So sánh với thành phố B, thì có thể dùng từ "Gian khổ mộc mạc" để hình dung về thôn T cũng không có gì là quá đáng chút nào.
Mười giờ sáng, cuối cùng xe buýt cũng đến đích, Lâm Thư chậm rãi quan sát bốn phía, đây là một vùng thôn quê tồn tại từ thời triều Minh, trải qua nhiều năm mưa gió, càng trở nên xa lạ với thế giới hiện đại, giống như một cụ già lặng lẽ đứng ở vùng núi nhìn thấu sự thay đổi của thế gian, nhìn mây hợp mây tan.
Bởi vì trước đó không liên hệ với công ty du lịch, nên Tô Mặc và Liễu Yên Nhiên đi đến nhà trưởng thôn, sắp xếp chỗ ở. Những sinh viên khác ở nguyên tại chỗ chờ. Trong lúc đó, có không ít người trong thôn vác cuốc đeo giỏ tre đi ngang qua. Những người nông dân ở đây không hề kinh ngạc khi nhìn thấy bọn họ, chắc là bình thường cũng có không ít khách du lịch tới đây thăm quan. Trái lại có mấy sinh viên, quen cuộc sống ở thành phố, vừa nhìn thấy những mảnh ruộng, đều trợn to hai mắt cảm khái.
Mọi người trong thôn khá hiếu khách, chỉ một lúc sau, trưởng thôn đã giúp bọn họ thu xếp chỗ ở xong xuôi. Ở đầu thôn có mấy ngôi nhà trật tự ngăn nắp, đặt biệt chuẩn bị cho du khách, dưới sự hướng dẫn của trưởng thôn bọn họ đi tới chỗ đó.
Vừa đi trưởng thôn vừa nhiệt tình giới thiệu: "Đến thôn của chúng tôi thì nhất định phải đi leo núi Nam Diện, vào sáng sớm mùa xuân, là lúc ngắm mặt trời đẹp nhất"
Những con đường lớn ở trong thôn đến bây giờ cũng không có trải nhựa đường hoặc là xi măng, nhưng nhìn nhà cửa của người dân trong thôn lập tức biết rằng cuộc sống của họ rất sung túc giầu có, không hề giống như không có tiền để làm đường. Lâm Thư tò mò hỏi trưởng thôn, trưởng thôn nghe xong, cười tít mắt trả lời: "Đối với những người nông dân như chúng tôi mà nói, chân giẫm lên trên đất, trong lòng mới cảm thấy thoải mái"
Lâm Thư đột nhiên cảm thấy xúc động. Cuộc sống như vậy, hoàn toàn không giống với cuộc sống vội vã tất bật ở thành phố. Không có các phương tiện giao thông qua lại, cũng không có những khu giải trí xa hoa trụy lạc, chỉ là cuộc sống vô cùng đơn giản, đối với những người nông dân mà nói dường như cũng tràn đầy vui vẻ.
Cảm giác này là hâm mộ sao?
Còn nhớ đợt đi du lịch lần trước, đến một thị trấn cổ trong thành phố B. Sáng sớm, vừa mới tỉnh dậy Lâm Thư một mình đi dạo trong khu phố cổ, có ánh sáng mặt trời xuyên qua những hoa văn tinh sảo khắc trên cửa sổ, một chút ánh sáng chiếu vào những khe cửa gỗ loang lổ bị người dân che đi. Thỉnh thoảng đi ngang qua những cụ già cầm giỏ thức ăn, khẽ ngâm nga Côn Khúc, chầm chậm bước đi trên con hẻm lát đá thạch anh.
Khi đó, trong đầu Lâm Thư cũng có suy nghĩ gần giống như bây giờ.
Thật ra, Tiếu Đồng nói cũng có chỗ đúng, cô là một người thiên về cuộc sống an nhàn thoải mái, là người không có ham muốn gì lớn lao. Nhưng như vậy có gì không tốt? Lâm Thư nghĩ, có gì quan trọng hơn việc mỗi ngày ăn đủ no, ngủ đủ ngon, phải vất vả lắm mới có thể đạt được thứ gì đó, thì chi bằng quên nó đi.
Cái này gọi là "Cuộc sống cacbon thấp”
Thật ra chỗ ở không khác gì ký túc xá của sinh viên là mấy, chỉ là hơi lớn hơn một chút, cứ bốn sinh viên ở một phòng, còn Tô Mặc một mình một phòng.
Sau đó chính là thời gian tự do, sau khi Tô Mặc dặn dò một số việc cần chú ý, liền trở về phòng mình, Lâm Thư ở phía sau giương mắt nhìn, hận không thể trở thành cái đuổi nhỏ đi theo sau anh.
Tiếu Đồng gắt gao cấu Lâm Thư một cái, nghiến răng nghiến lợi: "Thu cái ánh mắt si mê bỉ ổi đó lại cho chị đây nhờ, nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, cậu không sợ JQ bị lộ sao"
Cô không thèm nhìn, nói: "Thôi đi, cậu chính là đang ghen tỵ với tớ! Vì Ninh Nhị đi khắp nơi triển lãm, không thể đi cùng cậu, cậu kìm nén một chút đi?" Nói xong, Lâm Thư nhanh chóng nhẩy sang bên cạnh, sợ Tiếu Đồng tung ra một chiêu hàng long thập bát chưởng, đánh cô bay ra ngoài.
Nhưng thật kỳ lạ, Tiếu Đồng chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô một cái, không nói gì, xoay người bỏ đi.
Không đúng, có gì đó không đúng, không thể ngờ được Tiếu Đồng lại không đánh cô?
Vuốt vuốt mái tóc, Lâm Thư ngoan ngoãn đi theo sau Tiếu Đồng, không nói chuyện nữa.
Thu dọn đồ xong, bụng Lâm Thư đã trở nên trống trơn, rủ rê ba người còn lại ra ngoài tìm đồ ăn,
Khả năng của con người thường phải có kích thích mới có thể phát huy ra bên ngoài, cảm giác đói khát khiến cho khứu giác của Lâm Thư trở nên nhạy bén khác thường, ở trong không khí mát mẻ trong lành của vùng núi non nông thôn này lại kèm theo một tí ti hương vị cực kỳ ngon miệng, Lâm Thư nhắm hai mắt lại, sau hai lần hít sâu, "Là miến chua cay!" Nói xong, sải chân vui sướng chạy về phía trước.
"Hả, tại sao tớ ngửi thế nào cũng không ngửi ra được nhỉ?" Tiết Băng bắt chước động tác của Lâm Thư, cũng ngửi ngửi.
Liễu Yên Nhiên che miệng cười: "Chắc là Tiểu Thư đói quá rồi đó mà?"
"Làm sao có thể so với cậu ấy được, có khứu giác nhậy cảm là đặc điểm chung của tất cả các động vật nhỏ mà" Tiếu Đồng một câu nói toạc ra thiên cơ!
Đợi lúc các cô ấy chậm rì rì đi tới, Lâm Thư đã ngồi trước một cái bàn gỗ bên trong quán, cầm chiếc đũa, vẻ mặt mong chờ nhìn nhìn một bác gái bận rộn trong phòng bếp, gọi: "Bác à, nhớ cho nhiều hạt tiêu một chút nha!"
Ba người yên lặng che mặt, tuyệt đối không quen biết cái con người tham ăn này.
"Các cô gái, các cô muốn dùng món gì nào?" Một giọng nói giản dị mang âm hưởng địa phương của một người đàn vang lên, đang cười cười hớn hở đứng ở trong quầy tiếp đãi.
"Ngoại trừ miến chua cay, còn cái gì cũng được?"
"Vậy thì có mỳ thịt bò, mỳ Dương Xuân, vằn thắn, bánh ngô chắc chắn có thể khiến cho các cô ăn thỏa thuê”
Tiếu Đồng một chút cũng không nghi ngờ lời nói của chú kia, liếc mắt nhìn cảnh Lâm Thư bưng cái bát một cái, đoán rằng cô ấy có thể chôn cả mặt mình trong cái bát kia cũng nên, bây giờ điều cô lo lắng chính là, cô ấy có thể bị ăn no quá độ không.
"Cho cháu một bát mỳ thịt bò"
Đột nhiên một giọng nói trầm ổn lạnh lùng chen vào, Lâm Thư ngẩng đầu nhìn lên, một hạt tiêu sặc trong cổ họng, ho đến kinh thiên động địa.
Bác gái đứng bên cạnh nhìn thấy cô đã bắt đầu ho chảy nước mắt, vội vàng vỗ vỗ lưng cho cô: "Trời ạ, biết vậy đã không rắc nhiều hạt tiêu cho cháu rồi, ngộ nhỡ như cháu ho cả cái miệng ra ngoài thì làm sao bây giờ?"
Bác à, bác lo lắng quá rồi, thật đó!
"Xì...." Những tiếng cười vang lên khá ăn ý, Lâm Thư vừa ngẩng đầu lên liền thấy ánh mắt vui vẻ của cả bốn người đối diện! Vui sướng khi thấy người khác gặp họa, cô đúng là chọn nhầm người để làm bạn tốt rồi, kể cả là bạn trai hay là bạn gái, Lâm Thư bi phẫn nghĩ.
"Thầy Tô, thầy ngồi cùng một bàn với chúng em đi?" Tiếu Đồng nhìn Lâm Thư nháy mắt cười, cũng quay về phía Tô Mặc nở nụ cười giống như vậy.
Tô Mặc liếc mắt liềm Lâm Thư một cái, mỉm cười đi về phía bàn của bọn họ.
Nhưng mà..... Cái bàn chỉ có bốn cái ghế, Tiếu Đồng cầm một cái ghế, không chút do dự đặt ở bên cạnh Lâm Thư: "Thầy Tô, thầy ngồi cùng Lâm Thư đi, cảm giác tồn tại của cậu ấy rất mỏng manh, thầy cứ xem cậu ấy như không khí là được rồi".
"Ừ, cũng được" Tô Mặc nghiêm túc gật đầu một cái.
Lâm Thư: .... Này, Tiếu Đồng rốt cuộc là cậu muốn giúp tớ hay là chê tớ đấy hả? Này Tô Mặc, em là bạn gái của anh đó nha, tại sao anh có thể hùa theo người ngoài như vậy?
Lâm Thư đang cầm bát, yên lặng không nói gì
Ăn, ăn, Lâm Thư không ngờ lại phát hiện có một quả trứng cút ở trong bát mỳ chua cay "Oa, may mắn làm sao!" Chọc chọc người bên cạnh: "Anh xem, em cho anh quả trứng này nha?" Nói xong, một quả trứng cút tròn vo lộc cộc cùng những miếng thịt bò nằm ở trong bát mỳ của Tô Mặc.
Tiếp theo, trừ Tô Mặc, tất cả những người khác ở trên bàn đều để đũa xuống, kinh hãi nhìn Lâm Thư trước mặt.
Lâm Thư chập mạch vài giây, đột nhiên ý thức được bản thân vừa làm cái gì?
Thật ra, cái này không thể trách cô. Bình thường những lúc ăn chực cơm ở nhà Tô Mặc, mấy lần xẩy ra tình huống cả hai chiếc đũa đối mặt hướng về một cái chân gà duy nhất, mà khi đó, Tô Mặc thường nói một câu: "Lần sao muốn ăn nữa không?" Khiến cho đôi đũa của Lâm Thư lui bước. Cứ như thế mãi, tiềm thức của Lâm Thư nói cho cô biết: "Muốn ăn ngon trước đó phải hiếu kính với Tô Mặc, như vậy mới có thể có lộc ăn dài dài"
Mà người ngồi bên cạnh hôm nay lại là Tô Mặc, nô tính của cô phát tác, thuận tay một cái, liền làm ra cái hành động thân mật này.
Len lén quan sát phản ứng của những người khác bên cạnh, Tiếu Đồng che mặt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép; Tiết Băng hoang mang, ánh mắt nhìn thẳng vào cô và Tô Mặc ; Liễu Yên Nhiên bình tĩnh, lặng lẽ nuốt miếng vằn thắn xuống bụng; còn Tô Mặc .... lại thản nhiên ăn quả trứng cút rất tự nhiên.
