Một Mảnh Phù Hoa FULL


Càng ngày Quế Anh phản ứng càng dữ dội việc Thư Vũ không mang cơm đến cho nàng nữa, Vịnh Thi cũng làm căng lên rất nhiều, nếu Quế Anh không muốn ăn cơm nàng cũng bỏ mặc.

Quế Anh nhịn ăn ngày thứ nhất, Vịnh Thi không nói cho Thư Vũ nghe, Quế Anh nhịn ăn đến ngày thứ ba thì Thư Vũ biết chuyện.

Nàng nôn nóng tìm gặp Vịnh Thi, gương mặt toát lên vẻ lo lắng tột cùng: – Vịnh Thi, Quế Anh không ăn cơm sao không báo ta biết?
– Nhịn ăn vài ngày thôi, không sao đâu.
Dùng đầu gối cũng biết Quế Anh sẽ không nhịn ăn thật sự, nàng chỉ giả vờ nhịn ăn như thế để kíƈɦ ŧɦíƈɦ Thư Vũ mang cơm đến cho mình.

Càng biết rõ tâm tính của Quế Anh, Vịnh Thi càng thấy ván cờ này dễ đi.
– Không được, để ta mang cháo qua!- Thư Vũ bỏ Vịnh Thi sang một bên, nhanh nhẩu một đường đi thẳng đến bếp lọ mọ nấu cháo cho Quế Anh.

Khi ngọn lửa vừa mới bén vào thanh củi, Vịnh Thi đã lạnh lùng tạt nước vào.

Bạch Dĩnh ở bên cạnh thấy vậy bèn nghi hoặc hỏi: – Bà xã, chị làm gì vậy?
– Đã bảo không cơm nước gì cả! Mấy người ngu ngốc vậy đủ chưa?- Vịnh Thi lại múc thêm một gáo nước tạt vào trong lò củi, Thư Vũ cũng nhìn nàng bằng ánh mắt nghi vấn, nhưng khi thấy Vịnh Thi nổi điên, Thư Vũ cũng không dám hỏi gì.
Vịnh Thi tức tối đến mặt cũng đỏ au, nàng thở mạnh, nén cơn tức giận đang trào ngược trong lòng mình: – Quế Anh không phải con nít lên ba! Không thể nào đói chết được, bây giờ một là cô nghe lời tôi, hai là cô tự làm theo ý mình đi.

Tôi nói cho cô biết, nếu cô tiếp tục làm theo cách của cô, cuộc đời của Quế Anh sẽ dính chặt oan nghiệt với Vương Khôi, năm nay hắn ta lên kinh ứng thí, năm sau hắn vinh quy bái tổ, phụ bạc Quế Anh, cuối năm sau Quế Anh cô nương sẽ uất ức tự vẫn chết.


Cô muốn thì làm theo ý mình, tôi mệt mỏi rồi!
Nói rồi tà áo màu trắng của Vịnh Thi biến mất sau cửa bếp, Bạch Dĩnh cũng ngại ngùng nhìn Thư Vũ, một mặt cũng muốn chạy theo vợ mình, một mặt cũng muốn giải thích cho Thư Vũ biết.

Thế nên nàng đứng lại đó, muốn nói mà không biết làm sao đem lời nói tuôn ra khỏi miệng trôi chảy.
– Vịnh Thi là thầy bói, chị ấy nói chưa bao giờ sai cả.

Chị muốn tin hay không thì tùy.
Thư Vũ nhìn Bạch Dĩnh, nàng không biết mình có nên tiếp nhận thông tin này không, nếu nàng cố chấp Quế Anh sẽ tự vẫn vì bị phụ bạc sao? Thật hoang đường.

Nàng thấy Vương sinh với Quế Anh tuy có hay tranh cãi..

Tự nhiên trong đầu nàng lại xuất hiện mỗi khi hai người ấy tranh cãi với nhau, quả thật Vương sinh có mang dáng vẻ của người đàn ông bội bạc.

Một mặt trong nàng muốn tin, mặt khác lại chần chừ nghi vấn.
– Quế Anh..

thật sự bị bội bạc sao?- Thư Vũ hỏi Bạch Dĩnh.
Bạch Dĩnh quả quyết gật đầu: – Phải rồi, chị nhìn không ra Vương Khôi là đồ tồi à?
– Đồ tồi?- Thư Vũ hỏi lại.
Bạch Dĩnh thở dài một hơi: – Vương Khôi là tiểu nhân qua cầu rút ván.

Đồ tồi tức là kẻ tồi tệ.
– Nói vậy..?
– Thì còn làm sao nữa! Nếu chị nhu nhược như vậy năm sau Quế Anh chết đó! Thôi em đi đây- Bạch Dĩnh cũng không ở đây thêm nữa, nàng lần theo mùi hương của Vịnh Thi mà chạy theo.

Vốn mùi sữa tắm hai mươi lăm đồng này rất quen thuộc, hương thơm lãng vãng trong không khí.

