Một Nét Son Tình

Đông Cô bị doạ xém bay hồn, cơ thể nàng run lên một cách mất kiểm soát.

Là người kia, là người phụ nữ kia!

Đông Cô bị cô ta ghì chặt, ghim lên tường, tay phải bị bẻ quặt ra sau, miệng bịt chặt cứng. Đông Cô không sao động đậy, chỉ đành gắng gượng hít thở xuyên qua kẽ tay của cô ta. Nhìn bóng lưng Đông Cô còn tưởng là vóc dáng cũng cỡ như nàng, không đến nỗi cao to mạnh mẽ lắm. Nhưng nay đối mặt so thân với nhau, nàng mới biết mình đã lầm to đến cỡ nào. Người phụ nữ này khắp thân đầy sát khí, hoàn toàn khác xa Đông Cô! Thảo nào hai người ban sáng chỉ dám giữ khoảng cách rõ xa, có một giây Đông Cô nảy sinh cảm giác hối hận sâu sắc đối với việc bản thân đã không biết tự lượng sức mình mà tự tìm đến người ta. Nếu như cô ta giết nàng, thì nàng không bị oan chút nào.

"Gan ngươi thật lớn."

Giọng của người phụ nữ đó rất trầm, có phần khàn.

"Ngươi cố ý chạy ra tìm ta? Ban ngày ngươi đã nhìn thấy ta?"

Đông Cô bị cô ta bịt miệng thở không thông, lồng ngực vừa bị tức vừa bị đau.

"Nói!"

Đông Cô vất vả giơ được tay trái lên, đập đập vào bàn tay vẫn đang bịt miệng nàng của cô ta. Động tác của nàng rất nhẹ, mong có thể khiến cho người phụ nữ đó bình tĩnh một chút.

"Dám la ta sẽ giết ngươi ngay lập tức!"

Đông Cô gật đầu, tay của cô ta thả lỏng, Đông Cô thấy hít thở thông thoáng hơn hẳn.

"Khụ........ khụ khụ."

"Trả lời câu hỏi của ta, giờ này ngươi lảng vảng ngoài đường là vì lý do gì?"

"Tìm cô nương."

Cổ tay bị siết chặt, người phụ nữ đó hạ thấp giọng, "Ngươi làm cách nào biết được ta sẽ tới, hôm nay người đã thấy ta?"

"Phải." Cổ tay của Đông Cô đau điếng, cách cô ta nắm cũng y chang như La Hầu dạo trước, chỉ dùng 3 ngón tay, mà như gọng kềm, khiến người ta không sao giãy thoát. "Ban ngày tôi đã gặp cô nương một lần, thấy cô nương đi về phía phủ của An Nam Vương. Tôi đoán đêm nay cô nương sẽ lại đến dò la, cho nên chạy ra ngoài thử thời vận."

"Hừ." Cô ta cười gằn một tiếng, "Thử thời vận? Cái thứ không biết trời cao đất rộng." Tay phải của Đông Cô vẫn bị cô ta kẹp chặt cứng, "Vì sao ngươi muốn gặp ta."

"Tôi có việc muốn hỏi cô nương."

Người phụ nữ ngó nàng, trông như đã sớm đoán trước được Đông Cô sẽ nói như vậy, tay của cô ta chợt buông, thả Đông Cô ra. Chắp tay sau lưng, đứng trước mặt Đông Cô, cô ta ăn mặc bình thường, chỉ có đôi mắt lạnh lẽo tàn khốc, lúc nhìn người khác toả ra khí tức âm u, không khỏi khiến người khác phải sợ hãi. Đông Cô lấy hết can đảm nói tiếp với cô ta.

"Không biết nên xưng hô với cô nương ra sao?"

"Xưng hô ra sao không quan trọng." Giọng của người phụ nữ đó vừa chậm rãi vừa trầm, "Cái quan trọng nhất là ngươi muốn hỏi ta chuyện gì?"

Đông Cô đáp: "Tuy cô nương biết tôi là ai, nhưng tôi không biết cô nương là ai, thì làm sao nói chuyện tiếp được?"

Cặp mắt của cô ta híp lại, "Sao ngươi biết ta biết ngươi là ai?"

Đông Cô đáp: "Tuy người thưa, nhưng trên đường không phải là chẳng có ai. Nếu cô nương không biết tôi, sao có thể mạo hiểm tạo cơ hội cho kẻ khác phát hiện ra cô nương, để kéo tôi vào đây."

"Đúng là ta biết ngươi." Người phụ nữ đó nói, mặt không để lộ cảm xúc, "Ta nhận ra ngươi thì không khó, nhưng trông hành vi của ngươi, có vẻ như cũng biết mặt ta. Chuyện này thật kỳ quái." Cô ta đánh giá Đông Cô một lượt, "La Hầu nói với ngươi à?"

Vừa nghe đến tên của La Hầu, tim Đông Cô liền thắt lại. Quả nhiên là cô ta biết điều gì đó.

"Không, chàng chưa từng nói gì với tôi cả. Là tôi vô tình thấy cô nương đến quán rượu tìm chàng, cho nên mới ghi nhớ cô nương trong đầu."

Người phụ nữ nhớ lại bữa đó, cười lạnh, "Đã bắt gặp ta rồi, tại sao ngươi không đi hạch hỏi La Hầu. Chồng lợi dụng lúc vợ vắng nhà lén lút gặp một người phụ nữ khác mà ngươi chẳng nói một câu nào. Đúng là cái đồ chết nhát."

Đông Cô không muốn giải thích thêm.

"Cô nương, cô nương là người quen cũ của La Hầu lúc còn trong quân đội?"

Thấy nàng hoàn toàn chẳng hề bị khích tướng, người phụ nữ thoáng ngạc nhiên trong lòng.

"Nếu đúng thì thế nào."

"Cô nương cũng là người thông minh, chúng ta có gì nói thẳng đi vậy. Tôi muốn xin cô chỉ bảo đôi điều, La Hầu đã từng trải qua chuyện gì thế?"

"Trải qua chuyện gì?"

"Vâng, tôi biết chắc rằng chàng đang giấu tôi chuyện gì đó, tôi không nỡ ép chàng, nhưng cũng không muốn cứ mãi bị đi trong bóng tối."

Người phụ nữ kia nói: "Làm sao ngươi biết hắn đang giấu ngươi."

Đông Cô cười cười, "Có rất nhiều chuyện, lâu dần sẽ tự động biết. Mãi không ai biết gì chẳng qua chỉ vì chàng chưa tiếp xúc với ai, thật ra chàng không phải là một người giỏi che giấu."

"Ha ha." Người phụ nữ giống như nghe được một câu nực cười, "Hắn không phải là một người giỏi che giấu, ôi, con người ngươi có vẻ thú vị đấy."

"Chẳng hay vì sao cô nương cười."

"Ta cười ngươi quá thông minh." Người phụ nữ đáp, "Cái trò quỷ của hắn gần như gạt được hết tất cả mọi người, nhưng ngươi lại nhìn thấu được."

"Thấu được gì cơ?"

"Thấu được sự thật hắn là một tên ngốc!"

"........" Đông Cô đổ mồ hôi hột, La Hầu sao thành tên ngốc rồi. "Cô nương.......chắc cũng đâu đến nỗi đó chứ hả......."

"Hừ." Cô ta nghiến răng nghiến lợi, "Nếu như hắn không phải là tên ngốc, thì sự tình đã được giải quyết gọn đẹp, đâu có phiền phức như hiện giờ."

Đông Cô vội hỏi, "Phiền phức? Là phiền phức kiểu nào thưa cô nương?"

Người phụ nữ không trả lời nàng.

"Ngươi cho là hắn gạt ngươi vì lý do gì?"

Đông Cô đáp: "Tôi nghĩ, chắc chắn chuyện này nguy hiểm, chàng không muốn tôi bị liên luỵ."

"Ha, nói đúng rồi." Người phụ nữ xoay người, chực đi ra khỏi ngõ, "Thế thì biết được ý hắn, ngươi lĩnh ý là được. Những chuyện này không dính dáng gì đến ngươi, ngươi đừng nhúng tay vào."

"Nhưng mà—-"

"Không có nhưng nhiếc gì, mai này sẽ có dịp."

Người phụ nữ bỏ đi rất dứt khoát, Đông Cô biết, nếu nhưng không làm gì đó, thì chắc chắn cô ta sẽ rời đi mất.

"Cô nương xin dừng bước, tôi có chuyện muốn nói cho cô nương biết."

"Ồ?" Cô ta đứng lại, "Có chuyện muốn nói cho ta biết?"

"Phải."

"Chuyện gì?"

Đông Cô nhìn cô ta, "Một chuyện cô nương tuyệt đối sẽ cần đến."

Người phụ nữ bật cười, có vẻ như hoàn toàn không tin lời Đông Cô nói. "Ha, chuyện gì ta tuyệt đối cần đến mà ta không biết nhưng ngươi lại biết chứ. Đừng có bày đặt giở trò nữa, chuyện ngươi không nên biết thì ngươi có làm cách nào cũng sẽ không biết được đâu."

"Cô nương đã hứa với La Hầu sao?"

"Cái này thì không, hắn tưởng là ngươi không biết gì, còn ta thì đâu thể nào chủ động chạy đi tìm ngươi khơi ra chuỵện này, cho nên hắn hoàn toàn chưa bao giờ yêu cầu ta phải giữ kín chuyện gì."

"Vậy thì tốt." Đông Cô nói, "Vậy bây giờ bỏ La Hầu qua một bên, đây là tôi với cô nương trao đổi tin tức."

Người phụ nữ hỏi với giọng ngờ vực, "Trao đổi?"

"Không sai, tôi dùng chuyện tôi biết, đổi lấy chuyện cô nương biết." Đông Cô nói, "Thiết nghĩ chắc cô nương cũng biết ít nhiều về của tôi, chắc cũng hiểu tôi không phải loại người nói bừa. Tôi mà đã nói lời này để giữ chân cô nương lại, thì tất nhiên có thông tin liên quan đến cô nương."

Người phụ nữ xoay người.

"Rốt cuộc ngươi biết chuyện gì?"

"Chẳng hay nên xưng hô ra sao với cô nương?"

Người phụ nữ suy nghĩ một chút, cuối cùng nói tên mình ra. "Ta tên là Liêu Văn Giới."

"Liêu cô nương, trước khi chúng ta trao đổi, xin cho phép tôi hỏi cô nương vài câu. Hoặc có thể nói, đoán vài vấn đề."

Liêu Văn Giới nhíu mày, "Đừng có làm ra vẻ thần bí, có gì thì nói luôn đi."

"Xin Liêu cô nương chớ vội, tôi chỉ có hai câu hỏi. Thứ nhất, có phải là cô nương đến Lâm Thành là để điều tra phủ của An Nam Vương? Thứ nhì, chuyện này có phải là chỉ một mình cô nương biết?"

Văn Giới nhìn Đông Cô, đoán không ra được suy nghĩ của nàng, trầm giọng đáp: "Nếu phải thì thế nào?"

Đông Cô thở phào trong lòng, nghĩ bụng vậy chắc đoán đúng rồi.

"Liêu cô nương, nếu như tôi nói cho cô nương biết, ngoài tôi và cô nương ra, còn có người khác biết hành tung của cô nương, cô nương có tin không?"

"Cái gì?"

Vừa nói xong câu đó, bầu không khí lập tức thay đổi. Cặp mắt sáng quắc của Văn Giới híp lại, sát khí lan toả. Cô ta nhìn Đông Cô chằm chằm, gằn từng tiếng, "Ngươi nói lại coi."

Đông Cô nén nhịn cảm giác sợ hãi, "Tôi nói, nếu như còn có người khác biết hành tung của cô nương, liệu cô nương có tin tôi không?"

Tay Văn Giới thành móng vuốt, túm lấy cổ áo của Đông Cô, "Mày báo chuyện này cho người của phủ An Nam Vương? Mày chán sống rồi phải không?" Thật ra trên mặt cô ta không lộ ra nhiều cảm xúc, nhưng lại trông rất nanh ác, "Nếu như mày cảm thấy tao sẽ vì nể La Hầu mà không giết mày, thì mày lầm to rồi."

"Không, tôi không nói gì cả." Đông Cô đặt tay mình lên trên tay của Văn Giới, bàn tay của cô ta mạnh mẽ rắn chắc, "Liêu cô nương, xin cô nương bình tĩnh lại."

"Nói cho rõ ràng!"

"Được được, tôi nói, hành tung của cô nương không phải là bị phát hiện lúc đến phủ An Nam Vương, mà đã bị người ta biết từ trước đó."

"Hả?"

"Cô nương có cách nào buông tôi ra trước được không, như thế này không tiện để tôi nói."

Văn Giới hừ một tiếng, buông tay. "Hôm nay mà người không nói cho rõ ràng thì đừng hòng nghĩ đến chuyện sống sót rời đi."

Đúng là gặp trở ngại ngôn ngữ mà, Đông Cô nghĩ thầm. Lật mặt nhanh hơn lật sách chắc là nói về loại người như thế này chứ đâu. Nàng chỉnh đốn lại suy nghĩ, thuật lại tất cả những gì xảy ra lúc ban ngày cho Văn Giới nghe.

"Ồ?" Văn Giới nghe xong nói với Đông Cô: "Ngươi nói là cuối cùng thì ngươi không bám theo ta, mà chạy đi theo dõi hai người kia."

"Phải."

"Tại sao, chẳng phải là ngươi muốn biết chuyện của La Hầu sao, tại sao không trực tiếp bám theo ta?"

Đông Cô thở dài, "Nếu như bám theo cô nương, liệu cô nương có nói cho tôi biết không?"

Văn Giới cực kỳ thông minh, Đông Cô vừa nói xong, cô ta liền hiểu ngay cách Đông Cô suy nghĩ. Lần này cô ta triệt để phải nhìn Đông Cô bằng ánh mắt khác, trầm ngâm, "Coi bộ ta cần phải rút lại lời nói ban nãy, ngươi nhúng tay vào chuyện này không hẳn là không biết lượng sức mình......."

Đông Cô nói: "La Hầu bị dính líu, cho nên tôi không thể nào đứng ngoài, hy vọng cô nương hiểu cho. Nếu như cô nương bằng lòng, tôi có thể dùng nơi cư ngụ của hai người kia, đổi lấy chuyện quá khứ của La Hầu."

Trong bóng đêm, nhất thời không tiếng động.

"Nếu như ta dùng võ, cũng có cách để khiến ngươi mở miệng."

Đông Cô khẽ đáp: "Lời của tôi chỉ đến đây, nếu như cô nương cảm thấy không cần phải nói thêm nữa, thì có thể dùng sức mạnh. Tề Đông Cô tuy chẳng có chút tài cán gì, nhưng sẵn sàng nếm thử thủ đoạn của cô nương."

"Ha ha ha." Văn Giới cười lớn, "Ngươi không có chút tài cán gì? Đúng là nực cười." Cô ta nhìn Đông Cô, "Rõ kỳ lạ, một người đàn bà như ngươi thế mà lại ở bên La Hầu."

"Tại sao không thể ở bên chàng."

Văn Giới gật đầu, "Cũng phải, chỉ có một người đàn bà như ngươi, mới có thể ở bên La Hầu." Mép cô ta nhếch lên, bổ sung thêm một cau, "Và mới xứng đáng được ở bên La Hầu."

"Cô nương nói nhiều như thế rồi, rốt cuộc có bằng lòng trao đổi với Đông Cô hay không."

Văn Giới đáp: "Nói ra nơi bọn chúng cư ngụ, ta đi thăm dò trước đã, nếu đúng thì tất nhiên có thể trao đổi."

Đông Cô chau mày, "Như thế là cô nương đang ép tôi phải mua bán lỗ vốn sao, lỡ may cô nương đi rồi không quay lại, thì tôi biết tìm cô nương ở đâu."

"Ha, làm hay không thì tuỳ hết vào ngươi. Bây giờ ta biết là có người khác theo dõi thì bắt đầu để ý hơn là được, cũng đâu phải là lần đầu ta đi trên lưỡi dao, chẳng có gì đáng sợ cả." Văn Giới nhìn Đông Cô bằng ánh mắt giễu cợt, "Ngươi thì khác, không có ta, ngươi có hỏi đằng trời cũng không ra bí mật của La Hầu."

Đúng là đi mua bán với quân cướp đây mà! Đông Cô vô cùng phẫn nộ.

"Quán trọ Bồng Lai!"

"Tốt, nhanh gọn!" Văn Giới đứng thẳng người rời đi, chớp mắt vài ba cái đã không còn thấy bóng dáng của cô ta.

"Ớ!" Đông Cô còn chưa kịp nói gì thêm, chỉ còn nước trơ mắt nhìn về hướng Văn Giới đã biến mất. Sao cô ta lại có thể như thế! Không để cho người ta nói cho xong một câu! Chuyện đã đến nước này, có ở lại cũng vô ích, Đông Cô lặng lẽ quay về vương phủ.

Bây giờ chỉ còn biết trông chờ vào nhân phẩm của Liêu Văn Giới.

hết chương 31


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui