Chuyện bị các anh chàng Trương gia đánh, giúp cho Lý gia vốn đuối lý nay chiếm thế thượng phong: nói xấu con gái họ Trương của các người hai câu cũng không được, chẳng lẽ trụ cột của Lý gia chúng tôi dễ bị đánh lắm sao? ! Còn đánh nặng đến thế!
Cả gia tộc họ Lý cùng lên án công khai, Trương gia dĩ nhiên không chịu thiệt thòi, trong khoảng thời gian ngắn, quan hệ của hai nhà bỗng trở nên căng thẳng. Một hôn nhân ban đầu tốt đẹp mỹ mãn, bây giờ lại trở thành đùa nhất trong buổi trà dư tửu hậu của mọi người.
Lý Ý bị thương thực sự không nhẹ: tay phải bị nứt xương ống, hai bên xương sườn đều bị hao tổn, thậm chí còn làm cho tiểu não chấn động nhỏ.
Nhưng khi đưa đến bệnh viện, tỉnh lại sau cơn hôn mê, người anh muốn gặp nhất vẫn là vợ.
“Nó mà gọi là vợ sao? ! Lý gia ta không có con dâu như vậy! Mau lấy giấy ly hôn ra, đã tỉnh rồi thì mau ký vào! Sớm ngày chấm dứt cho nhanh!” Lý Kiến Nghiệp tức giận vốn không nhẹ, bây giờ phát tác một lần, ngã ngồi xuống chiếc ghế cạnh cửa sổ, lồng ngực phập phồng lên xuống .
Phu nhân Lý ngồi bên cạnh khuyên can không ngớt, lo lắng khuyên can, nhưng thấy vẻ thần sắc gầy gò mà hờ hững quật cường trên mặt con trai, bà vừa đau lòng vừa không không đành lòng, nghẹn ngào không nói được nửa chữ.
Chưa đầy chốc lát, quả thật đưa đến một tờ giấy, Lý Kiến Nghiệp còn chưa mở miệng, Lý Ý đã ngồi dậy, nhận được liếc cũng không liếc, trực tiếp xé thành hai nửa.
“Con muốn nghỉ ngơi, ba mẹ ra ngoài trước đi.” Anh uể oải mệt mỏi nằm xuống, ánh mắt nhìn trần nhà bình tĩnh ung dung, giọng nói cũng thế, “Con tuyệt đối không ly hôn với cô ấy.”
Lý Kiến Nghiệp nhảy dựng lên, “Nghịch tử!”
Lý Ý nhắm hai mắt lại.
Lý Kiến Nghiệp cuối cùng cũng bỏ đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại cảnh bừa bộn. Lý Ý dựa vào đầu giường, tay chậm rãi xoa huyệt thái dương đau đớn không ngớt.
Cốc, cốc cốc!
“Đi ra ngoài, ” anh không ngẩng đầu lên, “Tôi không muốn gặp ai cả.”
“Ngay cả em vợ xinh đẹp đáng yêu này cũng không muốn gặp à?”
Lý Ý giương mắt, quả nhiên là công chúa của Trương gia – Trương Phác Ngọc giá lâm.
Trương Phác Ngọc đánh giá quét nhìn căn phòng xốc xếch cùng những vết thương trên người Lý Ý, trên mặt viết rõ bốn chữ “Nhìn thật hả hê”.
“Anh rể! Anh cũng đừng trách các anh của em đánh anh, ba em lần này thật sự bị chọc giận rồi, hai ngày qua cứ la hét, bảo sẽ qua nhà anh để nói chuyện đó, mẹ em khuyên thế nào ông ấy cũng không nghe. Nhưng mà bây giờ, ông ấy nghe tin anh bị đánh, chắc là cũng coi như trả thù được rồi nên không nhắc chuyện đến nhà anh nữa.”
Lý Ý thở dài, “Ông ấy giận dữ anh cũng hiểu.”
“Anh hiểu là tốt rồi, ” Trương Phác Ngọc tỏ ra vẻ mặt “Ít ra đứa trẻ này còn hiểu chuyện”, “Lần này các anh của em đánh anh đều là vì tốt cho chị em thôi, anh nên cảm ơn bọn họ!”
Khóe miệng Lý Ý co giật mấy cái, lặng lẽ, ngón tay xoa huyệt thái dương càng dùng sức hơn.
Trương Phác Ngọc cũng mặc kệ anh, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây.
Lý Ý chờ trong giây lát, cô vẫn dương dương tự đắc như cũ, anh nhịn không được, ho khan một tiếng, “Em vợ?”
“Làm sao?” Trương Phác Ngọc nghiêng đầu, vờ như không biết hỏi ngược lại anh.
“Em không có nói ra suy nghĩ của mình sao?”
“Nói? À, có!”
Sắc mặt của Lý Ý quả nhiên phấn chấn hơn, Trương Phác Ngọc âm thầm cười trộm, nén cười, nghiêm trang, “Thật xin lỗi nha! Năm ngoái khi khiêu vũ em không nên lừa anh! Nếu biết không phải anh muốn trách mắng mà muốn đến cầu hôn, em chắc chắn sẽ nói thật là Trương Phác Ngọc. Chậc!”
Cô nói xong, nét mặt tiếc hận lắc đầu.
Lý Ý cho dù được dạy dỗ tốt đến mấy, nhắc đến chuyện này cũng không nhịn được mà đen mặt.
Nhưng nhìn thấy điệu bộ tức giận của anh, Trương Phác Ngọc càng vui vẻ hơn.
“Có vẻ em cảm thấy rất đáng tiếc?” Một giọng nam réo rắt xuất hiện, một người đàn ông có vóc người cao ngất, thon dài từ cửa đi đến, đứng đằng sau Trương Phác Ngọc, cười tủm tỉm đưa tay khoác lên trên vai cô.
Trương Phác Ngọc lập tức che miệng lại, mạnh mẽ lắc đầu.
Tần Uẩn hiển nhiên thói quen, cũng không so đo với cô. Anh hàn huyên với Lý Ý vài câu, bỗng nhiên vỗ vỗ cô vợ nhỏ khônh hiểu chuyện, “Nếu đã thăm bệnh xong rồi thì chúng ta đi thôi. Ở đây cách sân bay rất xa, thời gian lên máy bay cũng sắp đến rồi, chúng ta mau chóng lên đường, coi chừng trễ.”
“Ừ!” Trương Phác Ngọc từ từ gật đầu, mắt nhìn người đàn ông đang xoa xoa huyệt thái dương, cố ý kéo dài giọng, “Chị em hận nhất là người ta đến trễ.”
Lý Ý quả nhiên lập tức bật dậy, “Cô ấy muốn đi đâu? !”
Tần Uẩn ưu nhã mỉm cười yên lặng, Trương Phác Ngọc nghiêng đầu, giống như kinh ngạc vạn phần, “A? Anh không biết?”