Một Mặt


Âm thanh xin lỗi của nữ tiếp viên vang lên từ radio, Trương Phác Ngôn thấy bụng cô bỗng động đậy, trở về đại sảnh sân bay thấy mọi người ồn ào, cô lập tức biết, lập tức biết mình đã đoán đúng.
Cô cũng không phí sức đi tìm Lý Ý, đi ra ngoài hai bước liền đứng lại, không lâu sau, mấy anh bảo vệ quen mặt xông tới, bao quanh cô trông chừng.
Trương Phác Ngôn thở dài. Chờ tại nguyên chỗ, chung quanh người đến người đi, âm thanh bên cạnh thì ồn ào rầm rĩ, nhưng cô vẫn có thể phân biệt rõ ràng tiếng bước chân nặng nề mà xốc xếch của anh.
Nhưng Lý Ý còn chưa đến gần cô, trong đại sảnh đã xuất hiện thêm vài người – - Trương Tư Lệnh mang theo mấy người con trai, cháu trai, hùng hổ đi về phía trước.
Lần này các anh bạn đã có kinh nghiệm, mọi người lui ra phía sau, ai cũng không dám đi lên động tay động chân với Lý Ý, Trương Tự Lệnh tự mình nhấc chân, đạp anh một cái ngã xuống mặt đất.

“Trách tao ngày xưa coi trọng mày như vậy! Bây giờ chuyện ập lên đầu, còn muốn dẫn Phác Ngôn bỏ trốn? Một chút trách nhiệm cũng không có!” Trương Tư Lệnh luôn luôn hài lòng về đứa con gái lớn của mình nên có thể nói, lần này thật sự đã rất tức giận.
Trương Phác Ngôn đã sớm buông hành lý trong tay ra, chạy tới đỡ anh. Anh chống mình bò dậy từ dưới đất, ho đến nỗi không giải thích được, uất ức vạn phần, “Phác Ngôn…” Anh nắm tay cô , “Chuyện gì xảy ra? Chẳng phải bọn họ muốn đưa em sang Mĩ định cư sao?”
Anh nhìn Trương Phác Ngọc đứng lẫn vào trong đám người, cô em vợ này vừa rồi còn ân cần “mật báo” cho anh, bây giờ lại cả gan làm cái mặt quỷ trêu chọc anh.
Nhất thời, anh hiểu mình đã bị gạt …
Phác Ngôn trợn mắt nhìn Tần Uẩn và em gái đang nắm tay xem kịch vui, đỡ chồng mình đứng lên, trước mặt cha cô không tiện nói gì, không thể làm gì khác hơn là ghé vào lỗ tai anh cắn răng nghiến lợi, “Em về quê giúp ông bà nội! Gạt ba em! Bây giờ thì tốt lắm!”
Lý Ý nhìn vẻ mặt của cô, lại nhìn sang đám mãnh nam của Trương gia đang trợn tròn mắt nhìn anh, rồi quay về phía sau, đám thuộc hạ nhìn thấy anh bị đá ngã vẫn chưa hoàn hồn … Lý Ý cam chịu nhắm mắt lại, nổi giận đặt tay lên người cô.
An an ổn ổn, nghiêm túc đứng đắn sống nhiều năm như vậy, mặt mũi hôm nay đều bị mất hết.
Nhưng anh vẫn ôm chặt lấy cô, mặt dày không chịu buông tay.
“Kéo nó ra! Đưa Phác Ngôn về!” Tiếng hô của Trương Tư Lệnh làm chấn động cả đại sảnh.

Mãnh nam Trương gia lập tức xông lên, bẻ tay bẻ tay, bắt chân bắt chân. Bọn thuộc hạ bên cạnh Lý Ý mặc dù thấy kỳ lạ vì sao hôm nay chủ nhân lại chịu uất ức như thế, nhưng ảnh hưởng của lúc xưa vẫn còn, gặp người nhà họ Trương xông lên, bọn họ cũng không cam chịu thiệt thòi.
Trong cục diện hỗn loạn ầm ĩ này, đôi vợ chồng nhỏ ôm nhau thật chặc, Phác Ngôn lo lắng cho vết thương của anh, lại lo lắng các anh trai nhân cơ hội này ra tay nên cô càng ôm anh chặt hơn, Lý Ý vòng tay qua ôm eo cô, vùi đầu thật sau vào hõm vai, , ngược lại ôm so với hắn vẫn chặc, Lý Ý một tay vòng ở trên eo nàng, đầu thật chặc vùi sâu vào nàng hõm vai, nhân cơ hội thừa hưởng sự chú ý của cô.
“Còn nói là không bị Phác Ngọc gạt? ! Tên ngu ngốc này!” Trương Phác Ngôn uất hận gầm nhẹ bên tai anh, “Mặt mũi của em đều bị anh vứt sạch cả rồi.”
Đám người đánh nhau ầm ĩ, thậm chí có người còn bị vứt ra đằng sau, nhưng Lý Ý lại cảm thấy bình tĩnh hơn bao giờ hết, “Không sợ, ” anh vùi vào cái cổ bóng loáng mềm mại của cô, vui vẻ thở dài, “Dù sao của anh cũng đều bị vứt sạch cả rồi.”
“Anh …” Trương Phác Ngôn tức giận đến mức muốn cắn anh một cái.
Ai ngờ, anh lại nhanh hơn cả cô, anh thân mật chà chà vài cái, sau đó không nói lời niêm phong miệng của cô.

Mọi người bên cạnh bận lăn qua lăn lại, không ai rảnh bận tâm đến đôi uyên ương này.
“Phác Ngôn…” Trong lúc răng môi quấn vào nhau, anh thân mật gọi tên cô, “Anh yêu em.”
Trương Phác Ngôn thở dài một tiếng, sau đó cam tâm tình nguyện nhắm hai mắt lại, lặng lẽ đem điều này làm sâu sắc…
Hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận