Lý Ý không hổ là kỳ tài của chính trị, có thể khống chế tâm trạng rất tốt.
Khi biết người đứng trước mặt mới là Trương Phác Ngôn, anh ta nhìn Trương Phác Ngôn hết sức chăm chú, mắt không chớp, nhìn cô chằm chằm, sắc mặt không chút thay đổi, nụ cười nơi đáy mắt thậm chí còn sâu xa hơn.
Phác Ngôn lạnh lùng cười trong lòng.
Đâm lao phải theo lao?
Hay là… Có còn hơn không?
“Phác Ngôn?” Lý Ý phát hiện vị hôn thê của anh luôn thất thần khi mỉm cười, “Đang suy nghĩ gì vậy?”
Tháng hai, ở thành phố C đã là mùa xuân, nhưng gió vẫn còn lạnh, anh cởi áo khoác ra, choàng lên vai cô, tiện thể ôm cô vào ngực.
Chiếc cằm quyến rũ của anh đặt lên trán cô, Trương Phác Ngôn bất giác ngẩng đầu, nghiêng mặt “hử?” một tiếng, “Anh nói gì?”
Lý Ý cúi đầu xuống, “Vừa rồi anh hỏi em, chúng ta sẽ kết hôn vào tháng sau được không?”
Cô im lặng, một lúc sau mới bật cười, “Anh nghĩ thế nào?”
Anh đưa tay, sửa sang lại cổ áo thay cô, “Anh đương nhiên … Càng nhanh càng tốt.”
Bốn chữ cuối cùng anh nói thật nhẹ nhàng, mang theo một cảm xúc kì diệu nào đó, phức tạp đến mức làm cô không thể phân biệt được.
Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào anh, anh hơi mất tự nhiên tránh đi ánh mắt của cô.
Trong lòng Trương Phác Ngôn bỗng trào dâng một nỗi mất mát không nói nên lời.
Cảm giác ngay cả gió xuân cũng lạnh đến tận xương tủy, nắm thật chặt áo khoác trên gười mình, cô im lặng, hai tay khoanh lại đi về phía trước.
Nghe được tiếng bước chân đuổi theo của anh, cô dừng lại.
“Anh thật lòng chứ – - anh rõ ràng hơn ai hết, hôn nhân giữa chúng ta, dễ dàng hơn các cặp nam nữ khác, nhưng đồng thời cũng khó khăn hơn nhiều. Lý Ý, anh hãy suy nghĩ cho kỹ, em không phải là người dễ ở chung.”
Lời của cô, giống như đã chuẩn bị từ rất lâu, bây giờ là nhất thời bật thốt ra. Từ trước đến nay, không có gì mà anh không khống chế được, nhưng lúc này, lại không thể hiểu được ý tứ của cô.
“Anh đã suy nghĩ kỹ rồi.” Chỉ chốc lát sau, anh trả lời cô, dịu dàng mà kiên định, “Rất kỹ.”
Trương Phác Ngôn lẳng lặng nhìn anh, một hồi lâu sau, trời tối xuống, trong vùng nửa tối nửa sáng này, cô đột nhiên rời ánh mắt đi, nở nụ cười tuyệt đẹp nhưng cũng đầy vẻ khó hiểu..
“Kỹ là được rồi – - nghe lời anh, tháng sau đi.”