Một Mảnh Phù Hoa FULL


Mùa xuân không biết từ khi nào len lỏi cai trị, Hạ Tình vẫn mãi ôm một vết thương lòng không sao chấm dứt.

Mị Tử thấy đôi khi Hạ Tình sẽ uống đến say khướt, không quản công việc làm ăn trong quán nữa, có lúc chị ấy sẽ ngủ gục trên bàn ở phòng vip, mặc kệ khách nhân có đặt bàn hay không.

Những lúc như vậy Mị Tử thường giúp phục vụ thu dọn các phòng vip khác, thu xếp vẹn toàn.
Buổi sáng, thường là Hạ Tình sẽ bước từ phòng vip xuống trong tình trạng rũ rượi do rượu và thuốc.

Mị Tử biết là quá phận, thế nhưng cũng không dằn lòng nổi, cũng kiếm cho Hạ Tình khăn, nước cho nàng ấy uống.
Hạ Tình thấy Mị Tử lo cho mình, nàng cũng không ừ hử gì, khi còn ở nước ngoài cũng không ít người thích nàng, cũng không ít người nguyện ý bên cạnh yêu thương nàng.

Thế nhưng Hạ Tình vẫn không thể thật tâm đối đãi với họ, nàng chỉ chờ mong Vịnh Thi, ấy mà..
– Chị!!- Mị Tử thấy Hạ Tình trượt chân, nàng liền nhanh tay ôm lấy eo Hạ Tình, gồng sức giữ lại người kia không ngã xuống cầu thang.
– Không sao đâu, ngã vài trận tôi sẽ tỉnh ra, bây giờ thì chưa.
– Chị là ngu ngốc thật, hay là tập luyện mới ngu lâu dốt bền đến vậy?
– Cái miệng nhỏ của em ngày càng quá quắt rồi đó.
– Chị cũng kém gì!- Mị Tử lè lưỡi, thấy Hạ Tình có thể đứng thẳng rồi nàng liền buông tay ra.


Giả vờ chỉnh trang lại váy áo của mình, vểnh chiếc mông tròn đầy của mình lên bước lên cầu thang đi tiếp khách.
Thật ra miệng lưỡi của Hạ Tình đều do học theo lối nói chuyện của Vịnh Thi, trước đây Hạ Tình đã từng là một người ít nói, hay làm, chứ không phải là người như bây giờ.

So với Vịnh Thi, trình độ độc miệng của Hạ Tình chỉ là hạng tép riu.

Không ngờ Mị Tử lại độc địa không kém.
– Quản lý Chu, hôm nay có khách vip không?- Hạ Tình đi xuống dưới lầu, đi vào quầy lễ tân xem lại doanh thu ngày hôm qua.
– Dạ có ạ chị.
Buổi tối hôm đó Mị Tử lên sàn, có quan lớn muốn nàng một đêm, Mị Tử đương nhiên là thích được điểm mặt lên sàn.

Nếu là gái đứng đường, bạn chỉ là một người mạt hạng, nếu là gái quán bar, bạn chỉ là một cô gái buôn phấn bán hương, nếu là gái chính trị, đó chẳng phải là gái nữa, đó là kiều nữ.
Cho đến khi Mị Tử đi rồi Hạ Tình mới biết hôm nay có hai cô PG lên sàn, tâm trạng của nàng đang phẳng lặng bỗng chốc lại trở nên nhộn nhạo.

Nàng hỏi quản lý Chu: – Có biết Mị Tử đi đâu không?
Vốn cuộc sống hai mươi năm nay đều xoay quanh Vịnh Thi, không hiểu sao lại lo lắng cho một người khác, chính nàng còn không nhận ra bản thân mình trong một tuần nay đang dần thay đổi.

Như Vịnh Thi đã bói một quẻ, năm nay hoa đào của Hạ Tình sẽ đơm hoa.

Vốn dĩ Vịnh Thi hỏi tên, nói chuyện với Mị Tử là vì muốn lấy bát tự của Mị Tử, Vịnh Thi biết người Hạ Tình cần là Mị Tử.

Nhưng Hạ Tình thì vẫn chưa biết điều này.
– Mị Tử lên sàn rồi chị, khách sạn E.
– Ừ
Lòng Hạ Tình nóng như lửa đốt, nàng còn chẳng nhận ra mình đang ngồi trên đống lửa.

