Một Màu Xuân FULL


Ba người đi vào không phải ai khác mà chính là các chủ Âu Dương Nhạc của các Vạn Hồng, bà ba Trữ Khinh Yến của ông ta và đại công tử Âu Dương Vô Quá.
Nghe nói Âu Dương Nhạc là người thành thật, hành sự thận trọng, nói dễ nghe thì đích xác là trấn định thong dong, nói khó nghe thì là cỏ mọc đầu tường gió chiều nào theo chiều nấy.

Âu Dương Vô Quá là do bà cả Mục Hồng Ảnh đã qua đời của ông ta sinh, đại khái là vì sinh non nên dù tướng mạo đường hoàng song tính cách lại cực kỳ khiếp nhược.
Âu Dương Nhạc cả đời trốn ở các Vạn Hồng, không bước chân ra khỏi nhà, nếu có làm ăn thì lúc trẻ dựa vào cha, trưởng thành thì dựa vào con trai thứ hai Âu Dương Hi.

Lần ra ngoài duy nhất chính là lên kinh kết minh với phái Thiên Thủy, mục đích cũng là để có thêm chỗ dựa, về sau có thể ở các Vạn Hồng vô âu vô lo ngây thơ chân chất hơn nữa.
Ếch ngồi đáy giếng khiến ánh mắt Âu Dương Nhạc thiển cận, đã bao giờ thấy được tình cảnh ướt át k1ch thích nhường này.
Vì vậy lông mày ông ta dựng đứng thành chữ bát ngược[1], ánh mắt lượn từ cái giường ngổn ngang đến chăn trên đất rồi chuyển thẳng tới cẩu nam nữ, khóe miệng méo xệch, lộ ra nụ cười thê thảm, run giọng nói: “Thiếu chủ thật là uy vũ”.
Âu Dương Vô Quá mừng khấp khởi nói: “Xác thực là vậy, đã là giờ nào rồi”.
Bất kỳ người đàn ông nào mà trước đó bị người ta nhận định là bất lực, sau lại được người khác khen ngợi chỉ trong thời gian một nén nhang thì đều không chịu nổi.

Vì vậy thiếu chủ xù lông thật, chắp tay quát: “Mục Diễn Phong tôi là hạng tùy tiện cưỡng đoạt dân nữ sao?”.
Nam Sương đỡ trán, bản lĩnh giấu đầu hở đuôi của tay này có thể nói là đạt tới đỉnh cao rồi.
Nhưng sau khi quát một tiếng, đừng nói là trong phòng, ngay cả ngoài phòng cũng im bặt.
Mục Diễn Phong túm lấy khuỷu tay Nam Sương, trầm giọng nói: “Cô đi ra ngoài với tôi!” Đoạn thật sự kéo cô nương Nam đang đờ đẫn ra khỏi chái nhà.
Lúc bấy Nam Sương mới phát hiện thì ra mình ở trong tùng trai của hiên Nghênh Khách, lầu cao ba tầng, mình đang ở tầng cao nhất.
Dưới lầu, hơn mười đôi mắt đang nhìn, trên lầu thì một đôi mắt nhìn lom lom.
Mục Diễn Phong gầm lên không biết chán: “Cô, cô giải thíc rõ cho họ đi!”.
Những lời này vô cùng huyền diệu, hai người mặc áo lót lôi lôi kéo kéo trong phòng bị mấy chục người bắt quả tang.

Nay Mục Diễn Phong gầm lên “Giải thích rõ” chẳng khác nào câu “Ngài trả lại sự trong sạch cho nô gia” của cô nương sau khi bị người ta vấy bẩn.

Nam Sương vừa nghe đã phì cười.
Mục Diễn Phong sững sờ, lúc này đáy lòng hắn chỉ có mấy chữ: Bị hủy rồi… Lần này bị hủy sạch rồi.
Nam Sương quay đầu liếc nhìn biểu cảm rầu rĩ của Mục Diễn Phong, khóe mắt trông thấy vẻ mặt chợt bừng tỉnh của mọi người dưới lầu thì ngây ra một lát, đáy lòng cũng chỉ còn lại mấy chữ: Bị hủy rồi… Lần này toi rồi.
Nhưng lúc thấy Âu Dương Nhạc choáng váng đến đứng không vững, ánh mắt khó hiểu của mọi người dưới lầu hóa thành lửa giận bừng bừng, Nam Sương không kịp nghĩ kỹ vì sao cái tên “Mục Diễn Phong” này quen tai thế nữa.

Dưới lầu đã có người la lên: “Thiếu chủ Giang Nam tài ba quá nhỉ? Thiếu chủ Giang Nam có thể cướp vợ người khác vào đêm tân hôn à? Dù người cha minh chủ võ lâm của cậu tới thì bọn tôi cũng không thể mặc cho cậu làm xằng làm bậy ở các Vạn Hồng được!”.
Nghe thấy lời ấy, mọi người vừa rồi còn do dự không tiến lên đã rút kiếm rút đao giơ roi chỉ vào Mục Diễn Phong như uống phải tiết gà, tiện thể nói: “Thằng nhãi nhà cậu chờ đấy!”.

Nói rồi ầm ầm xông về hướng hành lang.
Biểu cảm của Mục Diễn Phong rất sầu khổ, vẻ mặt Nam Sương thì đờ ra.

Một lát sau, nàng miễn cưỡng cười nói với Âu Dương Nhạc: “Bác ơi, đây đều là hiểu lầm”.

Giọng điệu lơ lửng đến ngay cả chính nàng cũng rất ngờ vực.
Lại nghe hành lang rung động ầm ầm, mọi người lấy chạy lên lầu với thế thiên quân vạn mã.

Mục Diễn Phong rùng mình một cái, quay lại nói với Nam Sương: “Còn không chạy mau?”.

Hắn đang định nhảy ngay xuống dưới lầu lại bị Nam Sương túm lấy ống tay áo: “Khinh công của tôi cùng lắm chỉ nhảy được hai tầng thôi”.
Tiếng la hét giữa hành lang cuồn cuộn sôi trào như nước sôi.

Nam Sương trỏ xuống dưới lầu rồi lại chỉ mình, vẻ mặt rất bình tĩnh, rất kiên quyết.
Mục Diễn Phong thở dài một hơi, nghĩ thầm việc đã đến nước này chẳng sợ càng lau càng đen nữa.

Thế là hắn ôm lấy eo Nam Sương, mũi chân điểm trên lan can, mượn lực bay xuống lầu.
Mọi người chạy tới lầu ba, thấy gian phu dâm phụ đã hạ xuống cây phong trong sân thì chợt thấy thẹn vì võ nghệ, giận sôi máu, càng kêu gào đòi trừng trị Mục Diễn Phong và nhân tình của hắn.
Lúc bấy Mục Diễn Phong đã bình tĩnh lại, phủi quần áo rồi nói với lên trên lầu: “Các người cứ ở trên đó đi”.
Người trên lầu không phục, đáp: “Thẳng nhãi nhà cậu thật to gan!”.

Đoạn ném phi đao lợi kiếm xuống.
Mục Diễn Phong ôm Nam Sương nhẹ nhàng né tránh, tranh thủ giải thích: “Nếu không đợi các người xuống đây thì tôi lại lên đó nhé? Chứ như này tốn thời gian quá”.
Trên lầu lại ném mấy phi tiêu hoa mai và chông sắt xuống.
Nam Sương đếm thấy người ở trên lầu có tổng cộng khoảng hai mươi người, kể cả nhà Âu Dương Nhạc.
Số người không nhiều, chắc hẳn người của các Vạn Hồng cũng không muốn kinh động võ lâm đồng môn vì chuyện xấu này.

Nghĩ đến đây, Nam Sương không khỏi thở phào một cái, lại quay đầu nhìn Mục Diễn Phong.
Lúc này nàng đã nhận ra vị công tử mặc… ừm, áo lót này chính là thiếu chủ trang Lưu Vân ở Giang Nam.
Người cha Mục Chiêu của Mục Diễn Phong là minh chủ võ lâm tiền nhiệm, võ công cái thế.

Truyền rằng người so chiêu với ông, trừ cha của tiểu ma đầu ra thì không ai có thể chống được năm mươi chiêu trở lên.
Trên giang hồ, trình độ võ nghệ của Mục Chiêu là một truyền kỳ trong trăm năm nay.
Xưa nay vị trí minh chủ võ lâm đều do đại hội anh hùng ba năm một lần quyết định.

Nhưng không biết tại sao, Mục Chiêu lại nhường vị trí minh chủ, ở ẩn chốn sơn lâm và vân du bốn bể vào đêm trước khi diễn ra đại hội anh hùng năm kia.
Trong chốn giang hồ, có không ít hạng người dã tâm đều thèm ch ảy nước miếng đối với vị trí minh chủ bỏ không.

Bề ngoài thì chúng khẩu Phật tâm xà, gọi Mục Diễn Phong một tiếng “thiếu chủ Giang Nam” nhưng trong bóng tối thì ai nấy đều xoa tay, vận sức chờ phát động.
Nói ra thì, “bang Kỹ Viện Giang Hồ” hèn nhát này cũng có chút quan hệ với trang Lưu Vân tiếng tăm lừng lẫy.

Em gái ruột của Mục Chiêu chính là Mục Hồng Ảnh đã qua đời, trước kia lấy Âu Dương Nhạc làm chồng.

Vì vậy nếu luận thân thích thì Mục Diễn Phong còn phải gọi Âu Dương Nhạc một tiếng “Dượng”.
Nam Sương thất thần trong nháy mắt, khi bình tĩnh lại thì nàng và Mục Diễn Phong đã đứng song song với đám người lao xuống lầu ở trong sân.
Âu Dương Nhạc run rẩy đi xuống lầu.

Âu Dương Vô Quá vô cùng nhát gan, lúc này thấy tình thế không hay thì bèn trốn phía sau mẹ kế Trữ Khinh Yến của hắn ta và Âu Dương Nhạc.
Bấy giờ Nam Sương mới tiến lên giải thích: “Bác Âu Dương, mặc dù cháu cùng ở một giường với thiếu chủ, không rõ nguyên do, nhưng không hề mây mưa thật”.
Tính cách nàng thật thà thẳng thắn, lại tốt tính nên từ trước đến nay đều nói thẳng tới điểm chính.

Nhưng mọi người vừa nghe lời ấy thì lại nức nở nhiều lần, than là không biết liêm sỉ.

Khóe miệng Âu Dương Nhạc mấp máy, hồi lâu vẫn không nói được một câu.
Mục Diễn Phong cho rằng Nam Sương giải thích rất đúng chỗ nên cũng chắp tay, tỏ vẻ mặt chánh trực mà rằng: “Xin chú tin tưởng Diễn Phong”.
Âu Dương Nhạc thở dài một hơi: “Không phải chú không muốn tin cháu, thật ra tình cảnh cháu và… cô nương Nam như vậy bị người khác thấy thì dù chú có tin cháu…” Nói rồi chỉ vào hai người họ, lại mấp máy.
“Cha!” Bỗng nhiên một chàng trai rảo bước đi vào cửa chính, đám người thấy hắn ta thì lại rỉ tai thì thầm.
Hai mắt người kia vằn vện tia máu, ngũ quan vô cùng đoan chính.

Hắn ta mặc một bộ cát phục màu đỏ, chính là nhị công tử Âu Dương Hi của các Vạn Hồng.
Lúc Âu Dương Hi đi ngang qua Nam Sương thì hơi chậm lại rồi lập tức tiến lên đỡ lấy Âu Dương Nhạc.
Nam Sương thấy hắn ta còn chưa kịp thay bộ lễ phục, chắc là tìm mình suốt một đêm, trong lòng không khỏi khen ngợi, nhân phẩm thật tốt, đúng là ông chồng tốt.
Ai ngờ Âu Dương Hi chỉ lạnh nhạt liếch Nam Sương đang vui vẻ một cái rồi quay đầu nói với Mục Diễn Phong: “Mặc dù con với cô nương Nam đã xong lễ nhưng chưa động phòng.

Nếu anh họ thích thì có thể mang nàng về Tô Châu”.
Tim Nam Sương giật thót, trợn to hai mắt nhìn Âu Dương Hi.
Âu Dương Hi tiếp tục nói: “Các Vạn Hồng tôi cưới hỏi đàng hoàng để nàng ấy gả vào nhà Âu Dương, nay xảy ra việc xấu như vậy, sự liên minh của chúng ta với phái Thiên Thủy coi như xóa bỏ”.
Nam Sương lại đánh thót trong lòng, bấy giờ mới định thần lại, lúng ta lúng túng hỏi: “Chàng muốn bỏ tôi ư?”.
Trong con ngươi trong suốt của nàng không có oán hận, chỉ hơi nghi hoặc khiến Âu Dương Hi không dám nhìn thẳng.

Hắn ta quay đầu đi, nói: “Không tính là bỏ, chỉ coi như… không có việc này”.
Vốn là cô bé lần đầu gặp mặt nhưng trong lời nói lại sinh ra vẻ tan nát.

Mọi người không khỏi hạ thấp giọng, nhìn ba người họ.
“Ha ha ha”.

Một lúc lâu sau, Mục Diễn Phong bỗng thoải mái cười to: “Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi”.
Âu Dương Hi ngơ ngẩn.

Nam Sương buồn bực hỏi: “Hiểu cái gì?”.
Mục Diễn Phong tiến lên hai bước, vỗ vai Âu Dương Hi: “Em họ, anh biết em đang lạt mềm buộc chặt rồi!”.
Gió thu phất qua khiến mưa lá phong rơi xuống.

Mục Diễn Phong cười sảng khoái trong lá rụng lả tả: “Nếu em nói lần này không tính là bỏ vợ, chỉ coi như chưa lấy thì chứng tỏ em tin cô nương Nam trong sạch.

Thật ra anh hiểu, em muốn lấy một lần nữa rồi động phòng hoa chúc, dù sao “Hoa Đào Nước Nam”…”.
Nam Sương ho hai tiếng, Mục Diễn Phong ngừng miệng, cười thần bí.
Những người còn lại bỗng ngẩn tò te.
Cùng lúc, có người đỡ trán thở dài một tiếng trên nóc nhà: “Trời ơi!”.
Đồng Tứ cười trộm thành tiếng: “Công tử, còn bị thiếu chủ lừa tiếp thì e là cô nương Sương phải gả vào các Vạn Hồng thật đấy”.
Ánh mắt người áo xanh hời hợt lướt qua Đồng Tứ, lại rơi vào Mục Diễn Phong, bỗng nhiên nở nụ cười: “Có ta ở đây thì làm sao có thể?”.

Dứt lời, quần áo bỗng nhoáng lên: “Đồng Tứ, xuống dưới góp vui nào”.
Trên mái hiên, hai người nhẹ nhàng hạ xuống.

Một người thân hình không cao, mặt mày xinh đẹp, kẻ còn lại mặc áo xanh, đầu đội nón, mép nón treo mạng đen, che khuất hơn nửa gương mặt y.

Nhìn từ góc độ của Nam Sương, chỉ thấy người y như ngọc, độ cong của cằm hết sức đẹp mắt.
Người áo xanh tiến lên hai bước, chắp tay với Mục Diễn Phong rồi nói: “Thiếu chủ”.
Nam Sương ngẩn ra, giọng nói này thật là hay.
Mục Diễn Phong cũng bước lên trước, đưa tay vỗ vai người áo xanh, hào sảng cười to, bảo: “Cậu Vu, cậu tới rất đúng lúc”.
Người áo xanh khẽ gật đầu, lại nói: “Thiếu chủ và cô nương Sương ăn mặc thỏa đáng ghê”.
Trong giọng nói kia có ba phần khó lường, bảy phần cười cợt.
Nam Sương nghe thấy lời ấy mới nhận ra mình chỉ mặc độc một cái áo lót màu trắng mà đứng trong đám người, mặt không khỏi đỏ đến tận cổ.
Mục Diễn Phong thấy thế thì vỗ vai người áo xanh, nói: “Cậu che cho cô ấy đi”.
Ngay sau đó, hắn đột ngột bay lên lầu ba.

Lúc trở ra, hắn đã mặc một trường bào thiên thanh, mặt mày càng thêm hiên ngang.
Mục Diễn Phong rũ cái áo tím nhặt dưới đất lên rồi đưa tới tay Nam Sương, nói: “Cô nương Nam đừng để bụng, chỗ tôi chỉ có nam trang, cô cứ mặc tạm trước đã”.
Ánh mắt hắn xẹt qua cổ nàng, chỉ thấy dưới xương quai xanh có một cái bớt trông như hoa đào, thấp thoáng trong áo quần như màu xuân mới chớm khiến Mục Diễn Phong không khỏi nuốt nước miếng.
Người áo xanh thấy vẻ mặt Mục Diễn Phong thì khóe miệng khẽ động, không rõ là đang cười hay đang than thở.
“Công tử Âu Dương!” Khi Mục Diễn Phong xoay người đã thấy sắc mặt Âu Dương Hi trắng bệch, ngơ ngác đứng trước mặt mọi người.

Mà Âu Dương Nhạc, Âu Dương Vô Quá và hơn hai mươi gia đinh trên dưới các Vạn Hồng đều lộ vẻ kinh hoàng, chân run lên như thể đứng không vững.
Một lúc lâu sau, Âu Dương Nhạc giơ cánh tay run rẩy lên, trỏ vào người áo xanh nói: “Họ Vu… Được gọi là công tử… ở cùng thiếu chủ Mục… Cậu, cậu, cậu là…”.
Người áo xanh tao nhã khom người, gật đầu cười nói: “Tại hạ Vu Hoàn Chi”.
Lời vừa nói ra, mọi người đều sợ.

Tiếng thở d ốc liên tiếp vang lên trong không khí, chỉ trong nháy mắt, bỗng nhiên có một người kêu lên: “Vu Hoàn Chi tới rồi!”.

Mọi người tức thì nhảy lên ba thước, vắt chân lên cổ chạy về phía cửa, thi thoảng có mấy người hô to: “Mau xuống núi! Xuống núi! Các Vạn Hồng sắp diệt môn rồi!!”.
Vu Hoàn Chi chẳng biết làm sao, chặn đứng một người làm còn chưa chạy thoát, bản thân chưa nói năng gì mà người nọ đã quỳ rạp xuống đất đánh phịch một tiếng: “Vu đại gia, Hoàn ma đầu, tiểu nhân cầu xin ngài ban cho tiểu nhân được toàn thây, để tiểu nhân đâm đầu đi ạ”.
Nam Sương không nhìn rõ gương mặt Vu Hoàn Chi, chỉ thấy mạng đen trên mặt y khẽ động, hình như đang cười: “Nếu anh dám đâm thì ta giết cả nhà anh”.
Người nọ tức khắc tái mét mặt mày, ngước mắt sợ hãi liếc nhìn Vu Hoàn Chi, khóe miệng mấp máy rồi sợ đến ngất đi.
“Cậu Vu, phong thái không kém năm đó đâu!” Bên này, Mục Diễn Phong nhìn cười trên nỗi đau của kẻ khác, nói.
Vu Hoàn Chi đến gần mấy bước, nhìn Mục Diễn Phong qua lớp mạng che mặt rồi lại liếc nhìn Nam Sương, bỗng cười khẽ một tiếng.

Nam Sương bị y cười thì đâm sợ, Mục Diễn Phong bị y cười thì xù lông, quát: “Có việc gì thì nói thẳng! Không biết ông nội cậu ghét nhất là kẻ giấu giấu giếm giếm à?”.
Vu Hoàn Chi không lí tới hắn, lại nói với Nam Sương: “Tại hạ Vu Hoàn Chi, bái kiến cô nương Sương”.
“Tôi biết anh”.

Nam Sương gật đầu, lại vui vẻ bảo: “Anh lừng lẫy quá mà”.
Vu Hoàn Chi ngẩn ra, hỏi: “Không sợ tôi à?”.
Nam Sương suy nghĩ một lát: “Sợ anh cười”.
Đồng Tứ bên cạnh xen vào một câu: “Gãi đúng chỗ ngứa”.
Thế là Vu Hoàn Chi lại cười, vỗ vai Mục Diễn Phong rồi nói: “Đợi tôi đuổi đám người dưới chân núi kia về, có chuyện tốt chờ anh đấy”.[1] Chữ bát 八..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui