Tiểu Tuệ, hỏi:
– Thật không?
– Dạ.
Sáng hôm sau Thư Diệp ẩn thân đi theo Tiểu Tuệ khi Tiểu Tuệ đi học, đến trường, Thư Diệp không ngờ mình lại chứng kiến Tiểu Tuệ bị cả lớp khinh bạc.
Nàng ấy không có cha, nàng ấy hay lẩm bẩm một mình, nàng ấy bị ma ám, Tiểu Tuệ thành tâm điểm của sự chán ghét, là nạn nhân của bạo lực học đường.
Thư Diệp oán hận dâng cao, chẳng mấy chốc mà nổi sát tâm muốn gϊếŧ người.
Cô bé hoa khôi nắm tóc Tiểu Tuệ trên đường về bị nàng xô ngã ra giữa đường, xe cán ngang bụng, cả người nát bem như quả dưa hấu vỡ.
Tiểu Tuệ trong lòng bàn tay của Thư Diệp hệt như một viên ngọc quý, Thư Diệp không muốn bất kì ai khinh bạc nàng ấy.
Sát tâm càng cao, Thư Diệp hóa quỷ, vạn kiếp không thể luân hồi.
Cô bạn vẽ vời lên cặp Tiểu Tuệ cũng bị nàng gϊếŧ chết, tin đồn trong trường càng lan rộng ra, Tiểu Tuệ là kẻ gϊếŧ người!
Ngay cả cảnh sát cũng không tin Tiểu Tuệ, đành phải mời Tiểu Tuệ lên đồn khai báo.
Những lời nói gió bay càng lúc càng bay xa, tin tức Tiểu Tuệ bị công an bắt càng khiến Tiểu Tuệ chật vật hơn.
Đỉnh điểm, mẹ của Tiểu Tuệ mời người trừ tà đến trừ tà cho cô bé.
Vì không muốn Thư Diệp chịu thương tổn, Tiểu Tuệ đành phải giả điên, cuối cùng cũng bị tống vào viện tâm thần.
Nhưng viện tâm thần này cũng không phải tệ, nàng có thể tự do nói chuyện với Thư Diệp, tự do yêu đương, ai cũng không nói xấu hai nàng được.
Nếu điên có thể tự do yêu nhau, Tiểu Tuệ thà mình điên còn hơn tỉnh táo.
Vịnh Thi đã biết mấu chốt của vấn đề, Tiểu Tuệ không hề bị điên, cũng không hề bị ám, cô bé cam tâm tình nguyện giả vờ như vậy.
Còn Thư Diệp thì đã hóa quỷ, Vịnh Thi chỉ thấy Thư Diệp lúc vừa mới mở cửa phòng.
Vì hồ ly trấn áp quá lớn, Thư Diệp không dám xuất hiện, Vịnh Thi thu tay lại, mở đôi mắt hạnh ra nhìn Bạch Dĩnh.
– Chị đi kiếm ma nữ kia một chút.
Bạch Dĩnh lo lắng nói: – Em đi với chị.
– Không được, em trấn áp hồn ma rồi, chỉ sợ chỗ nào có em, chỗ đó Thư Diệp không phát tác được.
– Nhưng em lo.
Bối Vịnh Thi mỉm cười đi lại gần Bạch Dĩnh, bàn tay khẽ nắm bàn tay, ôn nhu thì thầm: – Chị không sao cả, em ở đây trông chừng Tuệ Tuệ giúp chị.
Vốn dĩ sống bao nhiêu năm đều phải tự phải mạnh mẽ, không nghĩ có người quan tâm mình lại gây ra cảm giác mê luyến đến vậy.
Bối Vịnh Thi cảm thấy hạnh phúc lan tỏa trong lòng mình, cước bộ ra bên ngoài tìm kiếm Thư Diệp..