Vịnh Thi trải bài ra trước mặt Bạch Dĩnh, trêu đùa nói: – Bốc một lá đi bảo bối.
– Em lấy lá này!
– Tốt đấy, chị đang bói cho Hạ Tình, có lẽ từ hôm nay sẽ có chuyện hay.
Quản lý Chu thấy Hạ Tình cứ như ngồi trên đống lửa, hắn cũng nhịn không được mà hỏi: – Chị ơi, mông chị có nhọt hay sao? Sao chị ngồi khó khăn vậy? Nhà em có thuốc trị nhọt nè chị.
– Im đi!- Hạ Tình bực mình lườm hắn một cái rồi đứng lên.


Nhọt cả dòng họ nhà hắn, nhọt cả tổ tông nhà hắn.
Hạ Tình đánh lái đến khách sạn E, nàng đỗ xe vào bãi đỗ xe mới biết mình đang làm chuyện hoang đường đến thế nào.

Nàng đi kiếm Mị Tử sao? Nhân viên của nàng? Tại sao nàng lại làm vậy? Đáng lẽ ra nàng nên say mèm rồi ngủ mới đúng, nàng nên nhớ Vịnh Thi mới đúng.
Nhưng Hạ Tình lại trái ngược với ước muốn của bản thân, nàng có quen với chủ chuỗi khách sạn này, thế nên không lạ gì nếu nàng biết được người nàng muốn tìm đang ở phòng nào.

Lễ tân nói với nàng: – Ngô tiểu thư đang ở phòng 401, nam khách nhân đã đi rồi ạ.
– Tôi có thể lên không?
– Dạ được ạ.
Nói rồi Hạ Tình liền đi như bay vào thang máy, sau đó đến trước cửa phòng 401, tâm nàng không nhịn được mà nhộn nhạo.

Đến rồi, giờ phải thế nào?
Nàng tra chìa khóa để bước vào bên trong phòng, Mị Tử đang nhặt nhạnh quần áo của mình thì nghe tiếng mở cửa, nàng còn nghĩ khách nhân quay trở lại lần nữa.
– Về thôi.
Hạ Tình lạnh nhạt nói.
Mị Tử ngạc nhiên đến hàm cũng sắp rớt xuống: – Chị đến đây làm gì?
– Đón cô về.
– Mặc quần áo nhanh lên, cô làm việc không chuyên nghiệp vậy à?- Hạ Tình đi lại gần nhặt chiếc váy của Mị Tử, đưa cho nàng ấy.
– Ai nói, tôi làm việc chuyên nghiệp nhất rồi- Mị Tử cãi lại, nàng làm việc làm gì có khách nhân nào chê trách?
Hạ Tình hừ một tiếng: – Không biết xấu hổ, mặc đồ vào đi.

– Chị nhớ tôi à?- Mị Tử đứng lên, chiếc chăn che hờ cũng rơi xuống đất lộ ra thân thể trắng muốt đầy đặn.

Mị Tử rất quyến rũ, nàng lúc nào cũng biết điều đó.
Hạ Tình nhìn lướt qua cơ thể của Mị Tử, nhịn không được mà đỏ mặt, cảm giác ghen tuông ngày càng như lửa nóng bốc lên đầu: – Dẹp đi, cô còn chả trong sáng bằng Vịnh Thi.
– Tiên nữ Vịnh Thi của chị cũng nằm dưới như người thường thôi.
– Im ngay.
Vịnh Thi đang nằm dưới bỗng hắt xì một cái.
– Cô có mặc đồ nhanh lên không? Cô không định về làm việc à?- Hạ Tình kéo Mị Tử lại, nhanh chóng lấy áo váy mặc vào giúp nàng ấy.
Chớ trách Hạ Tình khẩu thị tâm phi, yêu Vịnh Thi đã lâu, nàng đã phải nói trái ngược với lòng mình quá lâu.

Lúc này nàng còn chẳng nhận ra mình muốn chiếm hữu Mị Tử, muốn giữ Mị Tử bên cạnh mình.

Có lẽ trong những phút giây Mị Tử lo lắng cho nàng, thay nàng quán xuyến tất cả, nàng đã từ từ động tâm với nàng ấy.

Nhẹ nhàng đến mức nàng còn chẳng nhận ra mình đã để ý người ta rồi.
Ngày hôm nay, hoa đào của Hạ Tình bỗng đơm hoa, ra hoa ngay khi mùa xuân vừa tới..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận