Thật ra thì, đây chỉ đơn giản là một câu chuyện cũ.
Ngồi ở trên xe Tô Mặc, Lâm Thư chậm rãi kể, chẳng qua cũng chỉ là cái gọi là yêu thầm, bạn bè và phản bội mà thôi.
Trong lòng ai cũng có một số chuyện không muốn nhắc tới với người khác, chính cô cũng không biết mình đã nhớ lại bao nhiêu lần. Mà Trác Dịch, chính là cái người trong trí nhớ cô.
Năm Lâm Thư gặp Trác Dịch, cô mới mười sáu tuổi, một lứa tuổi mộng mộng mơ mơ. Sự tồn tại của Trác Dịch đối với cô mà nói gần như là một dạng ngưỡng mộ.
Lặng lẽ thích cậu ta, mặc dù biết giữa cô và cậu ta có khoảng cách rất lớn, nhưng mà loại tình cảm này giống như dây leo, leo từng chút từng chút một lên trái tim, quấn chặt lấy trái tim, khiến cho người ta rơi vào trầm luân.
Cậu ấy không để ý đến cô cũng không có sao, cô để ý đến cậu ấy là được.
Lúc đầu, Lâm Thư cũng chỉ nhát gan ôm hi vọng như vậy.
Nhưng con người là loại sinh vật lòng tham không đáy. Cho dù là rất ngốc nghếch, vẫn muốn từng chút tiếp cận với Trác Dịch. Nghĩ đủ mọi cách, nhìn Trác Dịch mỉm cười với mình; cảm nhận bàn tay cậu ấy vò mái tóc dài rối của mình; dịu dàng gọi "Tiểu Thư"; ở trên sân thương, ngắm mặt trời lặn, chia sẻ với cậu ấy bài hát yêu thích của mình.... Những điều này, đối với Lâm Thư mà nói, đều là những ký ức vô cùng quý giá.
Có lúc Lâm Thư không nhịn được hoài nghi, trên đời này liệu cô còn tâm trí thích một ai khác như vậy nữa không?
Nhưng Trác Dịch nghĩ như thế nào? Lâm Thư vẫn không biết.
Cũng thích cô sao?
Nếu không thích, thì tại sao lại nói: "Cậu ở trong lòng tớ, có một vị trí quan trọng vô cùng quan trọng"?
Nếu không thích, thì tại sao lại có vẻ mặt cưng chiều cô, có những động tác thân mật như vậy chứ?
Nếu không thích, thì sao lại nói cho cô biết: "Sau này tớ sẽ dẫn cậu đi xem buổi biểu diễn của Ngũ Nguyệt Thiên (Một nhóm nhạc rock của Đài Loan được thành lập vào cuối thập niên 90)"?
Chắc chắn cậu ấy đã biết, trong nhật ký của cô từng viết một câu rất hay: "Tôi hi vọng, có một ngày trong tương lai người đàn ông tôi yêu nhất sẽ dẫn tôi đi xem buổi biểu diễn của nhóm Ngũ Nguyệt Thiên. Chỉ cần một lần, cũng đủ rồi"
Vì thế, Lâm Thư không nhịn được có chút mong đợi.
Chuyện kể tới đây, hoàn toàn giống như buổi tối hôm đó nói với Tô Mặc, chẳng qua lúc ấy cô kể khá nghiêm túc không cười đùa mà thôi. Những hèn mọn như vậy, không biết vì sao, cô không muốn bị Tô Mặc biết.
Tình cảm này Lâm Thư vẫn che giấu, nhưng kết quả....
Đây chính là mối tình thầm lặng không kết quả, vì sự xuất hiện của Trang Hiểu Hàm.
Từ cấp một đến cấp ba, được gọi là bạn thân của Lâm Thư, chỉ có một người chính là Trang Hiểu Hàm. Hồi đó cô cũng giống như bây giờ, có chút cẩu thả tùy tiện, còn Trang Hiểu Hàm là một cô gái xinh đẹp tỉ mỉ, nhìn từ xa giống như búp bê baby trong tủ kính.
Lúc đó, hầu như tất cả con trai trong lớp đều si mê cô ta. Vì thế nên các bạn gái khác trong lớp bắt đầu tẩy chay cô ta, chỉ có Lâm Thư, không e dè việc trở thành một nhánh cây làm nền cho cô ta.
Tình cảm đối với Trác Dịch, Lâm Thư chưa bao giờ có ý nghĩ giấu giếm Trang Hiểu Hàm. Đã là bạn thân, thì phải chia sẻ những bí mật trong lòng không phải sao?
Sau khi Trang Hiểu Hàm biết, chỉ hơi kinh ngạc, sau đó cười nói: "Lâm Thư, tớ dám đánh cược, Trác Dịch nhất định là thích cậu rồi. Nhìn ánh mắt cậu ấy nhìn cậu ấy cũng đủ biết, tràn đầy ý tứ sâu xa nha"
Cõ lẽ chính vì những lời nói đó, cuối cùng Lâm Thư cố gắng lấy dũng khí, tốn mất một tháng, hăng hái học cách làm thế nào để có thể đan được một chiếc khăng quàng cổ, đang xong rồi, phải đi thổ lộ, Lâm Thư tự nói với mình như vậy.
Trong cuộc đời có thể sẽ có ít nhiều chuyện khiến bạn trở nên hối hận, nhưng Lâm Thư chưa bao giờ hối hận những việc có liên quan đến Trác Dịch.
Lễ giáng sinh năm đó, Lâm Thư cẩn thận từng li từng tí ôm cái túi lớn, những câu nói ở trong lòng lại hiện lên, dường như phải nói thế nào để khiến cho người ta hài lòng nhất.
Hẹn gặp Trác Dịch trong một rừng cây nhỏ ở trường học, Lâm Thư đang định đến chỗ hẹn, không ngờ Trang Hiểu Hàm cũng cầm một chiếc hộp quà tinh xảo ra khỏi lớp học cùng cô.
"Tiểu Thư, có một chuyện không biết tớ có nên nói cho câu hay không"
"Người Trác Dịch thích là tớ"
Lâm Thư lập tức bối rối.
"Thật ra thì, cậu là bà mai mới đúng"
"Lúc cậu nói cho tớ biết, người cậu thầm thích là cậu ấy, tớ nghĩ cậu là bạn tốt nhất của tớ, tớ hi vọng cậu sẽ thật hạnh phúc, cho nên tớ đã thử nói chuyện với Trác Dịch, định giúp cậu tìm hiểu tính tình của cậu ấy”
"Cậu ấy biết tớ là bạn tốt của cậu, liền tán gẫu với tớ, chúng tớ phát hiện cả hai có nhiều điểm giống nhau"
"Lúc ấy tớ đã nghĩ, Trác Dịch là một người xuất sắc như vậy, nếu thật sự thích cậu, e rằng sau này cậu sẽ phải đối phó với sự dòm ngó của rất nhiều các cô gái khác. Nếu như Trác Dịch không phải là người chung tình, chắc chắn cậu sẽ bị thiệt thòi"
"Cho nên, tớ liền thổ lộ với cậu ấy, nếu như cậu ấy qua được cửa ải của tớ, vậy cậu có thể hoàn toàn yên tâm thích Trác Dịch rồi"
"Nhưng mà, không ngờ lúc tớ thổ lộ, Trác Dịch lại đồng ý, cậu ấy nói, thật ra người trong lòng cậu ấy là tớ"
"Tớ bị cậu ấy làm cảm động, vì thế đã đón nhận cậu ấy"
"Tiểu Thư, cậu là người bạn tốt nhất của chúng tớ, cho nên cậu sẽ chúc phúc cho chúng tớ chứ?"
"Cậu xem, đây là quà giáng sinh tớ mua tặng cậu ấy" Trang Hiểu Hàm nói.
Từ trong hộp lấy ra một cái khăng quàng cổ khá tinh xảo, chỉ cần nhìn nhẵn mác bên ngoài, cũng biết giá trị xa xỉ đến mức nào.
Lâm Thư nắm chặt chiếc túi trong tay, có chiếc khăng quàng cổ nhầu nhĩ ở bên trong, vì thời gian gấp quá, nên ở góc có lộ ra mấy sợi len, chưa kịp xử lý. Đúng vậy, để cho Trác Dịch quàng loại khăng xấu xí này thật sự là không phù hợp với khí chất của cậu ấy.
Lâm Thư nhắm hai mắt lại trong mấy giây, sau đó ngẩng đầu lên, cười đến sáng lạn: "Không ngờ hai người lại thích nhau, nhưng mà, đúng là các cậu rất xứng đôi, chúc mừng hai người"
Nhưng mà, hai từ bạn tốt này, cô thật sự không gánh được.
Không thể trêu chọc tiện dân, nhưng chẳng lẽ bản thân không trốn thoát sao? Đúng thời điểm mấu chốt lên lớp mười hai, Lâm Thư chuyển trường. Đối mặt với sự đưa tiễn tiếc nuối của Trang Hiểu Hàm, cô đưa ra lý do là ..... Năm cuối cùng của cấp ba, cha mẹ tớ muốn tớ chuyển về học ở trường gần nhà, để tiện chăm sóc tớ.
Thật ra thì lý do này thật sự khó mà làm người ta tin, có nhà trường nào ở vào thời điểm mấu chốt này sẽ dễ dàng đồng ý cho học sinh chuyển trường? Nếu không phải là cô kiên trì, hơn nữa nếu không nhận thấy tâm trạng của cô có gì đó bất thường, thì ông Lâm và bà Thi làm sao có thể đồng ý được?
Về sau, dần dần liên lạc giữa Lâm Thư và Trang Hiểu Hàm, Trác Dịch cũng thưa dần, mãi cho đến khi tốt nghiệp cấp ba, bọn họ đi Mỹ du học, mới "hoàn toàn" đem chuyện này ném ra khỏi đầu.
Nhưng ai ngờ, ba năm sau, bọn họ lại trở về.
Đây là vết thương lớn nhất trong lòng cô, Lâm Thư tự cho rằng đã khỏi hẳn, chẳng qua chỉ còn là vết sẹo, mỗi khi mở ra, chỉ còn là một về máu mờ mờ, không cách nào đối diện.
Lâm Thư cắm đầu cắm cổ nói xong, gần như muốn chìm đắm trong không khí bi thương, nhưng dường như Tô Mặc không chịu được nhíu nhíu mày, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
"Tôi không có hứng thú tìm hiểu những chuyện đã qua của em và Trác Dịch, hơn nữa chuyện đó cũng không liên quan gì đến tôi"
Vậy anh muốn giải thích cái gì? Lâm Thư không hiểu nhìn Tô Mặc. Lại phát hiện cơn giận của anh càng lớn, nhấn chân ga một cái, Lâm Thư liếc nhìn đồng hồ vận tốc, trong lòng run lên, ở trong nội thành mà đi với tốc độ này hoàn toàn không nghi ngờ chính là đang "Đua xe".
"Siêu thị, xẩy ra chuyện gì?"
Lâm Thư lúc này mới nhớ ra, ánh mắt có chút không tư nhiên: "Cậu ấy nhận nhầm người"
"Lâm Thư...." Tô Mặc hừ một tiếng: "Đừng có giở trò ở trước mặt tôi, không có tác dụng đâu. Tôi không dễ dàng bị em gạt như vậy"
"Em..... em...." Lâm Thư ấp úng, không biết nói gì cho đúng.
"Vậy tôi hỏi em trả lời" Tô Mặc cũng không cố ý làm khó.
"Hôm đó người Trác Dịch nhìn thấy đúng là em?"
"Ừm, là em"
"Là do em nhìn thấy cậu ta, nên mới quyết định thổ lộ với anh?"
"Ừm" Đúng là sau khi nhìn thấy cậu ta và Trang Hiểu Hàm cô mới hi vọng bản thân mình cũng có thể tìm được hạnh phúc.
"Lúc đó, em không coi chuyện tình yêu này là thật?"
"Ừm" Đúng vậy, đó chỉ là cảm hứng nhất thời của cô thôi, nhưng không ngờ anh lại đồng ý. Lùi hay tiến đều khó, không thể làm gì khác ngoài việc nhắm mắt chấp nhận cục diện.
Tô Mặc thở phào nhẹ nhõm, giống như đang đấu tranh, nhắm hai mắt lại, cuối cùng dùng giọng nói chậm chậm có chút dịu dàng hỏi một vấn đề cuối cùng: "Lâm Thư, em thật sự yêu tôi, hoặc là thích tôi chứ?"
Lâm Thư há miệng thở dốc, muốn nói gì đó, nhưng lại nuốt xuống.
"Được rồi, em không cần nói gì nữa" Tô Mặc cực kỳ mệt mỏi phất phất tay, dừng xe ở vệ đường: "Em xuống xe đi, trò chơi này cũng nên kết thúc rồi"
Vẻ mặt kia, giống như bình thường nhưng nụ cười lại mang theo một chút tà ác, một chút lạnh lùng, một chút đạm mạc, thậm chí có một chút kiêu căng, lần đầu tiên cô nhìn thấy vẻ mặt như thế này của Tô Mặc .
Ngơ ngác ngồi tại chỗ không chút phản ứng, nhưng Tô Mặc giống như không thể cùng cô hít thở chung một bầu không khí, mở cửa xe, dùng sức "Đẩy" cô xuống xe. Một giây sau, chạy như bay không chút do dự.
Trong lòng Lâm Thư như bị đâm một nhát, nhìn chiếc xe dần biến mất, trống rỗng, không biết nên làm gì. Rõ ràng, câu hỏi cuối cùng cô vẫn chưa trả lời, tại sao Tô Mặc có thể cứ như vậy mà bỏ lại cô một mình? thật là, làm cho người ta không thỏa mái.
Trong lòng giống như bị nến đổ vào, cháy sạch đau rát. Lâm Thư nắm tay áo, lau sạch những giọt thủy châu không biết từ trên trời rơi xuống lúc nào.
Không cần tôi thì sao, Tô Mặc, anh có gì đặc biệt hơn người chứ! Không phải anh cũng giống như Bánh Bao đều là trêu chọc tôi sao? Đến bây giờ, anh cũng chưa từng nói một câu là anh thích tôi? Anh dựa vào cái gì mà muốn tôi nói trước? Căn bản anh cũng không có thích tôi, dựa vào cái gì mà anh nói tôi chứ?
Càng nghĩ càng uất ức, Lâm Thư cảm thấy không thể bỏ qua như vậy, gọi điện thoại cho Tiếu Đồng, hẹn ra ngoài ăn một bữa lẩu.
Ăn no rồi, chuyện gì cũng biết mất.
Đang nghĩ như vậy, tên của Tiếu Đồng lập tức hiện lên trên màn hình điện thoại di động.
"Chị Tiếu, chúng ta...." Lâm Thư đột nhiên nghe thấy một giọng nói có chút bất thường, không khỏi sửng sốt: "Chị Tiếu, chị làm sao vậy?"
"Tiểu Thư, tên khốn Ninh Nhị kia!"
Lâm Thư biết, việc này nghiêm trọng rồi.
Ninh Nhị là biệt danh mà mấy người trong ký túc xá bọn cô trêu Ninh Dật Viễn, sau mấy lần uy hiếp không có hiệu quả, Tiếu Đồng đối với lựa chọn không đồng ý của các cô ấy cũng không thèm để ý nữa, sử dụng chính sách không tham gia. Bản thân cô ấy chưa bao giờ gọi Ninh Dật Viễn như vậy, lúc nào cũng là A Dật, A Dật. Cho dù bình thường hai người cãi nhau thế nào đi nữa, cũng không thay đổi.
Nhưng mà lần này thậm chí đến nickname Tiếu Đồng cũng không thèm gọi, Lâm Thư dù ngốc nghếch thế nào cũng biết, chuyện lần này không đơn giản chỉ là gây gổ cãi nhau.
"Cậu đang ở đâu?" Lâm Thư mặc dù trong lòng cũng đang khổ sở, ngày thường Tiếu Đồng lúc nào cũng mạnh mẽ, không ngờ lúc này lại khóc lóc, cô càng lo lắng hơn.
"Tớ đang ở ký túc xá"
"Cậu ở đó chờ tớ, trăm ngàn lần đừng có đi đâu đó biết không?" Lâm Thư khẽ cắn răng, cúp điện thoại nhanh chóng bắt một chiếc tắc xi, đi về trường học, đúng lúc đó cũng nhận được điện thoại của Tiết Băng và Yên Nhiên gọi trở về.
Chuyện này là thế nào vậy? Chẳng lẽ gần đây mấy người ở trong ký túc xá đều gặp hạn sao? Lâm Thư xoa xoa mi tâm, rất phiền muộn. Nhưng đang vuốt giữa chừng, liền nhận ra, đây vốn dĩ là thói thói quen của Tô Mặc. Chán nản buông tay xuống. Lâm Thư à, cái gì cũng đừng suy nghĩ nữa.