Mặc dù rất dũng cảm gật đầu, nhưng mà, vừa nghĩ tới cái tình yêu như con thiêu thân hồi cấp ba kia, Lâm Thư liền đau đầu vô cùng. Trang Hiểu Hàm và Trác Dịch, hai người này chắc chắn là "Kiếp nạn" của cuộc đời của cô.
Nhưng mà, nếu bây giờ mà lui bước, chỉ sợ rằng cô sẽ vĩnh viễn không thoát được sự lo lắng trong lòng, nếu như vậy, chi bằng cứ đâm đầu xông lên, giải quyết dứt khoát thì tốt hơn.
Trước đây, vì trong lòng không bỏ được Trác Dịch, cho nên đối với cậu ta luôn có chút sợ hãi, sợ nhớ lại những hành động ngây thơ hồi cấp ba kia. Nhưng mà, bây giờ nghĩ đến Trác Dịch, cuối cùng trong lòng cũng không còn chút đau nhói nào. Người ta nói "Thất năm chi dương". Biết Trác Dịch chỉ mới sáu năm, nhưng mà, lại có thể thấy rõ. Lâm Thư đột nhiên cảm giác, có lẽ Trác Dịch đối với cô đã trở nên mờ nhạt rồi.
Tất nhiên, chuyện đi tham gia họp lớp lần này không dám nói cho Tô Mặc biết.
Thật trùng hợp, hôm nay Tô Mặc nói là có việc muốn giải quyết, cho nên đã ra khỏi nhà từ sớm.
Không biết vì sao, Lâm Thư lại thở phào nhẹ nhõm, có lẽ là trong tiềm thức, thật sự không muốn Tô Mặc biết, Lý do là gì? Lâm Thư cũng không muốn suy nghĩ.
"Tiểu Thư, cuối cùng cậu cũng tới". Nhìn từ xa đã thấy Trang Hiểu Hàm đang đứng ở cửa khách sạn, khoa trương vẫy vẫy tay về phía cô, Lâm Thư che giấu tất cả mọi tâm trạng trong ánh mắt, nở nụ cười nhàn nhạt không rõ ý tứ, lên tiếng chào hỏi: "Hiểu Hàm, cậu đang chờ mong tớ tới sao?"
"Tất nhiên, tớ và A Dịch đều muốn gặp lại cậu một lần, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội...." Trang Hiểu Hàm chớp chớp mắt, nói giọng đương nhiên: "Nghe nói, hình như trước đây hình như cậu từ chối tất cả những buổi họp lớp cấp ba, lần này bọn họ mới để cho tớ gọi điện thoại cho cậu, ai bảo chúng ta là bạn tốt nhất chứ"
"Ừm, tớ nghĩ việc họp lớp, căn bản chính là một đám người tụm lại một chỗ, nhớ lại cuộc sống thời cấp ba tốt đẹp trong quá khứ" Lâm Thư chu mỏ: "Tớ à, thật sự không có chuyện gì tốt đẹp có thể chia sẻ, tất nhiên là không có lý do gì để tới hết"
Hình như là không nghĩ tới việc Lâm Thư lại có thể cởi bỏ mặt nạ, Trang Hiểu Hàm có chút sững sờ, mấy giây qua đi, mới phản ứng được, vẫn cười như cũ nói: "Vậy à, dù sao lúc học cấp ba, cậu bây giờ so với lúc đó đã tự nhiên mạnh dạn lên không ít, còn nhớ lần đầu tiên gặp nhau, giọng nói của cậu bé nhẹ giống như tiếng muỗi vo ve vậy, lúc ấy tớ còn nghĩ, một đứa bé gái như này, nhất định là rất dễ gần"
Khóe miệng Lâm Thư mấp máy: "Con người ta rồi sẽ từ từ lớn lên"
Có lẽ cuối cùng Trang Hiểu Hàm cảm thấy không mấy thú vị, không nói nữa, dẫn Lâm Thư vào bên trong. Lâm Thư cẩn thận từng li từng tí, duy trì với cô ta một khoảng cách an toàn 15 cm
Loại cảm giác này.... cũng không phải là sợ, mà la, đề phòng theo bản năng của con người
Những tình cảm hồi học cấp ba, trải qua thời gian ba năm xa cách, thật ra đến bây giờ, gần như dùng từ "Mỏng" để hình dung cũng là không đủ, nếu không phải là cố ý dựa vào họp lớp để liên lạc, chỉ sợ đã sớm vứt nhau ra sau đầu rồi.
Lúc vào phòng, nhìn qua một cái, có người quen, cũng có người không có chút ấn tượng gì, nhưng mà gần như tất cả đều ăn mặc xinh đẹp chau chuốt, khá tỉ mỉ.
"Tiểu Thư, cuối cùng thì cậu cũng đã tới"
"Ha ha, đã lâu không gặp...."
Biết, không biết, đều dùng "Bạn tốt, đã lâu không gặp" gần như không ai sẽ chủ động hỏi: "Cậu còn nhớ Tôi sao?" Làm như vậy, rõ ràng là "Tự tìm đường chết"
Nhìn Trang Hiểu Hàm lách đến bên cạnh Trác Dịch, Lâm Thư cũng không có đi tới, mà chỉ tìm chỗ ngồi ình ở trên ghế sofa, yên lặng ngồi xuống uống trà.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, cho dù Lâm Thư có muốn làm người khiêm tốn, thì Trang Hiểu Hàm cũng không chịu an phận, kéo tay Trác Dịch, hai người đó đi tới trước mặt Lâm Thư: "Tiểu Thư, ba người chúng ta hàn huyên một chút đi"
Liếc mắt một cái nhìn mười đầu ngón tay đang lồng vào nhau, Lâm Thư lại cúi đầu nhìn qua ly trà có những lá trà đang nổi nơ lửng ở bên trong, lúc ngẩng đầu, liền nở nụ cười: "Hàn huyên cái gì chứ? bề ngoài tớ đã làm một cái cây leo rồi, sớm đã không phải là Lâm Thư mà hai người quen, đã là cảnh còn người mất rồi"
Đột nhiên, Trang Hiểu Hàm cao giọng, không hề quá lớn, nhưng lại đủ để cho những người xung quanh nghe thấy: "Tiểu Thư, thật ra căn bản là cậu không tha thứ cho sai lầm của chúng tớ?"
Năm đó, Trác Dịch và Trang Hiểu Hàm cũng coi như là nhân vật phong vân ở trường cấp ba, kim đồng ngọc nữ, cùng ở một chỗ, tự nhiên sẽ thu hút không ít ánh mắt liếc nhìn. Cho dù không biết chuyện cũ giữa Lâm Thư và hai người bọn họ, nhưng chỉ cần nhìn dáng vẻ ngày hôm nay, chỉ cần thông minh một chút, tự nhiên có thể đoán được 7, 8 phần
Từ xưa đến nay bát quát hoạt động đều rất nhanh, Trang Hiểu Hàm vừa mới nói như vậy, những người xung quanh đã nhao nhao mang theo ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn lại.
Trang Hiểu Hàm không phải là người có trái tim pha lê trong suốt, nhưng lúc này nhìn qua, lại có thể có chút nước mặt, thật sự dáng vẻ này khiến cho người ta yêu thương, rõ ràng là bi kịch tình yêu của nữ chính
Nguyên tắc lớn nhất trên thế giới này là cá lớn nuốt cá bé, nhưng mà, từ trước đến giờ nuyên tắc này không thích hợp với những mỹ nữ. Bởi vì, cho dù là lúc nào đi nữa, mỹ nữ cũng luôn thắng được sự đồng tình của mọi người, mà những mỹ nữ thông minh sẽ dùng chút đồng tình này biến thành một đại dư luận cường đại trong quần chúng.
Ví dụ như bây giờ....
"Cậu nói xem, chẳng lẽ Lâm Thư lại dính dáng đến chuyện tình giữa Trác Dịch và Trang Hiểu Hàm sao?"
"Không đâu, Trang Hiểu Hàm là ai chứ...."
"Tớ nhớ rõ ràng trước đây đúng là Lâm Thư và Trác Dịch có quan hệ không tồi..."
"Đây tính là gì? Cuộc tình tay ba?"
Bàn luận xôn xao, hoàn toàn có thể nghe được hết nha!
Lâm Thư đè nén những hò hét trong lòng xuống, nhưng ở ngoài mặt vẫn bình tĩnh như cũ: "Sự việc đã qua lâu như vậy rồi, cậu không nên nhắc lại nữa, e rằng tớ cũng đã quên rồi"
"Thật không, vậy cậu nói như vậy nhưng xem thái độ bây giờ của cậu là gì?" Trang Hiểu Hàm nhíu mày một chút, ở trước mặt mọi người, không để giữ thể diện cho Lâm Thư, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng, cho dù là Trác Dịch, cũng cảm nhận thấy.
"Hiểu hàm, em..." đưa mắt nhìn trang hiểu hàm bằng ánh mắt không đồng tình, Trác Dịch lắc đầu, nhìn Lâm Thư mấy lần muốn nói lại thôi, nhưng cái gì cũng chưa kịp nói, giống như lần trước, bị Trang Hiểu Hàm giữ chặt, Lâm Thư lại hoàn toàn xem nhẹ ám chỉ của Trác Dịch
Vì thế, Trác Dịch xoay đầu nhìn Lâm Thư, lại là ánh mắt bất đắc dĩ cùng với thật xin lỗi.
Nhưng mà, cái cảm xúc áy náy này thì có thể làm được cái gì chứ? Lâm Thư nhìn sang chỗ khác, không nhìn Trác Dịch, mà là đón nhận ánh nhìn của Trang Hiểu Hàm, đúng lúc đang muốn nói gì đó, thì một giọng nói trầm thấp vang lên, trầm thấp đến mê người: "Tiểu Thư, không phải là em nói ở nhà chờ anh sao, tại sao em lại một mình tới đây trước vậy?"
Trong phòng im lặng
Đúng là dáng vẻ Trác Dịch rất tuấn tú, nhưng suy cho cùng thì cũng chỉ là một chàng trai vừa mới 20 tuổi, trên người khó tránh khỏi những khí chất ngây ngô của chàng trai mới lớn.
Còn Tô Mặc, trải qua năm tháng rèn luyện, tự nhiên sẽ khi ra khí chất có phần khác biệt, giữa một đám sinh viên đại học, lại càng xuất chúng nổi bật.
Có khá nhiều phụ nữ đang ngồi ở trên ghế dài, lúc này đều nghiêng người ngơ ngác nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện này.
Đôi mắt đen nhánh thâm thúy, đuôi mắt hẹp dài quyến rũ, mái tóc mây bồng bềnh, trên mặt nở nụ cười rất hời hợt, nhưng lại rất có sức hấp dẫn, dường như nhìn thế nào cũng không đủ.
Tại sao lại có người đẹp trai như vậy ở đây chứ? Có một số phụ nữ không nhịn được nghĩ, nhưng vừa mới nhìn lại, thì rõ ràng tất cả ánh mắt của người đàn ông này chỉ đặt trên người một người, lại không khỏi hâm mộ ghen ghét.
Trước đây, Trác Dịch và Trang Hiểu Hàm đã từng gặp qua Tô Mặc. Nhưng lúc đó, biết Tô Mặc thật ra là thầy giáo của Lâm Thư, hơn nữa thái độ của Tô Mặc đối với Lâm Thư khi đó rất lạnh nhạt, trong lòng Trang Hiểu Hàm thầm đoán, hai người sẽ không được bao lâu, chắc chắn không thoát khỏi số phận chia tay. Nhưng mà, bây giờ nhìn xem.... tại sao tình cảm lại càng ngày càng thắm thiết vậy chứ?
Bất luận như thế nào đi nữa Trang Hiểu Hàm cũng sẽ không thừa nhận, cô đang ghen tỵ với Lâm Thư, cực kỳ ghen tỵ
Năm đó, nếu không phải Trang Hiểu Hàm ra tay trước, thì làm sao bây giờ Trác Dịch có thể ở bên cạnh cô được chứ.
Đơn giản mà nói, năm đó người Trác Dịch thích thật ra là Lâm Thư mới đúng.
Với tính các dịu dàng và kiểu ăn mặc hoàn hảo của mình, rõ ràng cô mới là người thu hút được sự chú ý của toàn bộ người trong trường mới đúng chứ, Nhưng lại không có người nào nhìn cô, ngược lại bọn họ lại có hứng thú với cái cây làm nền bên cạnh cô, cô làm sao có thể cam tâm tình nguyện chịu thua được?
Lưỡng tình tương duyệt (Hai bên đều yêu nhau), thì sợ nhất cái gì?
Đó chính là hai người đều nhát gan không dám đi bước đi đầu tiên. Một khi đã như vậy, thì hãy để cho cô thay thế Lâm Thư đi. Trác Dịch gật đầu, Lâm Thư hết ky vọng, tất cả đều ở trong tầm khống chế.
Thận trọng, nhất định sẽ có được thứ mà mình muốn.
Thật sự là như vậy sao?
Nhưng vì sao, rõ ràng đã đoạt được Trác Dịch, tự cho là hoàn hảo, nhưng vẫn không bằng một ánh mắt của Lâm Thư? Trác Dịch giấu giếm, ở cùng với anh ta nhiều năm như vậy, chẳng lẽ Trang Hiểu Hàm thực sự không nhìn ra sao?
Không cam lòng
Dựa vào cái gì?
Một người nhỏ bé như vậy, tại sao lại có thể hạnh phúc hơn cô được? Trang Hiểu Hàm nghĩ thế nào cũng không ra.
Thật ra, nói cho cùng, chẳng qua cũng chỉ là hai từ đơn giản, thấy đủ.
Nếu thuộc về bạn, thì sẽ không đột nhiên biến mất; Nếu không thuộc về bạn, thì giành thế nào cũng không giành được. Vui vẻ thỏa mãn, là một tín điều trong cuộc sống của Lâm Thư.
"Xin lỗi, tôi và Tiểu Thư phải đi trước" Tô Mặc không muốn ở lại chỗ này lâu hơn nữa, giống như khỉ trong vườn thí bị người ta quan sát vậy, những ánh mắt ở đây thật sự khiến cho con người ta không thoải mái
"Sao anh lại tới đây?" lúc Lâm Thư bị Tô Mặc kéo về nhà, vẫn chưa kịp có phản ứng. Nhớ tới vẻ mặt ruồi bọ của Trang Hiểu Hàm, lại kìm lòng không được bật cười.
"Gọi điện thoại, cảm thấy em không có ở nhà, hơn nữa, còn ném điện thoại di động ở trên tủ giầy, cho nên đến nhà em...."
Lâm Thư giật mình nhớ lại, trước lúc đi họp lớp, bà Thi gọi điện thoại bảo cô về nhà ăn cơm, lúc đó cô đang bận ra cửa, vội vã khai báo đôi ba câu về việc đi họp lớp, lúc đi ra cửa, thì điện thoại cũng quên mang.
*******
Trở lại nhà Tô Mặc,
Lâm Thư xoa xoa cái mặt bị đông cướng của mình, nhào tới cái lưng dày ấm của Bánh Bao, ai oán: "Đúng là, không phải ai cũng có thể giả bộ thanh cao được, mệt chết đi được...."
"Vậy sao em còn đi họp lớp làm gì?" Tô Mặc lạnh lùng ném ra một câu.
Ai ôi, tức giận sao?
Lâm Thư cười híp mắt nhào vào đôi má Tô Mặc, bị Tô Mặc nhanh chóng tránh khỏi, ánh mắt rầm rầm quét qua, Lâm Thư đột nhiên nghĩ đến "Vừa tức vừa giận", liền rùng mình một cái.
"Không phải là em có ý nghĩ dẫu lìa ngỏ ý vấn vương tơ lòng đâu" Lâm Thư yếu ớt giải thích.
Tô Mặc đánh giá cô trên dưới vài giây: "Chỉ với năng lực chiến đấu này của em, còn không bị lăn qua lộn lại sao?"
"Không phải là anh đã đến rồi đó sao?" Lâm Thư cười cười lấy lòng cọ xát vào Tô Mặc
"Hừ" Tô Mặc lười đôi co với cô, giọng nói bắt đầu chua chua: "Không phải là vì Trác Dịch sao?"
"Cũng có một chút liên quan đến cậu ta...." Lâm Thư gật đầu, rất dũng cảm nói, không hề để ý tới ánh mắt u ám của Tô Mặc.
"Lần trước khi thấy cậu ta, thì loáng thoáng cảm thấy có chút lạnh nhạt, muốn kiểm chứng lại một lần, có phải em đã sắp quên cậu ấy rồi hay không"
Nghe "lời nói thật" của Lâm Thư xong, vẻ mặt tái nhợt của Tô Mặc dần dần trở lại bình thường, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn: "Có anh ở đây, tất nhiên em sẽ quên được cậu ta"
Thật đúng là da mặt dày, em đại diện toàn bộ nhân loại khinh bỉ anh. trên đầu Lâm Thư đầu đầy vạch đen.
Hết chương 38