Quý Vân Phi thấy tai Tưởng Tiểu Mễ ửng đỏ, mặt cũng đỏ, xem ra là thật sự thẹn quá hóa giận.
Cậu vội thu nụ cười lại, dùng ngón tay nghịch đuôi tóc cô, “Tớ không cười nữa, cậu không được phép giận.”
Tưởng Tiểu Mễ lườm cậu, không để ý đến cậu, tiếp tục đọc sách.
Lòng cô như biển lớn, sóng cuộn dâng trào.
Mấy phút trôi qua, Tưởng Tiểu Mễ vẫn không để ý đến cậu, Quý Vân Phi ngồi xổm xuống trước mặt cô, “Vừa rồi không phải cười cậu, là cười tớ, là tớ nói dối có tiết trước.”
Hôm qua gói kẹo chíp chíp của cậu vẫn chưa ăn, đặt trong cặp cô, “Không được phép giận nữa.”
Quý Vân Phi cất đề thi của cô đi, cầm cặp sách lên, “Chỗ này không dễ chịu, qua bên kia đi.” Cậu chỉ về chiếc bàn tròn bằng kính, tiện để làm đề.
Lại dịu dàng dỗ cô: “Đúng lúc cậu đang làm đề toán, không biết làm tớ sẽ giảng cho cậu nghe.”
Tưởng Tiểu Mễ lúc này mới hết giận, cất kẹo đi, chống nạng qua.
Bàn kính nhỏ có một chiếc ghế nhựa, rất nhẹ, hai bên không có tay vịn, không ổn định.
Quý Vân Phi giữ lưng ghế, “Cậu ngồi bên này đi.”
Một tay Tưởng Tiểu Mễ giữ mép bàn, tay còn lại nắm lấy cánh tay Quý Vân Phi, chầm chậm ngồi xuống.
Quý Vân Phi cúi xuống, đẩy ghế của cô về phía trước, khoảng cách giữa cô và bàn vừa phải.
Mặt Tưởng Tiểu Mễ càng đỏ hơn, cậu tự lấy cho mình một cái ghế ngồi xuống bên cạnh cô.
Sau đó hai người không nhắc đến chuyện nói dối nữa, tập trung làm đề.
Quý Vân Phi làm đề tiếng Anh, Tưởng Tiểu Mễ làm đề toán.
Hai người làm xong gần như là cùng nhau, đối chiếu xong đáp án, Tưởng Tiểu Mễ thở dài, vẫn không đủ tiêu chuẩn.
Cô xem lại những câu sai, cho dù có đáp án chính xác, vẫn không biết phải giải như thế nào.
Cô ngẩng đầu nhìn Quý Vân Phi, đáp án tiếng Anh của cậu cũng đối chiếu xong, tổng cộng sai hơn mười câu.
“Câu này vì sao lại chọn C vậy?” Quý Vân Phi không hiểu câu này.
Tưởng Tiểu Mễ giảng cho cậu cách sử dụng trong từng bối cảnh khác nhau khi chọn B và C.
“Cậu có bận không vậy?” Cô hỏi.
Quý Vân Phi lắc đầu, đưa đề thi đã làm xong của mình qua, “Tớ giảng toán cho cậu.”
Giảng những câu sai từ đầu đến cuối, thời gian không kém cậu tự làm một đề.
Lần nữa ngẩng đầu đã 11 rưỡi.
“Ngày mai cậu có tiết không?” Quý Vân Phi đưa cô đến bên cầu thang máy.
Tưởng Tiểu Mễ: “Có.” Lại nhấn mạnh: “Có thật đấy.”
Giáo viên tạm thời điều chỉnh tiết học, tiết học của thứ hai trước đó chuyển sang chủ nhật, hôm nay cô cũng mới nhận được thông báo điều chỉnh tiết học.
Quý Vân Phi cười, nói chính mình, “Ngày mai tớ không có tiết, có điều tớ vẫn qua đây.”
“Ồ.” Tầm mắt Tưởng Tiểu Mễ nhìn sang bên cạnh, không biết phải tiếp lời cậu như thế nào.
Đúng lúc thang máy đến, cửa mở ra.
Quý Vân Phi đeo cặp sách lên lưng cho cô, vẫy tay với cô, “Ngày mai gặp.”
Tưởng Tiểu Mễ bất ngờ: “Cậu không về sao?”
“Tớ đi thang bộ.”
Dì ở dưới tầng đợi Tưởng Tiểu Mễ, cậu tránh đi vẫn là tốt hơn.
Cả sáng Quý Vân Phi không xem điện thoại, tay bám vào tay vịn cầu thang, chầm chậm bước xuống vừa đi vừa xem tin nhắn wechat.
Trong nhóm nhóc mập đang phát trực tiếp mua xe leo núi.
Cậu gửi cho mỗi người một cái lì xì 100 tệ, cùng một lúc.
Mọi người đều hỏi cậu hôm nay là ngày đặc biệt gì sao.
Quý Vân Phi cười:【Chúc mừng nhóc mập lấy xe.】
Cũng không quan tâm trong nhóm nói gì, trực tiếp nhấn tắt màn hình.
Thời gian cũng tương đối, cậu huýt sáo, gần như là chạy xuống dưới tầng.
Lúc Quý Vân Phi ra khỏi tòa nhà trung tâm đào tạo, xe đạp điện của dì Tưởng Tiểu Mễ vừa rẽ vào vỉa hè.
Cậu mở khóa, lên xe phóng đuổi theo.
Hôm nay là ban ngày, đi gần rất dễ bị phát hiện.
Cậu duy trì khoảng cách mười mét với Tưởng Tiểu Mễ, Tưởng Tiểu Mễ ngồi nghiêng ở đằng sau, cúi đầu nhìn điện thoại không chú ý đến cậu.
Quý Vân Phi gửi tin nhắn cho cô:【Nhìn phía sau.】
Cậu ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Tưởng Tiểu Mễ giữa không trung.
Cô mím môi mỉm cười, có hơi xấu hổ, lại vội cúi đầu xem điện thoại.
Gió thu thổi, vị hơi ngọt, có thể thổi vào lòng người.
Chả mấy chốc đã đến chiều thứ tư, học thêm một tiết tự học sẽ được tan học.
Ngày mai ngày kia là đại hội thể thao, mấy ngày này không cần đi học, giờ ra chơi mọi người đều nghỉ ngơi, chờ đợi những ngày có thể đi ê n cuồng mà không cần đi học.
Buổi chiều Tưởng Tiểu Mễ uống một chai sữa chua, lúc này muốn đi vệ sinh.
Mỗi lần đi vệ sinh đều giày vò, bây giờ cô đều cố gắng uống ít nước, nhưng Quý Vân Phi lại cứ bảo cô uống sữa chua, nói ngồi lâu không vận động sẽ khó tiêu.
Đi vệ sinh tốn cả nửa ngày trời, lúc từ nhà vệ sinh đi ra, Tưởng Tiểu Mễ thở phào, vừa đi được hai bước Phan Nhân Nhân bước đến, bạn gái cũ của Đằng Tề.
Phan Nhân Nhân giật mình, vừa hay cô nàng muốn tìm Tưởng Tiểu Mễ nói chuyện mấy câu, trước đó đều không có cơ hội.
Sau khi chân Tưởng Tiểu Mễ bị thương căn bản đều không ra ngoài, tan học cũng có người đến đón, hôm nay cơ hội hiếm có.
Đằng Tề tồi, bất kể có Tưởng Tiểu Mễ hay không thì chia tay cũng là chuyện sớm muộn.
Nhưng hôm đó nhìn thấy dáng vẻ lúc Đằng Tề đưa cơm cho Tưởng Tiểu Mễ, trong lòng cô nàng khó chịu.
Phan Nhân Nhân tiến lên phía trước, giống như không nhìn thấy một người s ố n g sờ sờ là cô, chỉ còn một bước nhỏ là đụng vào cô.
Tưởng Tiểu Mễ không so đo, cho dù đi đường không thuận tiện cô vẫn đi vào phía bên cạnh, đi vòng qua Phan Nhân Nhân.
Nào biết được Phan Nhân Nhân cũng bước sang bên cô đi, tiếp tục chặn đường.
Tưởng Tiểu Mễ thấy Phan Nhân Nhân cố ý chặn trước mặt mình, ánh mặt cô lạnh xuống, “Cậu làm cái gì đấy!”
Phan Nhân Nhân kiêu ngạo, bị người nhà chiều hư, nói chuyện trước giờ đều không suy nghĩ đến cảm nhận của người bên cạnh: “Bây giờ c â u d ẫ n được Đằng Tề rồi, vui rồi chứ?”
Tưởng Tiểu Mễ nhíu mày: “Tôi c â u d ẫ n cậu ta? Đằng Tề như thế mà cậu vẫn xem cậu ta là bảo bối à.
Trong lòng cậu khó chịu thì đi tìm Đằng Tề, đừng có mà trút giận ở chỗ tôi, vô ích thôi!”
“Cậu không xem là bảo bối thì lúc cậu ấy đưa cơm cậu đã không ăn? Cho dù là người nhà bảo cậu ấy đưa cơm, cậu cũng có thể từ chối, miệng thì ch ê, trong lòng nói không chừng vui như nở hoa! Tưởng Tiểu Mễ, cậu đúng là có tâm cơ, mấy bạn nam lớp cậu có biết không? Còn nữ thần!” Vẻ mặt Phan Nhân Nhân khinh thường.
Nói nhiều cũng vô ích, giọng Tưởng Tiểu Mễ lạnh tanh: “Tránh ra!”
Phan Nhân Nhân ‘hứ’ một tiếng: “Cậu không phải nghênh ngang như vậy! Tôi chờ ngày cậu bị Đằng Tề đá!”
Tưởng Tiểu Mễ quay lại lớp, phát hiện ánh mắt các bạn trong lớp nhìn cô đều rất lạ.
“Chuyện gì vậy?” Cô hỏi bạn cùng bàn.
Bạn cùng bàn nói nhỏ: “Vừa rồi có người nói cậu bị Phan Nhân Nhân chặn ở cửa nhà vệ sinh, bởi vì cậu cắm s ừ ng cô ta, cướp bạn trai Đằng Tề của cô ta.”
Tưởng Tiểu Mễ: “...”
Sao lại truyền thành như này rồi?
Bạn cùng bàn an ủi cô: “Cậu không cần để tâm, lâu rồi mọi người sẽ biết chuyện là như này, bây giờ cậu có giải thích cũng vô dụng.”
Tưởng Tiểu Mễ cười: “Cảm ơn cậu.”
Quý Vân Phi với nhóc mập xuống tầng chơi, mãi đến lúc sắp vào học mới quay lại.
Cậu lén nhét một gói đồ ăn vặt lấy được từ mấy bạn nam cùng khóa vào ngăn bàn của Tưởng Tiểu Mễ, vẫn bị Tưởng Tiểu Mễ phát hiện, “Cậu làm gì đấy?”
Lúc này mới nhìn thấy đồ ăn vặt.
Quý Vân Phi quay mặt nói chuyện với bạn cùng bàn, giống như không có chuyện gì.
Tưởng Tiểu Mễ cất gói đồ ăn vặt vào trong cặp sách, lại lấy một gói màn thầu tí hon ở trong cặp nhét vào ngăn bàn cậu.
Trao đổi đồ ăn vặt xong, cô coi như không có chuyện gì lấy bài tập ra bắt đầu làm.
Giờ ra chơi Tăng Kha ở chỗ giáo viên chủ nhiệm, quay về mới nghe được chuyện Tưởng Tiểu Mễ bị Phan Nhân Nhân b ắ t n ạ t, cô nàng quay người, “Tiểu Mễ, Phan Nhân Nhân tìm cậu gây phiền phức có đúng không?”
Tưởng Tiểu Mễ: “Không.”
Tưởng Tiểu Mễ muốn nhân nhượng cho xong chuyện, nhưng vẫn bị Quý Vân Phi nghe được, cậu hỏi Tăng Kha: “Tìm phiền phức gì cơ?”
Tăng Kha trút giận, “Còn không phải là Phan Nhân Nhân lớp bên cạnh sao, tự mình bị Đằng Tề đá lại đổ lỗi cho Tưởng Tiểu Mễ.
Nói Tưởng Tiểu Mễ đào góc tường nhà cô ta, còn chặn cửa nhà vệ sinh không cho Tiểu Mễ ra ngoài.
B ắ t n ạ t người khác quá đáng, tan học tớ sẽ đi tìm Phan Nhân Nhân tính sổ!”
Có một số lời, truyền đi truyền lại sẽ thay đổi.
Phiên bản bây giờ là cô bị Phan Nhân Nhân chặn ở cửa nhà vệ sinh, không cho cô ra ngoài.
Quý Vân Phi nghe xong ánh mắt hoàn toàn lạnh xuống, nhìn Tưởng Tiểu Mễ, “Phan Nhân Nhân còn làm gì cậu nữa?”
Tưởng Tiểu Mễ vội giải thích, “Không giống như những gì bọn họ nói đâu, chỉ là gặp nhau ở cửa nhà vệ sinh, cậu ấy có nói mấy câu, giọng có hơi quá đà chứ không còn chuyện gì khác cả.”
Quý Vân Phi vội vã muốn biết: “Rốt cuộc là có chặn cậu ở nhà vệ sinh không cho cậu đi không?”
“Thật sự không có.”
“Chắc chắn?”
“Tớ lừa cậu làm gì chứ.”
Quý Vân Phi đứng dậy, đá mạnh chiếc ghế về đằng sau, Tưởng Tiểu Mễ nắm lấy áo đồng phục của cậu, “Cậu làm gì?”
“Không làm gì hết, cậu buông tay đi.”
“Cậu đi tìm Phan Nhân Nhân có đúng không?”
Lớp học yên tĩnh lại, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên hai người.
Vẻ mặt hoang mang, hai người quan hệ tốt như thế này từ bao giờ rồi?
Quý Vân Phi không phủ nhận, “Cậu buông tay đi.”
Sợ cậu mất lý trí, Tưởng Tiểu Mễ không buông, “Cậu ta không nói gì hết, chỉ là giọng điệu không tốt, hơn nữa tớ với Đằng Tề cũng không có gì, tớ không chột dạ, quan tâm cậu ta nói gì làm gì chứ.”
Quý Vân Phi: “Giọng điệu không tốt cũng không được, cậu ta dựa vào đâu chứ!” Dùng sức kéo rút khỏi tay cô, sải bước dài ra khỏi lớp.
“Quý Vân Phi cậu quay lại!” Tưởng Tiểu Mễ cũng không quan tâm những người khác đang nhìn, lớn tiếng gọi cậu.
Quý Vân Phi đã ra khỏi lớp, đi mấy bước đến trước cửa sổ lớp bên cạnh, hai tay để lên bục cửa sổ, “Phan Nhân Nhân!”
Vốn dĩ lớp đang ồn ào ngay lập tức đã yên tĩnh lại, bị tiếng gọi của cậu dọa sợ, tất cả mọi người đều nhìn qua.
Phan Nhân Nhân ngẩng đầu, thấy Quý Vân Phi, mặt hơi ửng đỏ, hoang mang bây giờ Quý Vân Phi tìm cô ta làm gì.
“Chuyện gì thế?” Giọng cô ta nhẹ nhàng.
Quý Vân Phi: “Bây giờ cậu còn nghênh ngang đến cả lớp tôi rồi à?”
Sắc mặt Phan Nhân Nhân cứng nhắc, mơ hồ cảm giác có liên quan đến Tưởng Tiểu Mễ.
Quý Vân Phi khó chịu, nói tiếp: “Cậu nghênh ngang ở lớp cậu như nào tôi không quan tâm, bây giờ cậu còn tìm con gái lớp tôi bới lỗi, chỉ có hai chữ ‘không được’! Tan học nên tìm ai xin lỗi trong lòng cậu tự rõ, nếu như không xin lỗi chuyện này tôi với cậu chưa xong đâu!”
Xoay người bỏ đi.
Quý Vân Phi ngồi lại chỗ, Tưởng Tiểu Mễ vẫn luôn nhìn cậu.
Cửa trước lớp học bọn cô rất gần với cửa sổ lớp Phan Nhân Nhân, chỉ có mấy mét.
Vừa rồi lúc cậu nói, tất cả mọi người ở trong lớp cô đều nghe rõ.
Bị cô nhìn mãi, Quý Vân Phi cười, sờ sờ mặt: “Trên mặt tớ có gì à?”
Tưởng Tiểu Mễ nói: “Cảm ơn cậu.”
Sau đó lại âm thầm tìm cách chứng thực một chuyện, giọng rất nhẹ, xen lẫn căng thẳng: “Cậu làm lớn chuyện như vậy, chắc chắn mọi người sẽ hiểu nhầm cậu thích tớ gì gì đó.”
Quý Vân Phi nào có thể từ bỏ cơ hội bày tỏ tâm ý của mình, đây cũng là bí mật trong lòng cậu, nhỏ giọng nói: “Không hiểu lầm, thực ra là… thích.”
Nhịp tim Tưởng Tiểu Mễ đập thình thịch, vội vàng lấy tay ôm trán không nhìn cậu, cũng không cho cậu nhìn thấy mặt cô đang đỏ.
Trong lòng thầm mắng chính mình, Tưởng Tiểu Mễ ơi là Tưởng Tiểu Mễ, mày sa đọa rồi!.