Một Năm Thiên Hạ

Cờ chiến mang họ của Long Tương tướng quân phần phật bay trong gió, đoàn quân trùng trùng điệp điệp, ai cũng mang mũ giáp sắt oai phong. Tô Doanh lần đầu tiên tham gia nghi thức xuất chinh, tận mắt nhìn thấy khí thế của đội quân, nàng không khỏi kích động, cảnh tượng quá hùng vĩ, không tự chủ được mỉm cười.

Hoàng đế chủ trì nghi thức một cách nhanh chóng và chính xác, chỉ là nhìn ắc mặt hắn lúc khích lệ tinh thần tướng sỹ khiến Tố Doanh có một chút lo lắng. Chuyện chọn phò mã cho Thịnh Nhạc công chúa đáng lẽ đã được công bố, nhưng lại dùng dằng cho đến lúc Tố Táp xuất chinh vẫn không thấy động tĩnh gì. Điều này khiến Tố Doanh có suy nghĩ là trong chuyến xuất chinh này sẽ có người sắp xếp để Tố Táp không thể quay về.

Tố Táp đứng đầu đoàn quân, hiên ngang mạnh mẽ. Hai bên trái phải phần lớn là những tướng lãnh và thân tín do chính hắn cất nhắc đào tạo, Tạ Chấn được Tố Doanh tiến cử nên cũng có mặt trong đoàn quân. Với tình hình này thật sự không cần Tố Doanh lo lắng vẩn vơ.

Sau khi quét mắt nhìn qua Tạ Chấn, Tố Doanh mới nhớ ra: chuyến đi đến lãnh thành lần trước là lần cuối cùng hắn lấy thân phận là Đan Xuyến cung Vệ Úy bảo hộ nàng.

Giống như cảm nhận được tầm mắt của nàng, Tạ Chấn cũng nhìn về phía Tố Doanh.

Tố Doanh yên lặng nhìn hắn, dùng ánh mắt để nói: Xin hãy toàn lực giúp đỡ ca ca ta . . . Cẩn thận một chút.

Ánh mắt của hắn kiên định, giống như hiểu tâm tư của nàng, khẽ gật đầu một cái.

Sau khi Hoàng đế thực hiện xong tất cả nghi thức, Tố Táp liền tới trước mặt Đế hậu khấu đầu hành lễ. Hoàng đế nói một vài câu khách sáo như thường lệ, Tố Doanh đặt tay lên vai Tố Táp, vô cùng kiên quyết nói: "Nhất định ca phải bình yên trở lại!"

Lúc tuyên thệ, bình thường tướng quân đều phải nói những câu đại loại như: "Vì nước cống hiến, da ngựa bọc thây", không bao giờ được nói những câu cầu nguyện sống sót trở về.

Nhưng Tố Táp hiểu được tâm ý của Tố Doanh, bất luận kết quả của trận chiến với Tây Thùy này như thế nào, chỉ cần hắn còn sống trở lại, nàng nhất định có thể nghĩ cách bảo vệ hắn. Cũng chỉ có hắn còn sống trở lại, ngày sau mới có thể bảo vệ nàng. Hắn cúi đầu, xúc động nói: "Thần nhất định không phụ sự kì vọng của nương nương và Thánh thượng, chiến thắng trở về."

Sau nghi lễ xuất chinh, Đế hậu cùng nhau trở lại hoàng cung.

Về Đan Xuyến cung, Tố Doanh đầu tiên đi tới giường, cảnh tượng nhìn thấy khiến Tố Doanh cảm thấy thực sự kinh ngạc: Rất nhiều những đóa hoa tươi được khéo léo may lên tấm rèm che, trên mặt cánh hoa còn mang theo những giọt nước sáng lấp lánh.

Cung nữ cười cười: "Thánh thượng nói, chỉ mong nương nương nhìn thấy tấm rèm che bằng hoa tươi này thì sẽ thấy trong cung thêm phần diễm lệ mà vui vẻ."

Tố Doanh nhẹ nhàng vuốt ve những đóa hoa kia, một câu cũng không nói, đi tới phía sau rèm hoa, lẳng lặng nằm lên giường.

"Thánh thượng mới từ Tây Giao hồi cung không phải luôn rỗi rãnh sao? Lúc này không nghỉ ngơi mà còn làm gì?" Nàng chậm rãi hỏi.

Cung nữ nhỏ giọng trả lời: "Thánh thượng mấy ngày nay luôn ở Chiêu Văn các, lúc này chắc có lẽ cũng đang ở đó."

Chiêu Văn các là nơi Hoàng đế xử lú việc nước, có bố trí phòng ngủ, nếu gặp phải lúc có việc gấp cần giải quyết một cách nhanh chóng, Hoàng đế sẽ ở lại nơi đó nghỉ ngơi. Chuyện xuất chinh Tây Thùy mới vừa chấm dứt, hắn lại phải đến Chiêu Văn các, chắc là có người đem cái chết của Tố Nhược Tinh đến quấy nhiễu hắn rồi đây.

Tố Doanh hừ nhẹ một tiếng.

Mùi hoa trên tấm rèm che tỏa ra thoang thoảng, khiến tinh thần Tố Doanh thư giãn, nhắm mắt lại nhanh chóng tiến vào giấc ngủ.

Thoải mái đến mức làm cho Tố Doanh cảm thấy giấc ngủ trưa này thật quá ngắn ngủi. Tố Doanh mơ màng tỉnh lại, cung nữ liền vào bẩm báo: "Nương nương, Vinh An công chúa cầu kiến."

"Không gặp." Tố Doanh không nhanh không chậm trả lời.

Thôi Lạc Hoa đang đứng bên cạnh tiến đến nhắc nhở: "Nương nương cứ thử triệu kiến nàng, xem nàng nói những gì. Với tính cách của nàng, nếu nương nương không gặp thì nàng sẽ ngay lập tức chạy sang bên Thánh thượng ồn ào."

Tố Doanh mỉm cười nói: "Không nghe ta cũng biết nàng muốn nói chuyện về mẫu thân mình. Trừ chuyện này còn có thể là gì? Cứ mặc kệ nàng."

"Nương nương, Vinh An công chúa nổi tiếng nói chuyện không nể mặt ai ..."

Tố Doanh nhìn vào gương, sửa sang mái tóc, quay đầu lại cười nói: "Thích nói gì là chuyện của nàng. Thánh thượng nghĩ như thế nào, lại là một chuyện khác. Hắn tự có chủ ý của mình, ta chả cần gì phải lo mấy chuyện Vinh An nói này nói nọ. Không gặp."

Cung nữ đi ra ngoài truyền lời, nhanh chóng vào bẩm báo: "Vinh An công chúa đã đi rồi."

Tố Doanh không thèm để ý, nhìn vào mình trong gương đồng thời cũng thấy bóng dáng uể oải không vui phía sau tấm rèm hoa, cười cười quay lại hỏi: "Trong vườn ngự uyển hoa nở chứ? Ta muốn đi xem một chút. Lần đầu tiên nhìn thấy hoa trong ngự hoa viên là lúc mười bốn tuổi, chớp mắt một cái, đã năm năm trôi qua."

Thôi Lạc Hoa cười lắc đầu nói: "Nương nương, là bốn năm a!"

Tố Doanh ngẩn ra, suy nghĩ một chút về năm sinh của mình, lại nghĩ về năm nay, bật cười nói: "Thật sự! Thì ra là năm nay ta mới mười tám tuổi . . . Mà cứ tưởng rằng đã rất già. Bỗng dưng nhận ra mình trẻ một tuổi, nên ăn mừng chứ, các ngươi đều cùng ta đi dạo đi."

Nàng mang mấy chục cung nữ đi dạo ngắm hoa trong ngự hoa viên, còn gọi Tiêu Nguyệt Cầm đến đàn một khúc tỳ bà.

Trước mắt là trăm hoa đua nở, đẹp đẽ cao quý cộng với tiếng nhạc du dương, nhưng Tố Doanh vẫn cảm thấy trong lòng không yên, cảm giác như có cái gì đó rất kỳ lạ đang xảy ra, luôn có cảm giác trống trải không chỗ dựa.

Đang suy nghĩ mông lung thì thấy có một thái giám đang rụt rè đi qua đi lại, Tố Doanh phiền nhiễu hỏi hắn có chuyện gì.

"Nương nương! Thái tử cầu kiến." Thái giám nói.

"A! Thật sự?" Tố Doanh nhàn nhạt cười một tiếng: "Thái tử đi từ đâu tới?"

Thái giám không ngờ tới nàng hỏi về việc này, thành thật trả lời: "Thái tử Điện hạ từ Chiêu Văn các tới, Thánh thượng bảo ngài đến bái kiến nương nương."

Tố Doanh vừa nghe đến ba chữ Chiêu Văn các, đã hiểu bảy tám phần, gật đầu nói: "Mời Điện hạ đến đây đi."

Duệ Tuân vẫn đang mặc triều phục trông khá oai phong, tuy nhiên hắn hay vẫn giống như trước kia, cung kính hành lễ, nhưng sau khi nhìn thấy khung cảnh Tố Doanh đang hưởng thụ, ánh mắt hắn lạnh lẽo hẳn, âm trầm lạnh lùng nói: "Chí ít sau khi sói chết hồ ly còn cảm thấy bi thương!"

Tố Doanh cảm thấy giọng điệu của hắn quá khắc nghiệt nhưng mặt vẫn không biến sắc cho cung nữ thái giám lui, tiện tay bẻ một đóa hoa bên cạnh, hờ hững nói: "Nhưng chưa từng nghe nói hồ ly chết, mà gà sẽ rơi nước mắt."

Đôi môi Duệ Tuân mím thật chặt, đứng thẳng bất động.

Tố Doanh nhẹ nhàng cầm bông hoa trên tay đưa lên mũi ngửi, phát hiện trên cánh hoa có một chút bụi bẩn, vì vậy cẩn thận dùng đầu ngón tay lau sạch.

Duệ Tuân thấy thế cúi đầu thở dài một tiếng: "Hôm qua, có một cung nữ từ lãnh thành tới kinh thành, muốn gặp ta. Bởi vì không gặp được, cho nên nàng ta liền đến phủ phò mã gặp Vinh An." Thấy Tố Doanh thờ ơ, hắn tiếp tục nói: "Nàng nói, nương nương bức tử mẫu thân của ta. Nhưng ta biết rõ, nếu tới hỏi nương nương thì nương nương cũng sẽ không thừa nhận."

"Ngươi và Vinh An muốn ta thừa nhận sao?" Tố Doanh thở dài: "Các ngươi không phải thật sự cho rằng lời cung nữ kia là thật, bèn gặp phụ hoàng ngươi cáo trạng sao?"

"Ngươi . . . Làm gì phải tuyệt tình đến nỗi không chịu bỏ qua cho một nữ nhân đã bị phế truất?" Ánh mắt Duệ Tuân lộ ra sự tối tăm và lạnh lẽo."Tại sao không dứt khoát đi đối phó với ta?"

Tố Doanh không trả lời, mà nói: "Trước đây, lúc ta ngã bệnh, Điện hạ đã cho người mang đến một chén canh ngó sen rất ngon. Thái tử Điện hạ vẫn luôn đối đãi với ta rất tốt, ngài không làm khó ta...ta tại sao lại muốn đối phó ngài?" Nàng vừa nói vừa vung tay lên, đóa hoa theo gió bay đến rơi bên chân Duệ Tuân.

Hắn không bỏ được nàng, nên ra tay làm hại hài tử trong bụng nàng có nguy cơ uy hiếp đến địa vị của hắn. Vì nguyên nhân này, nàng chỉ diệt trừ vị mẫu thân của hắn, người mà cũng có khả năng uy hiếp địa vị của nàng mà không nhằm vào hắn.

"Đây coi như là một loại báo ứng." Tố Doanh nghiến răng nói.

"Đây coi như là một loại báo ứng." Tố Doanh nghiến răng nói.

"Đây là trả thù, không phải báo ứng."

Duệ Tuân nhặt đóa hoa lên, cúi đầu nhìn một lúc lâu, giọng điệu mơ hồ: "Ta đã nói qua chưa nhỉ? Bốn năm trước, thời điểm ngươi lau bụi bám trên cánh hoa, đẹp đến nỗi khiến cho chốn cung đình xa hoa này không xứng với ngươi."

Tố Doanh thất thần, sau đó ảm đạm nói: "Giống như, đã từng nói qua . . . Ta không nhớ rõ nữa."

"Nếu ta nguyện ý nói lại lần nữa, về ngươi sau có thể nhớ hay không?" Hắn nhìn thẳng vào ánh mắt nàng, nhẹ nhàng nói.

Tim Tố Doanh run lên một cái.

Vẻ mặt Duệ Tuân càng thêm dịu dàng, nói tiếp: "Ta bỗng nhớ về chuyện xưa: hôm đó, trong một mái đình nho nhỏ, hoa cỏ đẹp như tranh vẽ, một thiếu nữ và một vị công tử vừa điều chế hương liệu, vừa tâm sự về lịch sử và công dụng của các loại hương liệu ít ai biết đến. Nàng ung dung làm việc, đôi tay kia rất đẹp, giọng nói trong trẻo, nụ cười lại càng tuyệt mỹ. Ánh mắt của vị công tử chăm chú nhìn vào nàng không thể dời mắt, biết là không thể nhìn nữa bởi vì nếu cứ như vậy sẽ đắm chìm. Nhưng hắn không biết, đã quá muộn để hắn thoát khỏi lưới tình."

Tố Doanh cúi đầu, nhỏ giọng oán hận: "Ngươi và phụ hoàng ngươi giống nhau, ai cũng thích kể chuyện xưa."

"Bởi vì chính phụ hoàng đã dạy cho ta: nếu đem chuyện kể thành chuyện của người khác, thì điều gì muốn nói cũng sẽ khá dễ dàng." Duệ Tuân nhìn lên bầu trời xanh thẳm cao xa vời vợi, cười nói: “Đối với những người

Như chúng ta, động lòng là việc cả đời chỉ gặp một vài lần, nhưng cũng đủ… Đủ… Nguy hiểm.”

Tố Doanh giận tái mặt: “ngươi kể chuyện xưa, cũng phải xem người khác có thích nghe hay không rồi hãy kể.”

“Nghe một chút ngại gì?” Duệ Tuân mỉm cười nói: “Dù sao cũng sẽ quên. Ít nhất, vào thời điểm cẩn quên thì chắc chắn sẽ quên sạch.”

Tố Doanh trầm mặc. Người sống trong chốn cung cấm này thường không nói nhiều, hắn cũng giống như vậy, chỉ nói đủ để nàng hiểu được dụng ý của hắn.

Không phải là bởi vì tin tưởng nàng có thể giữ bí mật cho hắn, cũng không phải là bởi vì không thể kiềm chế nổi mà lộ ra chân tình. Mà là …

Tuyên chiến…

Hạ quyết tâm triệt để, nói ra tất cả, thì tất sẽ không còn đường lui, chỉ có thể tiến lên phía trước. Hắn đặt mình vào tử địa, cũng đẩy nàng lên một vách đã cheo leo phía đối diện.

Không biết ai là người có thể sống sót.

Nắng ấm, gió nhẹ, cả vườn ngự uyển hoa cỏ yên tĩnh lay động trong gió, không khí quá yên tính, càng làm cho âm thanh của hắn chậm rãi êm ái hơn.

Tố Doanh lẳng lặng nghe hắn nói. Tâm ý của hắn đối với nàng thật sự sâu đậm như vậy sao? Tố Doanh giống như rất chăm chú lắng nghe nhưng không tài nào nhớ hết mọi chi tiết về câu chuyện hắn kể, ngơ ngác nhìn hắn, còn cảm thấy khá thương cảm. Suy nghĩ của hắn giờ phút này thực sự không rõ ràng. Những câu chuyện trong quá khứ kia, những chuyện mà ta coi như bảo bối để giấu kín trong tim, ta trả lại tất thảy cho ngươi. Những lời nói lúc này thực ra là hoàn toàn không nên nói ra mà phải chôn chặt trong tim nhưng giây phút này lại đêm ra bởi vì sau này chúng sẽ không thể tồn tại nữa… Những tình cảm đã từng tốt đẹp đó… Chấm hết.

Tố Doanh mỉm cười yên lặng nghe hắn đêm chuyện cũ nói ra bằng hết. Vừa nghe, nàng vừa gật đầu phụ họa.

Đến lúc hắn dừng lại, Tố Doanh biết, câu chuyện của Tố Doanh và Duệ Tuân đến đây là kết thúc, về sau cũng chỉ có chuyện của Hoàng hậu và Thái tử.

”A Doanh… có mấy lời, ta đã dự định đến lúc mười chín tuổi sẽ nói cho nàng biết.” Duệ Tuân ưu thương mà cười nói: “Nhưng đến lúc này ta mười chín tuổi, càm giác mình đã thành thục, khing thường việc đi nói những chuyện nhi nữ tình trường nữa. Thực ra ngẫm lại thì có những chuyện nên nói lúc ta muốn nói, chần chừ để sau thì sẽ không còn cơ hội nữa.”

Tố Doanh từ trước vấn không mở miệng, lúc này không khỏi cảm thấn: “Cả đời chỉ có một năm mười lăm, mười sáu, mười bảy tuổi, ngấm lại ta cũng đã bỏ qua rất nhiều chuyện.”

“Đúng vậy! Có lẽ chỉ có một ngày, khi chúng ta phát hiện đã bỏ qua rất nhiều thì ta đã biến thành người giống như phụ hoàng, mà ngươi cũng đã biến thành người như mẫu thân ta vậy.”

Tố Doanh không nhúc nhích, vẻ mặt mờ mịt, chầm chậm trả lời: “Ta thực sự không trông chờ ngày đó. Ta thực sự hy vọng … trước khi mọi chuyện giông như vậy, trong hai chúng ta có một người không còn tồn tại nữa.”

Duệ Tuân yên lặng trong chốc lát, thu lại thần thái dịu dàng, nhìn Tố Doanh nói: “Nương nương…”

“thái tử Điện hạ…” Tố Doanh mỉm cười nghĩ, từ lúc này trở đi, mọi chuyện đều đã là quá khứ. Vì vậy nàng nói: “Như vậy cũng tốt, từ nay về sau, ngươi kêu ta “nương nương”. Bởi vì mỗi lần ngươi kêu ta “A Doanh” ta lại rơi lệ.”

Hắn thất thần trong chớp mắt, chợt cười nói: “Trên đời này, người không khóc chỉ có hai trường hợp, một là thật sự hạnh phúc thỏa mãn, hai là chết lặng không thể khóc nổi. Người ở trong cung không khóc, chỉ có một lý do. Trong ấn tượng của ta, thiếu nữ năm xưa chắc chắn sẽ khóc nhiều. Nương nương cùng với nàng không hề giống nhau nữa, điều này cũng rất tốt.” Hắn dừng một chút, nói tiếp: “Vĩnh An công chúa đến cáo trạng với hoàng thượng ngài ban thưởng hương liệu chứa độc cho Tố Nhược Tình. Ta beiets thủ pháp của nương nương sẽ không vụng về như vậy. Nương nương thân là mẫu nghi thiên hạ, cùng với Cư Tể tướng quyền cao đức trọng, thêm vào đó còn có Long Tương tướng quân cùng nhau đến lãnh thành chỉ để bức tử một thứ dân, đúng là khí thế hào hùng.”

Hắn lạnh lùng khom người hành lễ với Tố Doanh: “Ta về sau sẽ nhớ: Nương nương cho dù giết gà thì cũng sẽ dùng dao mổ trâu.”

Tố Doanh nhẹ nhàng gật đầu một cái. Duệ Tuân không nói thêm câu nào nữa, nhìn chằm chằm nàng một cái, xoay người bước đi, không có chút chần chờ.

Tố Doanh đưa mắt nhìn bóng lưng hắn biến mất sau bức tường, nói với Thôi Lạc Hoa đang bước tới: “Hay thật… Mặc dù từ ngày đầu tiên đặt chân vào Đan Xuyến cung, ta đã biết sớm hay muộn… ta và hắn cũng sẽ đối đầu.”

“Nhưng nương nương cũng không nói bất kỳ lời nào về việc sẽ đối đầu.” Thôi Lạc Hoa mặt không biến sắc nói: “Thần bội phục định lực của nương nương. Chỉ hy vọng nương nương không cho rằng thời khắc đối đầu với người đó còn chưa tới.”

Lúc Tố Doanh trở lại Đan Xuyến cung thì rèm che hoa tươi trước giường đã được thay cái mới.

Tố Doanh thấy, nhẹ nhàng "A" một tiếng, giống như giật mình, cũng giống như là cảm thấy tiếc nuối.

Tiểu cung nữ hầu hạ bên cạnh hỏi: "Nương nương không thích màu sắc này sao?" Loại hoa mới hái không giống loại hoa trước kia. Đổi một màu sắc mới, thần thái của Đan Xuyến cung cũng khác đi nhiều.

Tố Doanh lắc đầu. Hoa có màu trắng và vàng nhạt, nhu hòa ấm áp, nàng rất thích.

Điều nàng không thích là: trong cung này một khi đã đổi cái gì đều hoàn toàn sạch sẽ, không lưu lại một chút dấu vết.

"Ta còn không nhớ rèm hoa ban đầu màu sắc, kiểu dáng như thế nào nữa." Nàng cười khổ.

Tiểu cung nữ nhanh nhảu trả lời: "Thánh thượng nói rồi, nếu nương nương thích, ngày mai tiếp tục làm."

Nụ cười của Tố Doanh tắt hẳn, sai người lấy ra sách của nàng, nằm nghiêng ở trên giường tùy ý lật xem. Cuốn sánh này mấy ngày qua không biết nàng đã xem bao nhiêu lần, nhưng nàng vẫn là muốn đọc lại lần nữa. Lúc ban đầu cũng không hiểu tại sao nhưng bây giờ không còn quan trọng nữa, trên đời này không có nhiều chuyện đáng giá để nàng đau lòng như vậy.

Xem một lát, nàng mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Các cung nữ không quấy rầy nàng, chỉ lấy đi cuốn sách trong tay, để trên bàn.

Khi Tố Doanh tỉnh lại, xuyên thấu qua tấm rèm che hoa tươi đủ loại nhìn thấy Hoàng đế ngồi gần đó, nhìn nàng một lát sau đó lại quay qua nhìn sách.

Chân mày hắn hơi chau lại, trong mắt hình như có chút thê lương … Thực ra, rèm hoa quá dày, Tố Doanh chỉ nhìn thấy mơ hồ vẻ mặt của hắn.

Vào lúc này, chiếc rèm hoa không làm cho Tố Doanh cảm nhận được cái gì gọi là cao quý mỹ lệ mà chỉ làm cho nàng nhìn thấy hắn càng thêm mơ hồ mà thôi.

Nàng cố không gây ra tiếng động, lặng lẽ nhìn hắn, thấy hắn chỉ ngồi nhìn chằm chằm vào cuốn sách đặt bên cạnh một lúc lâu nhưng không hề lật một tờ.

"Thì ra là, nàng đang một mực chăm chú vào đoạn này." Hắn chợt nói chuyện, âm thanh hơi khác thường.

Tố Doanh không thể giả bộ ngủ nữa, từ từ đứng dậy đi tới bên cạnh hắn, nhìn vào sách thì thấy đang ở đoạn: Thời điểm Đường triều Huyền Tông còn là Thái Tử, Hoàng đế rất sủng ái Thái Bình công chúa, nhưng lại rất kiêng kỵ Thái tử. Lúc Thái tử phi Dương thị mang thai ba tháng, hắn nói: "Người đang nắm quyền không hy vọng ta nhiều hài tử, chỉ sợ liên luỵ đến Dương thị." Vì vậy liền đem thuốc phá thai ban cho Dương thị, tuy nhiên bình thuốc kia chưa kịp đến tay Dương thị thì đã bị đổ đến ba lượt."Đây là ý trời!" Thái tử nghĩ như vậy, bỏ qua. Sau lại đứa bé kia bình an sinh ra và lớn lên, chính là vị vua kế tục Huyền Tông.

"Hắn thật sự là một người cha cứng rắn." Vẻ mặt Hoàng đế thẫn thờ.

Tố Doanh lắc đầu, chậm rãi nói: "Hắn là người có tình cảm, xuống tay không được, cho nên mới phải ba lượt đổ bình thuốc đi, lấy nó làm lý do buộc mình dừng tay. Cũng bởi vì là người nhân đức, cho nên sau này yêu phải một nữ nhân khiến cho lịch sử xoay vần."

Hắn cầm lấy tay nàng, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, mỉm cười, nhưng sao đi chăng nữa Tố Doanh cũng cảm thấy nụ cười của hắn rất ảm đạm. Nàng chậm rãi hỏi: "Thái tử đã thương lượng với Hoàng thượng về hậu sự của Tố thị rồi sao?”

Hắn gấp sách lại, lạnh nhạt nói: "Có cái gì để thương lượng? Hậu sự của người sợ tội mà tự vẫn, đã có quy định xử lý như thế nào từ xưa rồi."

Mi tâm Tố Doanh run lên một cái … tỷ tỷ của nàng Nhu viện mất cũng chưa bao lâu, đã thành "Tiền lệ" rồi, hóa thành một câu chuyện cũ của người sợ tội mà tự vẫn rồi: Tước phong hào, tên tuổi, cuốn chiếu cho xuất cung trả về phủ. Tố Doanh vừa cẩn thận nhìn nam nhân này: Thời điểm Tố Nhược Tinh gả cho hắn mười ba tuổi, hắn mười bốn tuổi. Bọn họ lấy quan hệ thân mật nhất trên thế gian này cùng nhau lớn lên, nàng đã từng sinh cho hắn bảy đứa bé, bọn họ cùng nhau trải qua đau thương khi mất đi ba hài tử, cũng cùng nhau chia sẻ sự hạnh phúc khi một hài tử và hai nữ nhi dựng vợ gả chồng.

Hắn là người anh minh, mà lại không có hoài nghi người khác vu oan giá họa cho Tố Nhược Tinh? Thông tuệ xinh đẹp, đa tài đa nghệ như phế hậu, không biết từ lúc nào đã đánh mất đi sự yêu thương của hắn, cứ như vậy bị hắn bỏ qua như hàng ngàn hàng vạn nữ nhân bình thường khác trong cung đình . . .

Cung kế của Tố Doanh khe khẽ rung lên khi nàng tựa vào vai hắn, không biết nên nói những gì.

Hắn ôm lấy vai Tố Doanh, trầm mặc một lúc, chợt nói: "Nàng có còn nhớ ta đã từng kể qua về một đứa trẻ mười mấy tuổi không?"

"Chuyện mà hắn dùng mười năm yêu cùng mười năm được yêu đổi lấy việc thực hiện được tâm nguyện." Tố Doanh gật đầu: "Hình như lúc đó đứa bé kia mười tuổi, hai mươi năm cũng đã qua rồi."

Hắn ôm lấy nàng cười rộ: "Nha đầu ngốc … hai mươi năm qua lâu rồi. Nhưng mà người thiếu niên kia có quá nhiều nguyện vọng, lại tự cho là mình có rất nhiều thời gian để trao đổi. Hai mươi năm còn chưa kết thúc, hắn lại có một tâm nguyện khác, tiếp tục tình nguyện bỏ ra thêm hai mươi năm nữa. Những điều này một khi đã bắt đầu, “hai mươi năm” sẽ không phải là điểm cuối."

Trái tim Tố Doanh thoáng lạnh lẽo, không tự chủ mà co rúm lại trong lòng hắn.

Hắn không chú ý đến hành động nhỏ này của nàng, lẳng lặng nói: "Cuộc sống có thể có mấy lần mười mấy năm? Thế nhưng hắn lại đồng ý dùng quá nhiều thời gian để làm giao dịch. Cho nên cả đời này, hắn cũng sẽ không thể giống Đường Huyền Tông hoàng đế ba lần đổ bình thuốc, cũng sẽ không vì sủng bất kỳ hồng nhan nào mà gây đại loạn."

Tố Doanh giương mắt nhìn một bên khuôn mặt hắn. Nàng không cách nào tưởng tượng nổi những lời nói nhẹ lời chân thành của người này đã lấy cái gì để trao đổi mười mấy năm cuộc đời của hắn. Nàng thật sự không thấu hiểu nổi tâm tư hắn, chỉ đành phải cười trừ: "Bệ hạ anh minh, mà thần thiếp chỉ là nữ nhân bình thường. Mặc dù may mắn được làm vợ ngài, nhưng ta còn là chỉ có thể giống như một nữ nhân bình thường, kính yêu phu quân của mình mà thôi."

Hắn khẽ cười một tiếng, nắm tay của nàng nói: "Khổ cực cho nàng rồi." Hắn dừng một chút, sau đó tiếp tục dịu dàng nói: "Chỉ là … thay vì bình kính yêu ta, thì không thể vì ta trở nên thông minh hơn ư? Như vậy đối với cả nàng và ta đều sẽ tốt hơn."

Tâm Tố Doanh thắt lại: Thì ra là thứ nàng cho hắn, cũng không phải thứ hắn cần. Mọi hành động việc làm của nàng từ trước đến nay, theo ý hắn cũng không tốt chút nào.

Hắn cần chính là một vị Hoàng hậu trung thành và thông minh nhanh nhẹn, không cần tình yêu.

"Vậy a …" Tố Doanh mỉm cười ôm cổ, thì thầm bên tai hắn: "Những lời này để về sau từ từ nói có được hay không? Xin bệ hạ đừng nói vào hôm nay nữa . . . Đã xảy ra quá nhiều chuyện … Thần thiếp mệt mỏi."

Bọn họ quấn quýt triền miên. Chỉ là khi nhìn vào tấm gương qua tấm

rèm hoa đang tung bay phấp phới, trầm tĩnh nam nhân cùng mềm mại nữ nhân đều cố ý tránh nhìn vào mắt đối phương, giống như sợ giờ phút này ánh mắt sẽ tiết lộ ra những điều không nên tiết lộ đối với đối phương.

Đêm hôm đó hắn ngủ lại Đan Xuyến cung. Trước khi đi ngủ, hắn nhìn rèm che hoa tươi nhẹ nhàng nói: “Thay cái khác đi, hoa sắp tàn hết rồi.”

“Đừng!” Tố Doanh ôm cánh tay của hắn, dịu dàng nói: “Giữ lại nó … thần thiếp không muốn ở trong vòng một ngày mà có quá nhiều thứ bị mất đi.”

Hắn cười cười, thuận theo nàng.

Hắn vẫn đối với nàng tốt như cũ, vì hắn vẫn như vậy nên Tố Doanh không có lo sợ hay khẩn trương nữa. Nàng đã thông minh giống như hắn muốn, tránh những chuyện hắn không muốn nhìn thấy xảy ra, nhưng cũng rất lo lắng hắn sẽ phát hiện ra chân tướng vụ sảy thai và Tố Nhược Tinh mà phế nàng.

Nghĩ tới đây, lựa thời cơ hắn quay lưng lại, cắn một cái trên vai. Hắn bị đau, quay lại nhìn nàng, nhưng cũng không nói gì bởi vì nàng đang làm bộ mặt như không có chuyện gì xảy ra.

“Hoàng thượng! Ngài vẫn luôn biết đúng không?” Tố Doanh ngửa mặt nhìn lên đỉnh trướng: “Biết ta mỗi lần ân ái đều dùng hương liệu có tính hàn để ngừa thai …”

Cũng biết nàng sau lại vẫn không thể nào may mắn thoát khỏi việc có bầu.

Tựa như nếu như không được sự ngầm cho phép của Cư Hàm Huyền thì Hinh Nương không thể nào đưa thư của phế hậu đến Hoàng Cực tự giao cho Tố Doanh, không được sự ngầm cho phép của hắn, Thái tử không thể nào đưa một chén canh ngó sen mật ong đến Đan Xuyến cung.

Bọn họ biết rõ lòng dạ nhau: Hắn chỉ muốn nàng làm Hoàng hậu, không cần nàng làm mẫu thân của hoàng tử. Hắn đã có Thái tử, không cần nhiều hơn mấy người sau khi hắn trăm tuổi gây thêm phiền phức.

Phụ thân tâm địa cứng rắn như vậy … so với Đường Huyền Tông độc ác hơn nhiều, hắn còn để chính Thái tử đến làm khó nàng …

“Lỡ như ta chết cùng đứa bé kia thì sao?” Tố Doanh bi ai hỏi.

Hắn im lặng rất lâu, cuối cùng âm trầm nói: “A Tuân nhất định sẽ không để cho nàng chết.”

“Chuyện gì cũng sẽ có lỡ như.”

Hắn vuốt ve mái tóc dài của nàng, hơi thở phảng phất qua gò má nàng thật sự ấm áp nhưng hoàn toàn không thể xua tan cái lạnh lẽo trong tim nàng: “Nếu như nàng thật sự không còn … Thật ra thì ai cũng biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Ta sẽ lập một nữ nhân Tố thị khác làm Hoàng hậu.”

Tố Doanh không lên tiếng, đột nhiên cảm thấy ở giữa nàng và hắn có một tầng băng dày dâng lên, sự lạnh lẽo lan tràn, chia cách hai người về hai phía.

Hoàng quyền, Tướng quyền, Đan Xuyên cung, … quyền lực tối thượng trong đó, Tố thị là một trong những chân kiềng trong đó, bốn thế lực này luôn tồn tại đồng thời và ảnh hưởng qua lại lẫn nhau, cho nên một khi nắm được một trong bốn không ai muốn buông tay, hậu vị vĩnh viễn sẽ không để trống. Tố Nhược Tinh rồi đến nàng, phía sau nàng tiếp tục sẽ có một vị Hoàng hậu Tố thị chờ đó.

Nàng không phải không muốn nghe lời nói thật lòng của hắn, chỉ là lời nói thật lòng này lại được nói ra vào thời điểm nàng muốn nghe hắn nói láo.

Bên môi Tố Doanh xuất hiện một nụ cười nhẹ nhàng, phảng phất nhưng lại đặc biệt tươi tắn, nụ cười này giống như cả đời sẽ không hoàn toàn nở rộ cũng sẽ không héo tàn. Hắn không nhịn được duỗi ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve khóe miệng nở nụ cười đó.

Tố Doanh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, không nói câu nào, rất nhanh, hô hấp của nàng đều đặn. Hắn nhìn nàng một cái, muốn nói lại thôi, sau đó cũng nhắm mắt.

Nhưng giấc ngủ này hết sức ngắn ngủi. Nhiều năm qua hắn đã hình thành một bản năng kỳ quái, bất cứ lúc nào cũng có thể mơ hồ nhận thấy được người khác nhìn chăm chú vào hắn. Hắn giật mình tỉnh lại thì thấy Tố Doanh nằm bên cạnh đang mở to mắt nhìn chăm chú vào gò má hắn, ánh mắt giống như có chút mơ màng, có chút ngơ ngẩn, giống như có ý nghĩa gì đó, lại giống như hoàn toàn không có ý nghĩa.

“Đang nhìn gì vậy?” Hắn hỏi. Đột nhiên nhớ ra, vấn đề này trước kia cũng đã từng hỏi, khi đó nàng đang say rượu, hai má ửng hồng vô cùng xinh đẹp, hai mắt trong suốt, trong mắt tất cả đều là nụ cười.

Nàng nhẹ nhàng trả lời: “Đang nhìn Đế Vương.” m thanh mơ hồ, mềm mại vô lực. Dứt lời xoay người đưa lưng về phía hắn, ngay cả việc xoay người cũng vô lực, giống như đã nhìn quá lâu, quá mệt mỏi.

Trong đêm khuya tĩnh lặng, nếu chăm chú có thể nghe thấy tất cả mọi tiếng động dù là nhỏ nhất. Và hắn nghe được một âm thanh vang lên, giống như tiếng nước mắt rơi lên gối.

Nàng đang nhìn để xem thế nào là một vị Đế Vương vô tình? Hắn không kìm được vòng tay ôm eo nàng, từ trên vai nàng nhìn về bên ngoài. Ánh trăng xuyên thấu qua rèm hoa, khiến hắn nhìn thấy trên sàn in bóng những đóa hoa, còn có hương thơm phảng phất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui