Theo như lời mọi người nói, Lâm Phù Ngọc là tiểu tiên quân của Hàn Hoài Xuyên, dù có không hiểu chuyện cũng không thể đêm hôm khuya khoắt thông đồng cùng quân thượng Man Hoang.
Ninh Ngu cũng hiểu rõ đạo lý này, hôm trước lúc Thu Mãn Khê muốn lưu lại chăm nom Lâm Phù Ngọc, y cũng lấy cớ này phản bác trở lại, chỉ là không nghĩ tới thế sự đổi thay, nhanh như vậy đã chuyển tới trên người y.
Nhưng Ninh kiếm tôn là ai cơ chứ? Y ngồi ở vị trí cao nhiều năm, mấy chuyện như 'chỉ cho quan viên phóng hỏa không cho bách tính đốt đèn' đã làm vô số lần, bấy giờ liền quên mất bản thân lúc trước đã từng nói cái gì.
Y lười cãi cọ với bọn họ, nói thẳng: "Các ngươi chăm nom không tốt, để ta thay mặt Lâm Phàn Quân đến chăm sóc hắn đi."
Đây chính là ý muốn mang Lâm Phù Ngọc đi Man Hoang?
Đồng tử Tống Kính Sênh co rụt lại, trực tiếp thất thanh: "Không được!"
Mọi người sững sờ, nghi hoặc nhìn nàng.
Tống Kính Sênh lời ra khỏi miệng cũng biết mình thất thố, nàng giơ tay xoa xoa mi tâm, đối diện với ánh mắt cười như không cười của Ninh Ngu, đột nhiên giật mình một cái, có chút hoảng sợ nhìn y.
Lẽ nào y đã biết rồi?
Ninh Ngu từ sau khi chấp chưởng Man Hoang, mấy việc lặt vặt của ma tu bình thường đều do Thanh Xuyên Quân bôn ba qua lại bận tíu tít, chính y mỗi ngày đến muộn không biết đang làm những gì, thanh nhàn tự tại.
Nếu đặt ở trước đây, mấy loại chuyện nhỏ nhặt này, y căn bản liếc cũng không thèm liếc mắt một cái, lúc này lại gióng trống khua chiêng gọi tất cả mọi người tụ hợp tới đây, e là đã đánh chủ ý muốn mang Lâm Phù Ngọc đi.
Tống Kính Sênh càng nghĩ càng cảm thấy có thể, ngày thường Ninh Ngu tuy rằng không coi ai ra gì cuồng ngạo tự đại, thế nhưng tuyệt đối không tùy hứng đến mức độ này, đêm hôm khuya khoắt y làm lớn chuyện, khả năng mục đích cuối cùng chính là bức nàng giao Lâm Phù Ngọc ra.
Mắt thấy sắc mặt Tống Kính Sênh càng ngày càng khó coi, Ninh Ngu nghĩ thầm: Nữ nhân này xem ra cũng thông minh đến có chút quá phận.
Khuỷu tay y đỉnh trên giường nhỏ, chống đầu lạnh nhạt liếc nhìn bọn họ.
Ngày thường Dịch Tuyết Phùng có thói quen lấy tay chống đầu, ngoẹo cổ lười biếng nhìn người khác, tư thế hai người cực kỳ giống nhau, thế nhưng Dịch Tuyết Phùng làm ra cảm giác lười biếng mê người, Ninh Ngu ở tư thế đồng dạng lại khác nhau một trời một vực, y dứt khoát mà đổi hướng chân dài, tư thái tự đại kia khiến người nhìn vừa sợ lại vừa muốn đánh y.
"Trước khi phi thăng Lâm Phàn Quân giao Lâm Phù Ngọc cho các ngươi, các ngươi ngược lại làm rất tốt, liên tiếp để hắn bị thương, thậm chí trong kinh mạch còn có dư độc chưa thanh." Ninh Ngu lạnh lùng, "Ta còn chưa tìm các ngươi muốn một câu trả lời, các ngươi ngược lại còn có mặt mũi đòi ta giải thích? Chư vị, đạo lý này, các ngươi cảm thấy có thể thuyết phục không?"
Nghe đến trong kinh mạch Lâm Phù Ngọc có dư độc, ngoại trừ Tống Kính Sênh, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ hoảng sợ, rối rít nói: "Không thể, tiểu tiên quân vẫn luôn ở trong Hàn Hoài Xuyên, có mấy vị trưởng lão chúng ta thay phiên nhau bảo vệ, không có khả năng bị hạ độc."
Ninh Ngu cười lạnh một tiếng: "Thay phiên bảo vệ? Nói thật dễ nghe, vậy tại sao ta nghe nói trước đó vài ngày, tiểu tiên quân một mình tiến vào cấm địa, suýt nữa bị ác thú làm bị thương mất mạng? Đây chính là 'bảo vệ' trong miệng các ngươi?"
Mọi người ngẩn ra, hai mặt nhìn nhau.
Tống Kính Sênh trước sau không nói một lời, thế nhưng ánh mắt vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm Ninh Ngu, dáng vẻ muốn ngăn y lại nhưng không biết làm sao.
Ninh Ngu tâm địa sắt đá quen rồi, kiên nhẫn cũng đã đến cực hạn, y vung tay, nói: "Quyết định như thế, đại điển Tiên đạo vừa kết thúc ta liền mang Lâm Phù Ngọc hồi Man Hoang, người nào có dị nghị, trực tiếp cầm kiếm đến đây."
Sắc mặt mấy vị trưởng lão cũng khó xem, dù là ai trơ mắt nhìn một kẻ ngoại tộc dùng thủ đoạn cưỡng ép mang Thiếu chủ Hàn Hoài Xuyên đi, nghĩ trong lòng đều bất mãn hết sức.
Nguyên bản "Kiếm tôn" chỉ là xưng hô của của Kiếm tu tu luyện đến trình độ nào đó, thế nhưng sau khi Ninh Ngu một kiếm bình định tứ cảnh ma tu chi loạn, không còn ai dám lại dùng danh xưng "Kiếm tôn" này nữa.
Kiếm thuật của Ninh kiếm tôn thiên hạ vô song, ngay cả chưởng giáo Quy Hồng Sơn ở trong tay y cũng không vượt quá trăm chiêu, huống chi là người của Hàn Hoài Xuyên.
Đám người suýt nữa nghẹn chết, lại kiêng kỵ tu vi Ninh Ngu không dám nói gì thêm, chỉ có thể liếc mắt nhìn nhau, đầy mặt khuất nhục mà đồng ý.
Ninh Ngu quét một vòng, tầm mắt dừng lại trên người Tống Kính Sênh, nhàn nhạt nói: "Tống chưởng môn, ý của ngươi như thế nào?"
Bàn tay bên trong y phục của Tống Kính Sênh gắt gao siết chặt, cố cưỡng ép nhẫn nhịn kích động, hồi lâu sau, âm thanh phảng phất như từ kẽ răng rít ra, khó nhọc nói: "Vậy...!Tiểu tiên quân làm phiền Kiếm tôn chiếu cố."
Nam Túng bên cạnh mặt mày không đồng ý, hắn tính tình thẳng thắn, không giống những người khác suy xét quá nhiều, đang định mở miệng từ chối, Tống Kính Sênh lại khẽ kéo cánh tay hắn.
Nam Túng nhíu mày rậm quay đầu, sắc mặt Tống Kính Sênh trắng bệch lắc đầu một cái, ra hiệu nói quá nhiều làm hỏng chuyện.
Nam Túng ngây người, Ninh Ngu đã sớm làm chủ mọi chuyện, rốt cục nói một câu tiếng người: "Làm phiền chư vị đi chuyến này, mời."
Có thể khiến Ninh Ngu nói ra chữ "Mời"—— mặc dù chỉ là lệnh đuổi khách —— nhưng chính y cũng bản năng cảm thấy chuyện này mình có chút cố ý gây sự.
Mọi người bị y mơ mơ hồ hồ mời ra ngoài, Nam Túng vừa muốn nói chuyện, Ninh Ngu liền trầm mặt đóng sầm cửa lại.
Sắc mặt Tống Kính Sênh khó coi cực kỳ, người khác nói chuyện với nàng, nàng phảng phất không nghe thấy, thất hồn lạc phách.
Nam Túng suýt nữa bị cửa đập trúng mũi, tức giận đến muốn giơ chân.
Trưởng lão một bên kéo hắn, thở dài nói: "Ván đã đóng thuyền, nhiều lời vô ích."
Nam Túng cả giận nói: "Ta chỉ là muốn hỏi, nếu sự tình đều định rồi, y còn ở lại phòng tiểu tiên quân làm cái gì?"
Mọi người muộn màng nhận ra vấn đề này, quay đầu nhìn gian phòng đã tắt đèn, giật mình rất lâu.
Ninh Ngu không thèm quản bọn họ đang suy nghĩ chuyện xấu xa gì, y đi vào nội thất nhấc Thiết Vân đang ngủ đến chỏng vó lên trời, cưỡng ép hóa hắn thành bổn tướng, trực tiếp ném lên bàn, lại quay ra ngoại thất siết lấy eo thon ôm cả Dịch Tuyết Phùng lẫn ngoại bào, đem hắn "mềm nhẹ" đặt ở trên giường nhỏ.
Dịch Tuyết Phùng vừa rơi xuống, sau ót "bang" một tiếng nện trên giường, phát ra tiếng vang thật lớn.
Ninh Ngu: "..."
Ninh Ngu có chút chột dạ, nhìn Dịch Tuyết Phùng bị đau đến muốn tỉnh lại mà nhưng bởi vì thuốc nên làm sao cũng không tỉnh táo được, đưa tay chạm sau ót hắn xoa bóp một cái, nhỏ giọng nói: "Không đau đi."
Dịch Tuyết Phùng dùng lông mày nhíu chặt trả lời y.
Ninh Ngu tự mình lý giải: "Ừm, quả nhiên không đau."
Mãi đến tận khi Dịch Tuyết Phùng lần thứ hai ngủ say, lúc này Ninh Ngu mới đưa tay chạm vào mi tâm của hắn, duỗi ra một đạo linh lực thăm dò vào trong biển ý thức, chầm chậm kéo ra một sợi lông chim hư huyễn.
Lông chim ở giữa không trung hóa thành toái quang tiêu tán, Dịch Tuyết Phùng bị cưỡng ép chìm vào giấc ngủ, thần thức từng chút một hồi phục lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ bình thường.
Ninh Ngu ở bên giường nhìn hắn hồi lâu, mới không một tiếng động thở dài một hơi.
Dịch Tuyết Phùng tỉnh lại sau giấc ngủ, chỉ cảm giác thần thức của mình như bị linh khí gì đánh vào, ẩn ẩn từng trận đau đớn.
Hắn che đầu mắng lên, cau mày sờ sờ xung quanh, hàm hồ nói: "Thiết Vân, ngươi nửa đêm đánh ta phải không?"
Thiết Vân cũng ôm đầu ngồi xổm một bên, mặt mày ủy khuất ngẩng đầu: "Cha, ta còn tưởng rằng ngươi đánh ta rồi đó, đầu ta đau quáaa."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Hai cha con ôm đầu liếc mắt nhìn nhau, ý tứ trong mắt đều là nghi ngờ lẫn nhau, dồn dập cảm thấy nhất định là đối phương thừa dịp buổi tối lúc ngủ báo thù riêng đánh mình một cái.
Mãi đến khi Dịch Tuyết Phùng ăn xong điểm tâm, ánh mắt nhìn Thiết Vân vẫn tràn ngập hoài nghi.
Tối hôm qua Thiết Vân hóa thành bổn tướng trực tiếp bị Ninh Ngu không chút lưu tình ném trên bàn, cả đầu cả người ẩn ẩn đau đớn, hơn nữa ánh mắt hoài nghi của Dịch Tuyết Phùng, hắn nhất thời cảm thấy ngày càng ủy khuất.
"Cha!" Thiết Vân bưng tim, đau tai nhức óc hô, "Ta đối với ngươi một tấm chân tình thiên địa chứng giám, ngươi không thể không có chứng cứ liền kết luận loạn! Nếu đổi lại là người khác bị ngươi vu hại như vậy, nhất định phải đập đầu chết trên cây cột, ầy, phía trước có cây cột, ngươi nhìn ta như vậy, ta lát nữa liền đập! Chạy tới đập!"
Dịch Tuyết Phùng một bên đi tới nơi ở của Dạ Phương Thảo một bên quay đầu lại nghi ngờ nhìn hắn: "Thật sự không phải ngươi? Nhưng ngoại trừ ngươi, còn ai tiến vào phòng của ta."
Ký ức tối hôm qua Dịch Tuyết Phùng không rõ lắm, chỉ cảm thấy mê mê man man liền ngủ mất, về sau không có bao nhiêu ấn tượng.
Thiết Vân nhất thời một bộ đau lòng: "Tính tình của ta cha còn không rõ sao? Nếu ta thật sự muốn giáo huấn một người, nhất định sẽ thừa dịp lúc hắn thanh tỉnh mà đánh, như vậy mới có thể hả giận nha."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Dịch Tuyết Phùng không dấu vết rút lui nửa bước, sau khi rời xa hung khí đáng sợ này, chạy bay biến.
Thiết Vân: "..."
Thiết Vân biết bản thân nói sai, bước nhanh đuổi theo: "Chờ ta đã! Ngươi nghe ta giải thích!"
Dịch Tuyết Phùng bệnh nặng mới khỏi, không chạy bao xa liền bị Thiết Vân đuổi kịp.
Thiết Vân lôi kéo tay áo của hắn làm nũng: "Cha, cha, thật sự không phải ta mà, hơn nữa phòng của ngươi cũng không chỉ mình ta có thể đi vào, ngươi cẩn thận suy nghĩ xem, ai có thể gan to bằng trời đêm hôm khuya khoắt lẻn vào phòng của ngươi, hơn nữa còn không hề làm gì cả chỉ vì đánh đầu ngươi một phát liền rời đi?"
Thiết Vân chỉ muốn rũ sạch hiềm nghi của mình, chứng minh bản thân không ngây thơ thù dai như vậy, thế nhưng lời nói vừa ra khỏi miệng, Dịch Tuyết Phùng vậy mà thật sự nghiêm túc suy nghĩ một phen.
Hắn còn chưa nghĩ ra người nào, đột nhiên bên cạnh truyền đến một chuỗi tiếng bước chân, Dịch Tuyết Phùng quay đầu lại, liền đối diện với gương mặt lạnh lùng đến cực điểm của Ninh Ngu.
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Thiết Vân: "..."
Thật sự có a!
Dịch Tuyết Phùng đã sớm không còn sợ Ninh Ngu, hắn trực tiếp tiến lên, ngăn lại y, nói ngay vào điểm chính: "Kiếm tôn tối hôm qua có vào phòng ta không?"
Ninh Ngu hơi nhướng mày: "Nói hưu nói vượn, ta vào phòng ngươi làm gì?"
Y nói xong, khóe môi khẽ trề xuống, độ cong cực kỳ nhỏ bé, nếu không nhìn kỹ căn bản không phát hiện ra, nhưng Dịch Tuyết Phùng vẫn bắt được, hắn thầm nghĩ: "Há, đang nói láo, chính là y."
Đại khái hôm trước bị Ninh Ngu nhét cỏ trong miệng, hắn đã học được cách khống chế tính tình, Dịch Tuyết Phùng hít sâu một hơi, tận lực khiến mình bảo trì mỉm cười: "Xin hỏi kiếm tôn, tối hôm qua ta cắn tay ngươi sao?"
Có thể ra tay hung ác như vậy, bây giờ sau ót hắn vẫn còn ẩn ẩn đau.
Ninh Ngu nói: "Không cắn."
Y nói xong lập tức hối hận, này không phải gián tiếp thừa nhận chính mình vào phòng hắn sao?
Dịch Tuyết Phùng một bộ "Quả nhiên là như vậy", ghét bỏ trong mắt muốn tràn ra ngoài.
Ninh Ngu thẹn quá hóa giận: "Nhìn cái gì, đi luyện kiếm!"
Dịch Tuyết Phùng nở nụ cười lạnh, hắn cười lạnh cũng là từ nhỏ học Ninh Ngu, chỉ là Ninh Ngu có thể dùng cười lạnh khiến người sợ đến toàn thân cứng đờ, Dịch Tuyết Phùng y nguyên không thay đổi học theo y, chỉ có thể học được một cỗ phẫn nộ mê người.
Dịch Tuyết Phùng lạnh lùng nói: "Kiếm tôn tự mình luyện kiếm đi."
Hắn oán giận trực tiếp xoay người rời đi, đồng thời trong lòng hận hận nghĩ: "Ngươi có giỏi sống chung với kiếm suốt đời đi!"
Ninh Ngu đứng tại chỗ nhìn thân ảnh Dịch Tuyết Phùng nổi giận đùng đùng rời đi, mặt mày đều là vẻ nghi hoặc, tựa hồ không hiểu hắn tại sao lại tức giận, không phải chỉ là tiến vào phòng thôi sao, cũng không phải lần đầu tiên, này cũng đáng để tức giận?
Ninh Ngu trái nghĩ phải ngẫm không ra, đành phải mặt mày ấm ức xuất môn đi mua hồ lô ngào đường.
Ừm, lần trước Dịch Tuyết Phùng tựa hồ rất yêu thích gian hàng kia, đi mua ngay cái đó.
.