Tiêu Mãn Y nghĩ, có lẽ là vì mình quá nhớ Mục Diễn Phong nên khi nàng ấy nhìn thấy bóng dáng trước cửa các Vạn Hồng đã có một khoảnh khắc nhận lầm y thành người trong lòng.
Tự mùa đông năm ngoái, nàng ấy đã bị Âu Dương Nhạc bắt đến các Vạn Hồng này, không cách nào ở thành Tô châu đợi Mục Diễn Phong nữa.
Nhưng bóng lưng áo xanh nhuốm máu của người nọ có phần tiêu điều, khóe môi thì thào mấy âm, là từng tiếng:
– Sương ơi…
Vu Hoàn Chi nghe thấy tiếng bước chân, thân thể bỗng nhiên cứng đờ, quay đầu lại đã thấy Tiêu Mãn Y đứng ở cách đó không xa nhìn y.
Đến gần mấy bước, Tiêu Mãn Y lại hỏi thăm dò:
– Công tử Hoàn?
Một tiếng “công tử Hoàn” này mới khiến Vu Hoàn Chi hoàn hồn lại.
Y đứng dậy, cũng đến gần hai bước, hỏi bằng giọng khàn khàn:
– Cô vẫn ổn chứ? – Dừng một lát, y lại nói – Cô ở đây là do Âu Dương Nhạc bắt tới à?
Giọng nói có phần mờ ảo, dù đang nói chuyện cùng nàng ấy nhưng lại như đang nói một mình.
Tiêu Mãn Y thấy thân hình Vu Hoàn Chi lảo đảo liền vội vàng tiến lên đỡ lấy y.
Lúc hai người đi ra ngoài phòng, bấy giờ nàng ấy mới phát hiện đệ tử của các Vạn Hồng đã chết hết, chẳng trách trước phòng không ai trông coi, mình có thể trốn ra.
Giữa thây phơi khắp nơi, có một người đang chậm rãi bò về phía trước, hình như là Âu Dương Nhạc.
Ánh mắt Vu Hoàn Chi xẹt qua Âu Dương Nhạc, như bỗng nhớ ra điều gì đó, ngoảnh lại hỏi:
– Cô ở đây, có từng thấy Sương không?
Tiêu Mãn Y thấy vẻ mặt y vừa hoảng sợ vừa lo lắng thì lắc đầu, cắn môi nói:
– Từ khi tôi bị lão tặc Âu Dương Nhạc này bắt đến đây thì luôn bị ông ta nhốt trong một gian phòng tối ở sau nhà chính.
– Nói đến đây, nàng ấy thầm cân nhắc lời Vu Hoàn Chi nói trong lòng rồi mừng rỡ hỏi – Hoa Đào Nhỏ cũng tới ư? Ở đâu thế?
Ánh mắt Vu Hoàn Chi đau đớn, cụp mắt đáp:
– Âu Dương Nhạc nói đã đưa nàng tới vách núi tuyết rồi… Tôi sợ…
– Vậy giờ chúng ta hãy đi tìm cô ấy! – Tiêu Mãn Y nói – Hoa Đào Nhỏ là người tốt có trời giúp, nhất định không sao đâu.
Vu Hoàn Chi và Tiêu Mãn Y tìm ở bên dưới vách núi tuyết từ lúc trời sáng tới khi sẩm tối nhưng vẫn không thấy bóng dáng Nam Sương.
Sắc mặt Vu Hoàn Chi càng thêm tái nhợt.
Tiêu Mãn Y lại khuyên nhủ:
– Không tìm thấy cũng tốt, Hoa Đào Nhỏ tinh ranh, nói không chừng đã chạy thoát từ lâu rồi thì sao?
Vu Hoàn Chi nhìn hoàng hôn lờ mờ nơi trời xa, gật đầu.
Bỗng nhiên, y lại cong khóe môi cười, nói:
– Sương đã sinh một đứa con trai cho tôi.
Tiêu Mãn Y kinh ngạc.
– Thật ư?
Vu Hoàn Chi quay đầu nhìn Tiêu Mãn Y, khẽ cười nói:
– Chờ tôi tìm được Sương sẽ dẫn con trai tới thăm cô và Diễn Phong.
Nghe thấy hai chữ “Diễn Phong”, vẻ mặt Tiêu Mãn Y buồn bã.
Trầm mặc trong chốc lát, nàng ấy nói:
– Tôi ở Tô châu vẫn mãi không thể tìm thấy chàng, chẳng biết hiện giờ chàng ở nơi nào.
– Nói rồi ngừng, nàng ấy lại ngẩng đầu nói chắc nịch – Nhưng chắc chắn Diễn Phong sẽ bình an.
Vu Hoàn Chi nở nụ cười:
– Đáng ra tôi với Diễn Phong đã hẹn cuối xuân năm nay sẽ gặp mặt ở bên bờ liễu ở Tô châu, cùng lên các Vạn Hồng báo thù.
Chỉ là Sương bị Âu Dương Nhạc bắt, tôi đành đi trước một bước.
Tiêu Mãn Y nghe vậy, mở to mắt khó tin.
Qua một lúc lâu, nàng ấy mới vui vẻ hỏi:
– Công tử Hoàn, anh đã tìm thấy Diễn Phong rồi à? Chàng, chàng ấy có khỏe không? – Mấp máy môi, Tiêu Mãn Y bỗng chần chừ hỏi – Diễn Phong, chàng ấy còn muốn cưới tôi chứ?
Vu Hoàn Chi lại cười:
– Về thành Tô châu trước đã, cuối xuân cũng chỉ là nửa tháng sau, tôi sẽ đưa cô đi gặp anh ấy…
Tiêu Mãn Y ngẩn ra rồi vội vàng khoát tay nói:
– Không cần không cần.
Công tử Hoàn chớ trì hoãn, đi tìm Hoa Đào Nhỏ trước đi, tôi tự đi gặp Diễn Phong là được rồi.
Tôi còn có thể tiện đường báo với chàng giúp anh, nói anh đã báo thù lớn rồi.
Chờ tôi tìm được chàng, chúng tôi sẽ cùng anh đi tìm Hoa Đào Nhỏ.
– Không phải tôi muốn trì hoãn.
– Vu Hoàn Chi nói – Mặc dù đã diệt các Vạn Hồng nhưng khó đảm bảo không có nguy cơ.
Tôi đưa cô đi gặp Diễn Phong là để được vẹn toàn.
Vu Hoàn Chi không nói nốt nửa câu sau – Tôi đã để mất Sương, sao có thể khiến Diễn Phong lại để mất cô được?
– Nhưng còn chuyện tìm Hoa Đào Nhỏ…
– Nửa tháng này đành phiền cô nương Mãn Y tìm xung quanh thành Tô châu với tôi vậy.
Cuối xuân tới gần, toàn bộ thành Tô châu muôn tía nghìn hồng.
Giang hồ suy sụp đã lâu, các Vạn Hồng bị diệt khiến võ lâm phân tranh mười mấy năm yên ổn hoàn toàn, mà thế lực mới lại âm thầm ấp ủ.
Bên bờ liễu Tô châu, liễu rủ như lụa.
Mục Diễn Phong vẫn mặc quần áo tím, mái tóc đen tung bay, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong có thêm mấy phần trầm lắng hơn xưa.
Tiêu Mãn Y lẳng lặng đi tới, cả đường có hoa hạnh bay xuống.
Nàng ấy lại đeo chiếc vòng tay hoa hạnh liền đế mà Vu Hoàn Chi tìm về cho mình ở cổ tay.
Lúc Mục Diễn Phong nhìn chằm chằm con thuyền trên mặt nước, nghe thấy vài tiếng kêu leng keng loáng thoáng.
Một nụ cười khẽ từ từ hiện lên, đáy mắt đong đầy nụ cười.
Mục Diễn Phong bỗng nhớ tới mùa xuân năm ấy, lúc mình mua cho Tiêu Mãn Y vòng tay hoa hạnh liền đế là một ngày mưa.
Nàng ấy lắc chiếc vòng tay này kêu leng keng, mặt dày hỏi:
– Tín vật đính ước?
Bấy giờ mặt Mục Diễn Phong đỏ tới mang tai, tim đập mạnh rồi xù lông nhưng không biết mình thích nàng ấy, lúc rối loạn chỉ nổi giận đùng đùng rống một câu:
– Quà cảm ơn!
Nhưng Tiêu Mãn Y không cho là vậy, nhìn vòng tay, trâng tráo nói:
– Biết ngay chàng sẽ nói như thế mà, vậy tôi cứ mặc nhận coi nó là tín vật đính ước vậy…
Giờ này khắc này, không biết cô gái đầu óc đơn giản, yêu hắn sâu đậm ấy đã đi đâu.
Hắn tới Tô châu từ giữa dông nhưng vẫn không tìm được Tiêu Mãn Y, mấy tháng qua đã đạp khắp đất Giang Nam.
Còn tin các Vạn Hồng bị tiêu diệt thì Mục Diễn Phong đã nghe nói khi đang trên đường trở về Tô châu.
Không biết tại sao Vu Hoàn Chi lại kích động, một mình tắm máu các Vạn Hồng mà không đợi người anh em tốt là hắn.
Tiêu Mãn Y đến gần một bước, gọi thăm dò:
– Diễn Phong.
Không biết là ai đang gọi hắn, giọng nói hệt như Tiêu Mãn Y vậy.
Nhưng ngữ điệu bình thường của Tiêu Mãn Y không mềm mại như lúc này, dù nàng ấy số khổ hơn Nam Sương nhưng lúc gọi tên người khác cũng mang theo một giọng điệu vui mừng lảnh lót.
Phía sau lại có giọng nói truyền đến, vẫn là một câu “Diễn Phong” trước đó.
Mục Diễn Phong sửng sốt.
Sau một khắc, cả người hắn đều cứng lại, bởi vì hắn chợt phát hiện, tất cả dường như, dường như không phải ảo giác của hắn.
Phía trước là đê dương liễu, phất phơ như tuyết, mặt nước bằng phẳng rộng rãi.
Mục Diễn Phong ngơ ngác nhìn cảnh ngày xuân, mãi vẫn không dám quay đầu lại, chỉ cẩn thận gọi:
– Mãn Y?
Bỗng dưng, phía sau lại không còn âm thanh.
Chỉ có cơn gió ấm áp cuối xuân chậm rãi thổi.
Mục Diễn Phong thở dài, lòng chùng xuống mấy phần, đang muốn quay người lại thì một thân hình bỗng nhiên ôm lấy mình từ phía sau.
Mục Diễn Phong lảo đảo về phía trước, cụp mắt chỉ thấy trên cổ tay trắng như ngọc bên hông chợt có một cái vòng tay hoa hạnh liền đế.
Hoa nở liền đế, mãi kết liền cành.
Hôm trời mưa đó, Tiêu Mãn Y được vòng tay, dạy hắn:
– Chàng không hiểu, nếu tự mua tặng mình cái vòng tay này thì không còn ý nghĩa gì nữa.
Lúc Mục Diễn Phong cụp mắt nhìn cái vòng tay này, bỗng hiểu ra ý nghĩa nàng ấy nhắc đến lúc bấy.
Thì ra từ lúc đó, khi mà hắn vẫn chưa hiểu rõ tấm lòng của mình cũng đã ưng thuận lời thề mãi kết liền cành với nàng ấy rồi.
– Mãn Y.
– Mục Diễn Phong gọi khẽ.
Hắn từ từ xoay người lại, chỉ thấy vẻ mặt mừng rỡ của Tiêu Mãn Y còn mang thêm vài phần căng thẳng.
Nàng ấy buôn tay của mình ra khỏi hông hắn, cẩn thận hỏi:
– Diễn Phong, chàng còn muốn cưới tôi chứ? Tôi tìm chàng đã lâu, vẫn luôn ở thành Tô châu chờ chàng, cuối cùng bị lừa đến các Vạn Hồng, may mà công tử Hoàn…
Bỗng dưng trong nháy mắt, Mục Diễn Phong tiến lên một bước ôm nàng ấy vào lòng, cúi mặt hôn sâu lên mái tóc nàng.
Tiếng hắn lưu luyến như nước Tô châu, lại mang theo tiếng cười.
– Ừ, hôm nay tôi mới hiểu, hoa nở liền đế, mãi kết liền cành.
Vu Hoàn Chi đứng ở cách đó không xa, thấy cảnh tượng này, trong lòng vừa ấm áp vừa buồn bã.
Hoa hạnh hoa đào giao nhau nở rộ, võ lâm phân tranh sóng gió giang hồ mấy năm cuối cùng cũng đã có một kết thúc, lần đầu tiên, thành Tô châu được yên tĩnh thực sự như vậy.
Vu Hoàn Chi dắt ngựa, bộ áo dài màu hồng cánh sen được y mặc nom dịu dàng như trăng như hoa, đi tới trước mặt Mục Diễn Phong, y đưa chiêu thức của bảy thức Mộ Tuyết cùng với phổ Chuyển Nguyệt, quyết Thần Sát và công Thiên Nhất đã ghi chép xong vào trong tay hắn, cười nói:
– Anh giữ lại những thứ này đi, lúc xây dựng lại trang Lưu Vân sẽ cần dùng đến.
– Cậu Vu? – Mục Diễn Phong sửng sốt, nhìn trái ngó phải cũng chẳng thấy Nam Sương.
Hắn bỗng nhớ tới chuyện chẳng biết tại sao Vu Hoàn Chi lại tắm máu các Vạn Hồng, trong lòng một khựng lại, hỏi – Chẳng lẽ là Âu Dương Nhạc đã bắt em Sương đi?
Vu Hoàn Chi không đáp, Tiêu Mãn Y bên cạnh vội vàng nói:
– Công tử Hoàn, tôi cùng anh đi tìm hoa đào.
Vu Hoàn Chi nở nụ cười, liếc Tiêu Mãn Y rồi lại quay đầu nhìn Mục Diễn Phong:
– Khó khăn lắm mới tìm về được, chăm sóc cô ấy cho tốt.
Mục Diễn Phong muốn nói gì đó nhưng thấy Vu Hoàn Chi ngước mắt nhìn hoa đào rực rỡ phía bờ bên kia, ánh mắt y thay đổi:
– Tôi muốn… tự mình đi tìm nàng ấy.
– Cho dù trời đất cao rộng, trăm núi nghìn sông, tôi cũng nhất định có thể tìm được nàng.
Lúc Vu Hoàn Chi giục ngựa rời đi, Mục Diễn Phong không biết y muốn đi đâu, muốn đi phương nào.
Bóng người đó tan trong bờ hồ đầy liễu và khói của thành Tô châu mưa thuận gió hoà tựa như một bức họa.
Chốn giang hồ đã hưng thịnh trở lại, trang Lưu Vân được xây lại, Mục Diễn Phong leo lên vị trí minh chủ.
Nhưng thế gian xa xăm, thiên hạ rộng lớn như vậy mà chẳng có tin tức của Vu Hoàn Chi và Nam Sương trước kia.
Hai người đã từng nổi danh khắp thiên hạ lại thành nhân vật trong truyền thuyết chỉ sau một năm.
Danh tiếng của Vu Hoàn Chi luôn không tốt, liên luỵ đến hoa đào Nam lấy y cũng bị đồn thành một nữ ma đầu.
Người kể chuyện thường vỗ án kể một đoạn thế này, nói tuy hai ma đầu âm tà nhưng lại vui lòng phục tùng minh chủ Mục Diễn Phong, có thể thấy minh chủ Mục của chúng ta uy danh hiển hách, làm hiệp khách hắc bạch trong giang hồ đều phục tùng.
Tới đầu mùa xuân, Mục Diễn Phong lại cùng Tiêu Mãn Y thành thân lần nữa.
Lúc đó Tiêu Mãn Y đã mang thai, trong tay nắm kết hoa nhưng vẻ mặt vẫn ủ dột.
Mùa hè hai năm trước, lúc bốn người gặp tai kiếp, là hoa đào Nam thó một dải lụa đỏ, tết hoa để họ bái lạy, bấy giờ họ còn cười nàng, nói nàng lại thó đồ.
Mà bây giờ lại muốn nhìn thấy người nọ, song không biết nên đi phương nào.
Mục Diễn Phong nhìn thấy một người đeo mạng che mặt đen ở đám khách khứa tụ tập trong phòng.
Người đó ngồi khá xa, đều không quen biết người chung quanh.
Y trầm mặc nhìn họ bái đường xong, bình thản nhấp vài hớp rượu mừng của Mục Diễn Phong rồi rời đi.
Mục Diễn Phong vốn định vẫy tay về phía bóng lưng của y vừa mới giơ tay lên, bỗng khóe môi lại nở nụ cười.
Nói lời từ biệt làm cái gì? Dù sao về sau chắc chắn sẽ còn gặp lại..