Xong rồi, trong đầu Lâm Thư dần dần hiện lên chữ "Game Over"....
Lúc này Tô Mặc chậm rãi buông đũa xuống, lấy ra một vẻ mặt "Tốt lành" nói: "Học trò Lâm Thư, em có thể giờ phút đều nhớ đến thầy giáo, khiến cho tôi cực kỳ vui mừng"
Những lời này vừa thốt ra xong, cực kỳ rõ ràng, không khí loãng đi rất nhiều.
Tiếu Đồng tận dụng mọi thứ: "Ha ha, thầy Tô, Lâm Thư nhà chúng em là người rất hiểu lễ nghĩa đó, thầy không cần khách khí"
Cứ như vậy, sự việc được che giấu mỹ mãn, còn Lâm Thư nhất thời từ "Bạn gái ngu ngốc" biến thành học trò tốt hiếu kính với thầy giáo.
Nhìn nụ cười trên mặt Tiếu Đồng và Tô Mặc, thật giống cảnh tượng tình yêu thầy trò! Cảm khái vài giây, Lâm Thư chọn cách tiếp tục vùi đầu trong bát miến chua cay, nuốt từng ngụm từng ngụm như sói ăn hổ nuốt, ngay cả một giọt nước canh cũng không buông tha.
Ba người con gái trong ký túc xá kia ăn xong vằn thắn đã đi từ lâu, trăm nghe không bằng một thấy, đi trải nghiệm cuộc sống trên đồng ruộng, ném lại Lâm Thư ở trong quán. Nhưng mà cũng được, có Tô Mặc ở lại với cô là đủ rồi.
Món miến chua cay này, ăn vô cùng ngon, nhưng hậu quả để lại xem ra cũng không nhỏ. Trong thời tiết tháng ba như này, cả người Lâm Thư đổ mồ hôi, mặt đỏ bừng, miệng há to, không ngừng lấy tay quạt quạt cho chính mình, một lúc lâu sau mới đỡ một chút, còn Tô Mặc đang bưng cốc trà, mang theo ý cười nhìn cô.
"Có gì đẹp sao?"
"Chẳng qua là cảm thấy có chút nhớ Bánh Bao thôi..."
"À? tại sao?"
"Vào mùa hè bộ dạng của Bánh Bao cũng giống hệt như dáng vẻ của em lúc này"
Lâm Thư: ..... Tô Mặc, ngày nào anh không chê tôi thì anh sẽ chết sao?
Cầm hai cái ghế dựa, Lâm Thư đặt ở bên ngoài quán, lẳng lặng kéo Tô Mặc ngồi xuống, ánh sáng mặt trời chiếu vào mặt, thật ấm áp, thỉnh thoảng có một con gió nhẹ thổi tới, khá dễ chịu.
Một con, hai con, ba con.... Lâm Thư đếm những con chó nông thôn chạy qua, tâm trạng khá tốt.
"Tô Mặc anh xem thật ra những người nông dân ở đây rất hạnh phúc đúng không? không có xe cộ đông nghìn nghịt, cũng không có những âm thanh ồn ào, chỉ có yên tĩnh và bình yên . Về sau nếu sống ở đây cũng không tồi nha"
"Em sẽ làm ruộng? Hay sẽ làm nữ công? Hay là tự mình bán cơm trưa?" Tô Mặc không chút khách khí cắt ngang những tưởng tượng nho nhỏ của Lâm Thư.
"Coi là như vậy đi, em có thể học mà, hơn nữa, cái này không phải là em đang hỏi anh sao?"
Lâm Thư bĩu môi, mặc dù hy vọng cực kỳ tốt đẹp, nhưng hiện thực rất phũ phàng, mà một chút ước vọng nhỏ nhoi đó của cô cũng muốn đả kích, thật sự là không có đạo lý mà!
Tô Mặc trầm mặc một lúc lâu vẫn không nói gì
Lâm Thư trong lòng hồi hộp: "Ừm, Tô Mặc, anh sẽ ở bên cạnh em vĩnh viễn chứ?"
"Đương nhiên là không" Tô Mặc quay đầu, trên mặt không còn ý cười.