Người mà Trương Phác Ngôn ghét nhất chính là Trương Phác Ngọc.
Đó là một ngôi sao gây họa từ sáng đến tối, nhưng lại là bảo bối được Trương gia yêu quý nhất, cũng là em gái cùng cha cùng mẹ của Trương Phác Ngôn.
Trương Phác Ngôn ghét cô em gái này đến nghiêm trọng đến mức ghét lây sang cả những người yêu mến cô bé này, ví dụ như người đàn ông đẹp trai trước mặt này.
Anh ta tên là Lý Ý, gia thế vô cùng xứng đôi với gia tộc họ Trương, bản thân là ngôi sao mới nổi trên nền chính trị của thành phố C, vừa bước qua tuổi ba mươi lập tức chiếm được một vị trí quan trọng ở thành phố, có thể nói anh ta tựa như ánh mặt trời vào buổi trưa vậy.
Tuy trong lòng Trương Phác Ngôn vừa đắn đo vừa thấy đáng ghét, nhưng nét mặt vẫn là không ung dung như thế. Phác Ngôn ngồi ngay ngắn ở nơi rực rỡ nhất, nhưng người đến mời khiêu vũ càng lúc càng nhiều, làm cho cô cảm thấy phiền phức vô cùng, nhìn thấy những động tác khiêu vũ khôi hài của Tiểu Phác Ngọc, cô mới lén lút chạy ra ngoài.
Đang vui vẻ đi ngang qua hội sảnh, người trong sàn nhảy vừa lúc cũng đi đến đây, cách một cửa sổ được trang trí với phong cách cổ xưa thú vị, Trương Phác Ngôn nghe thấy âm thanh nhỏ nhẹ của Lý Ý hỏi: “Cô tên là gì?”
Tiểu Phác Ngọc lảo đảo – - nhìn thấy trên ống quần của anh ta toàn là dấu chân của cô, cô nào dám nói thật ra? Âm thanh thanh thúy vang lên không chút do dự, “Tôi là Trương Phác Ngôn – Ngôn trong nói cười ríu rít đó!”
Lý Ý nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, trên gương mặt đầy là nụ cười.
Phác Ngọc nói dối không phải là lần đầu tiên, Trương Phác Ngôn đã sớm lười so đo với cô ta, nhưng lúc này đây, một tiếng “ừ” nhẹ nhàng của người này làm cho cô cảm thấy không biết làm thế nào, lập tức muốn lao ra đối chất với cô ta một phen.
Không khỏi dừng bước lại.
Từ những cánh hoa được khắc một cách tinh xảo lên cửa sổ, ánh đèn của sàn nhảy trở nên dịu dàng, rọi lên chàng công tử tao nhã dịu dàng, nụ cười của anh ta so với gió xuân càng làm cho người ta say mê hơn.