Bạch Dĩnh có thể đoán chính xác địa điểm của bà xã nhà mình ở đâu.
Chạy một lúc, Bạch Dĩnh tìm thấy bóng lưng của Vịnh Thi ngồi bên cạnh bờ hồ, Bạch Dĩnh bèn mỉm cười đi lại gần nàng, hạ đầu dựa vào vai Vịnh Thi, giả vờ nũng nịu hỏi:
– Cô nương xinh đẹp đây đang có chuyện gì buồn?
Vịnh Thi hừ một tiếng, nhưng trong tiếng hừ lại có mang ý cười: – Còn hỏi.
– Không sao đâu, mọi sự tùy duyên đi.
– Nhưng chị không muốn thất bại- Vịnh Thi xoay đầu lại nhìn Bạch Dĩnh, chỉ thấy nụ cười của Bạch Dĩnh thật sáng lạng, thật khiến nàng an lòng.
Bạch Dĩnh mỉm cười: – Rồi sẽ thắng thôi.

Ngày hôm sau, Thư Vũ đích thân mang canh tuyết lê đến tận phòng cho Vịnh Thi, thành thật hối lối mong Vịnh Thi sẽ giúp nàng lần này.

Vịnh Thi nhận lấy canh tuyết lê, nhưng nàng cũng không thể không hỏi lại: – Cô toàn tâm toàn ý nghe lời tôi chứ?
– Nghe.
Vịnh Thi cười thật tươi: – Vậy tốt!
Thế là mọi chuyện dần đi vào khuôn khổ của nó, Thư Vũ không chú ý đến Quế Anh nữa, vốn Quế Anh được Thư Vũ cưng như trứng mỏng, bây giờ bị nàng bỏ lơ, không thể không phát tiết.

Thư Vũ toàn tâm toàn ý chăm sóc Túc Khang, từ cơm nước đến quần áo, hết thảy đều theo như lời Vịnh Thi dặn dò.

Khi Quế Anh biết chuyện, phản ứng đầu tiên đó chính là tức đến đỏ mắt, Thư tỷ vì hắn ta mà bỏ mặc nàng!
Thế là Quế Anh đích thân đi kiếm Thư Vũ hỏi chuyện, lúc đó là lúc Thư Vũ đang múc cơm ra bát ở trong bếp.

Thấy Quế Anh đến, tim của Thư Vũ đập nhanh hơn, loạn xạ trong lồng ngực.

Tay nàng chậm lại, hi vọng Quế Anh không thấy nàng thất thố.
– Muội đến đây có việc gì?- Thư Vũ lạnh nhạt theo lời Vịnh Thi dặn, mặc dù trong lòng nàng rất muốn nói rằng nàng rất quan tâm đến Quế Anh.

Nàng đành phải dời mắt sang nơi khác, vì nàng biết khi nàng nhìn Quế Anh, nàng sẽ vô thức lộ ra chân tình của mình.
Quế Anh thấy Thư Vũ lạnh nhạt với mình, trong lòng nàng nhịn không được tức tối, không phải Thư Vũ trước đây rất tốt sao? Khi có phu quân liền phải thay đổi? Nàng không tin con người có thể thay đổi nhanh đến thế.
– Sao tỷ không nấu cơm cho muội nữa?
Thư Vũ nghe vậy bèn nhớ đến những câu thoại Vịnh Thi đã soạn sẵn, nàng nói: – Tỷ bận lo phu quân của mình, có gì… muội tự nấu cho phu quân của muội.
– Hắn ta có đã lấy tỷ đâu? Còn chưa cưới gả đàng hoàng, tỷ làm sao phải như thế?- Quế Anh hơi tức giận thấy mâm cơm kia đầy đủ trên bàn, mâm cơm đó vốn là của nàng, bây giờ lại trở thành của tên nam nhân thối tha kia.
– Muội cũng đã gả cho Vương Khôi?
Quế Anh hơi khựng người lại, nàng nói vấp: – Nhưng..


nhưng muội..

muội là kỹ nữ.
– Vậy ta cũng chẳng đàng hoàng hơn muội, ta không cần danh tiếng, thế nên đừng nói chuyện cưới gả nữa.
– Thư tỷ, tỷ điên rồi!- Quế Anh không tin được con người nhút nhát của Thư Vũ lại có thể thay đổi đến chóng mặt như vậy, nàng bặm môi mình nhìn Thư Vũ, nàng đã từng nhìn nhận người này rõ ràng chưa? Có lẽ là chưa.

Chưa bao giờ nàng dùng tấm lòng quan sát Thư Vũ, bây giờ nhìn lại có vẻ Thư Vũ không phải nhút nhát như trước giờ tỷ ấy thể hiện.

Ẩn trong dáng vẻ dịu dàng kia là một tâm hồn quật cường, không sợ trời không sợ đất.

Nàng đã nhìn sai Thư Vũ rồi chăng?
Vốn nàng nghĩ Thư Vũ sẽ không bao giờ rời khỏi nàng, bây giờ, nàng lại cảm nhận được trong thế giới của Thư Vũ nàng không còn quan trọng nữa.

Nàng bắt đầu cảm thấy ghen tuông, cảm giác ghen tuông này đến rất tự nhiên, đến độ bản thân nàng phát tác được thì đã quá muộn.

Nàng thật sự để tâm và là kẻ ích kỉ, nàng không muốn thế giới của Thư Vũ có một người khác chiếm lấy, nàng muốn người là cả thế giới đối với Thư Vũ, là nàng.

Chỉ một mình nàng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận