Lý Ý bây giờ đã là nhân vật có quyền lực nhất trong gia tộc, vì vậy Trương Phác Ngôn tuy là cô dâu mới nhưng không có ai dám tỏ sắc mặt cho cô xem.
Thậm chí, ngay cả cha mẹ của Lý Ý cũng rất khách sáo với cô con dâu này, thậm chí trong đêm tân hôn, hai người già còn dắt nhau tránh khỏi biệt thự, để lại ngôi nhà cho vợ chồng hai người.
Thấy Phác Ngôn bất an, Lý Ý hài lòng cực kỳ, “Không phải tốt lắm sao? Em cũng thấy tự do hơn.”
Sáng sớm đã xinh đẹp đáng yêu như thế, vợ của anh ngày nào cũng dậy sớm, vào phòng cha mẹ chào hỏi, bỏ lại một mình anh trên giường, đúng là thật cô đơn nha!
“Em cảm thấy .. ba mẹ dường như không thích em lắm.” Phác Ngôn suy nghĩ trong chốc lát, nói.
Lý Ý nghe vậy, nhướng mày lên, “Phác Ngôn, em suy nghĩ nhiều quá.”
“Thật sao?”
“Ừ.” Anh nhẹ nhàng mà chắc chắn, “Ai lại không thích của Phác Ngôn của anh?”
Có thể vì là thời gian đẹp nhất trong ngày, ánh mặt trời ấm áp mà không mất đi sự ôn hòa , trùng hợp, trên bàn tất cả đều là những món cô yêu thích, tâm trạng Trương Phác Ngôn nhất thời tốt hơn, thấy bàn tay đang đưa đến trước mặt cô để lấy tờ báo, cô tiện tay cầm lấy bàn tay đó – - Tay Lý Ý bỗng nhiên cứng đờ lại.
Vừa thích vừa kinh.
Đúng vậy, đây là lần đầu tiên trong đời, Lý Ý nếm được mùi vị vừa thích vừa kinh ngạc này.
“Sao vậy?” Còn cô lại vờ như không biết, vẻ mặt nghi hoặc nhìn anh.
Anh dĩ nhiên không nói gì cả, mặc dù lắc đầu nhưng khóe miệng lại không kìm được giương lên thật cao.
Ngày hôm đó, Trương Phác Ngôn rất bình thường, nhưng cô lại không biết, chỉ vì một hành động nho nhỏ của cô, đã làm cả tòa nhà bao gồm cả thư ký và các nhân công đau khổ vô cùng, còn cảm thấy không thể hiểu nổi —- đâu có tin tức gì quan trọng chứ, cũng không có bất kỳ nội dung chỉ thị đặc biệt, vẫn như bình thường thôi … Nhưng sao giám đốc cả ngày cứ nhìn vào tay mãi, ngay cả khi xem hồ sơ cũng không quên chứ?