Edit: Mướp
Ngày kế tiếp là thứ hai, là ngày đầu tiên Khúc Úy đi làm.
Mới sáng sớm mà Thẩm Dung Dữ đã phấn chấn tinh thần, anh dậy khỏi giường đi tắm rửa rồi chuẩn bị đưa Khúc Úy đến công ty.
Đoán chừng tối qua làm đủ tận hứng rồi nên thoạt nhìn tâm trạng anh rất tốt, anh ngồi trên ghế lái vừa ngâm nga hát vừa lái xe.
Khúc Úy ngồi ghế phó lái mở cửa sổ ra một chút, làn gió buổi sáng dịu nhẹ trong lành hòa lẫn không khí bụi bặm thổi về phía cô.
Suốt dọc đường hai người không nói chuyện nhiều nhưng bầu không khí hiếm khi hài hòa như vậy.
Thấy sắp đến ngã tư tiếp theo nơi Khúc Úy làm việc, Thẩm Dung Dữ đột nhiên nói: "Buổi tối sẽ đón em. Nếu ông anh trai ngu ngốc của em có đến thì gọi cho anh."
Khúc Úy hơi ngạc nhiên, dường như hiểu tại sao anh nhất quyết muốn đưa cô đi làm. Cô quay đầu nhìn Thẩm Dung Dữ, anh đang cầm vô lăng nhìn chằm chằm vào con đường phía trước, gương mặt vô cùng tập trung.
"Anh quan tâm đến em sao?" Khúc Úy bình tĩnh hỏi.
Thẩm Dung Dữ khẽ ừ một tiếng, "Đêm qua ăn em sạch sành sanh rồi anh quan tâm em một chút không phải rất bình thường sao?"
Khúc Úy không muốn trả lời anh, ngoảnh mặt nhìn ra cửa sổ để ngắm nhìn khung cảnh đường phố tươi xanh.
Vừa hay phải dừng đèn đỏ, Thẩm Dung Dữ dừng xe nghiêng đầu nhìn Khúc Úy.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi vải chiffon màu rượu vang, bên dưới chiếc váy xanh đậm là đôi chân thẳng tắp thon gọn.
Một khung hình xuất sắc.
Ánh mắt ái muội của Thẩm Dung Dữ dán chặt vào người cô, anh cợt nhả nói: "Hôm nay em mặc đồ quyến rũ thật, chiếc váy này có chật không?" Anh ngả ngớn sờ soạng vào trong đùi trơn bóng của cô, "Hôm nào mặc cái này rồi làm tình với anh nhé?"
Hiện tại Khúc Úy hơi mẫn cảm, bị anh trêu đùa mấy câu tiểu huyệt bắt đầu có phản ứng...Cô đỏ mặt hất tay Thẩm Dung Dữ ra, lại bị anh chế trụ một cách dễ dàng, ngón tay thon dài của anh nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Đèn giao thông chuyển sang màu xanh.
Thẩm Dung Dữ đạp chân ga và lái xe bằng một tay, anh nở một nụ cười tươi rói, dưới ánh nắng mặt trời trông vô cùng tươi sáng.
Thôi...tùy anh vậy.
Công ty mới tọa lạc tại một tòa nhà văn phòng cao cấp ở khu vực lõi của CBD, người tiếp nhận Khúc Úy vẫn là cô gái 2D đã phỏng vấn cô ngày hôm đó, tên là Chung Cảnh.
Chung Cảnh có ngoại hình rất đáng yêu, mắt hạnh to tròn, gương mặt bụ bẫm rất hợp với kiểu buộc tóc hai bên, thoạt nhìn có nét giống với chú thỏ nhỏ trong Sailor Moon.
Chung Cảnh hướng dẫn cô, lúc đi ngang qua văn phòng cô không ngừng huyên thuyên: "Thực ra nội dung công việc không phức tạp lắm, nhưng có lẽ sẽ hơi nhọc lòng một chút. Nguyên nhân chính là Chung Từ làm việc rất điên cuồng cả ngày lẫn đêm.", bên cạnh lại không có ai chăm sóc nên tôi sợ một ngày nào đó anh ấy sẽ đột tử trong văn phòng."
"Chung Từ?" Khúc Úy lặp lại tên, Chung Cảnh, Chung Từ...
Chung Cảnh cười tươi: "Đúng vậy, Chung Từ là sếp của cô, tôi là em gái của anh ấy."
Quả nhiên.
Đi đến một phòng phía sau, Chung Cảnh gõ cửa.
"Mời vào." Người bên trong nói rất ngắn gọn.
Chung Cảnh đẩy cánh cửa gỗ nặng trịch, đồng thời tinh nghịch lên tiếng nói: "Mau mau đến nhìn nè, em thuê cho anh một cô trợ lý xinh đẹp..."
Khi cánh cửa từ từ mở ra, Khúc Úy thấy được một người đàn ông đeo kính gọng vàng, biểu cảm của anh rất chuyên chú, đôi tay thoăn thoắt gõ phím mà cô không biết anh đang gõ gì.
Khúc Úy cảm thấy người này có hơi quen mắt, sau một hồi tìm tòi lại ký ức cuối cùng cô cũng nhớ ra.
Người này chính là người đàn ông đã mượn guitar của cô ở quán bar Cheese.
Đôi mắt của Chung Tử rời khỏi màn hình máy tính, lúc nhìn thấy Khúc Úy, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc, sau đó anh cười dịu dàng: "Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau."
Nghe thấy câu này, Chung Cảnh băn khoăn nhìn Chung Từ và Khúc Úy: "Là sao vậy? Hai người quen nhau hả?"
Khúc Úy hơi gật đầu: "Lúc trước đã từng gặp ở nơi khác."
Chung Cảnh nghe vậy cười bí hiểm: "Vậy hai người đúng là có duyên với nhau quá."
Chung Từ từ chối cho ý kiến, anh đứng lên lễ phép vươn tay phải ra: "Tôi là Chung Từ."
Khúc Úy nắm lấy bàn tay thon dài sạch sẽ kia, ngay lập tức nhớ đến hình ảnh anh ngồi vừa đàn vừa hát, cả người anh toát lên chất nghệ thuật giống nhiếp ảnh gia hoặc họa sĩ hơn nhưng cô không ngờ rằng anh là nhà phát triển game.
"Tôi tên Khúc Úy, sau này làm phiền anh rồi." Khúc Úy mỉm cười trả lời anh.
Khúc Úy không phải là một người thích cười nhưng trong nháy mắt, dường như cô bị nụ cười của Chung Từ lây nhiễm, vẻ mặt nhu hòa khó thấy.
Ba người hàn huyên vài câu xong Chung Cảnh đưa Khúc Úy ra ngoài.
Trong văn phòng khôi phục lại trạng thái yên tĩnh nhưng Chung Từ không tiếp tục gõ số liệu nữa, anh nhìn chằm chằm vào tay phải của chính mình thẫn thờ một lúc lâu, tiếp đó anh lấy di động ra mở album hình ảnh.
Trong đó chỉ có duy nhất một bức hình.
Trong ảnh, cô gái cụp mắt gảy đàn, trên mặt không có bất cứ nét tươi cười nào. Trước giờ anh chưa từng nhìn thấy cô gái nào lạnh lùng và kiêu ngạo như vậy, nhưng sau khi gặp cô ở Cheese một lần thì anh luôn nghĩ về cô, thậm chí có đôi khi còn thấy cô trong giấc mộng.
Lúc đầu, anh chỉ muốn gặp cô nhưng sau đó anh lại muốn nói chuyện với cô, muốn nhìn thấy nụ cười của cô.
Vì vậy anh mới đánh bạo mượn đàn guitar, nhưng mà chung quy, lòng người vẫn luôn tham lam không đáy, được một lần rồi lại muốn nhiều hơn.
Chung Tử vuốt ve bức chân dung động lòng người, trong lòng tựa như có một cảm xúc sinh động khó tả.