Tiết học chiều nay kết thúc là ngày mai không cần đến trường nữa, trước ngày thi một ngày lại đến trường để xem phòng thi.
Mấy hôm nay chính là những ngày thoải mái và tự do nhất trong ba năm vừa qua, giáo viên cũng không quản bọn họ nữa.
Những người khác đều lần lượt rời đi, Tưởng Tiểu Mễ lề mề thu dọn cặp sách.
Hôm nay cô rất to gan mang điện thoại vào trường học, thỉnh thoảng xem trộm ở trong cặp sách, Quý Vân Phi vẫn chưa gửi tin nhắn cho cô.
Tối qua cậu nói hôm nay bên cậu không cần đi học, cậu sẽ đến thăm cô.
“Hạt gạo*.” Tô Dương nằm ở trên cửa sổ lớp bọn cô gọi cô.
(Tên của bé Mễ trong tiếng Trung nghĩa là gạo nhưng tùy cách gọi khác nhau mà có lúc sẽ là hạt gạo hoặc là cháo)
Tưởng Tiểu Mễ để điện thoại vào trong túi, đeo cặp sách đi ra, “Chị vẫn chưa đi sao?”
“Chưa, đợi em đó.” Tô Dương đưa một bức thư cho cô: “Anh em đưa em đó.”
“Cái gì vậy?”
“Tiền đấy.”
“Anh em đưa tiền cho em làm gì?”
“Anh em nói em thích tiền nhất, có tiền tâm trạng mới tốt, thi cử mới có thể phát huy hết sức được.”
Tô Dương khoác tay cô: “Trong đó còn có một phần của chị, chúc em thi được vào ngôi trường đại học mà trong lòng mong muốn, sau đấy cùng vị đó nhà em không tách rời.”
Tưởng Tiểu Mễ nhíu mày, không khách khí nói: “Cảm ơn chị.” Cất phong thư dày cộp đó vào trong cặp sách.
Đây có lẽ là phí đi du lịch trong kỳ nghỉ hè anh họ cho cô, nhưng thật ra là quỹ riêng dùng để hẹn hò.
Anh họ cô và Tô Dương ở bên nhau rồi, có điều không phải do cô làm mai, đợi lúc cô giới thiệu cho bọn họ quen nhau mới phát hiện ra hai người đã ở bên nhau rồi.
Tô Dương vẫn luôn cảm thấy ngại với cô, nói sợ vả mặt.
Tưởng Tiểu Mễ hỏi cô: “Bây giờ chị về nhà sao?”
Tô Dương: “Đúng vậy, không về nhà thì đi đâu?”
“Em còn tưởng trước ngày thi anh em đến thăm chị.”
“Không đến nữa, mấy hôm nay bố mẹ đều đưa đón chị, chị lấy đâu ra thời gian gặp anh ấy chứ.
Anh em nói đợi chị thi đại học xong sẽ dẫn chị đi New York, có điều chị vẫn đang lo lắng đi nhiều ngày như vậy phải nói dối bố mẹ chị thế nào.”
Nói rồi Tô Dương thở dài.
Điện thoại của Tưởng Tiểu Mễ rung, cô lấy ra xem, Quý Vân Phi:【Tớ ở dưới gốc cây phía nam thao trường của trường cậu, cậu qua đây là có thể nhìn thấy tớ.】
“Em to gan thật đấy, dám mang cả điện thoại vào trong trường.” Tô Dương vô thức liếc nhìn tin nhắn, “Quý Vân Phi đến rồi à?”
Tưởng Tiểu Mễ:【Ừ, tớ qua ngay đây.】Sau đó trả lời Tô Dương: “Chiều hôm nay bọn họ không cần đến trường, em không cho cậu ấy đến nhưng cậu ấy nhất quyết đến, nói để động viên tinh thần em.”
Chủ đề nói chuyện của hai người lại quay về lúc trước, Tưởng Tiểu Mễ cũng có phiền não giống Tô Dương, “Em muốn đi Thượng Hải thăm Quý Vân Phi, cũng không biết tìm lý do gì, bố em chắc chắn phản ứng có điều kiện với Thượng Hải.”
Tô Dương hỏi: “Hai người chuẩn bị đi đâu chơi? Hay là cùng nhau ra nước ngoài đi.”
Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu: “Không đi đâu, nếu như ra nước ngoài bố em chắc chắn sẽ tìm người đi theo em, em với Quý Vân Phi hẹn hò kiểu gì chứ?”
“Cũng đúng.”
Buồn bực một lúc, Tô Dương nghĩ ra một cách: “Hay là chúng ta đi tìm chú Năm đi? Để chú Năm nghĩ cách cho chúng ta, chú Năm biết làm thế nào để đối phó với bác Tưởng nhất, bố chị thì càng không phải nói.”
Tưởng Tiểu Mễ vui mừng: “Sao em lại quên mất chú Năm yêu dấu của mình chứ, được, cứ quyết định vậy nhé, đợi tối nay về nhà em gọi điện thoại cho chú Năm.”
“Được, em mau đi gặp Quý Vân Phi đi.” Tô Dương vẫy tay với cô.
Quý Vân Phi đang ngồi khoanh chân trên thảm cỏ dưới gốc cây, trong tay cầm một chiếc quạt quảng cáo nhỏ.
Tưởng Tiểu Mễ chạy đến, ngồi khoanh chân đối diện với cậu, “Tớ còn tưởng phải một lúc nữa cậu mới đến cơ.”
Quý Vân Phi giơ tay lau mồ hôi ở trên trán cho cô, cầm quạt quạt cho cô: “Vốn dĩ cũng không nhanh như vậy, bố tớ đưa tớ đến cổng trường.”
“Hả? Chú cũng đến Bắc Kinh sao?”
“Ừ, qua bên tổng bộ họp, chiều ngày mai về Thượng Hải cùng tớ.”
Tưởng Tiểu Mễ giơ tay ra cho cậu: “Lòng bàn tay cũng nóng, quạt cho tớ đi.” Không khỏi trách cậu: “Đã nói cậu không cần đến rồi, hai ngày này phải ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, lỡ như đến lúc đó ảnh hưởng cậu thi thì làm sao?”
“Tớ quen rồi, trước khi thi đều không đọc sách, dù sao thì những gì nên ôn đều đã ôn, trước khi thi phải thư giãn.
Tớ nói tớ muốn đến thăm để cổ vũ cho cậu, bố mẹ tớ cũng đồng ý.” Quý Vân Phi không quạt tay cho cô, cầm lấy tay cô thổi thổi, sau đó hôn xuống mu bàn tay của cô.
“Cậu làm gì thế.” Tưởng Tiểu Mễ ngại rút tay lại.
Quý Vân Phi để quạt lên đùi, “Nhắm mắt lại đi, cho cậu đồ ăn ngon.”
Tưởng Tiểu Mễ nhanh chóng nhắm mắt lại, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Đồ ăn gì thế? Mang từ Thượng Hải đến sao?”
“Không phải, mua ở cửa hàng tiện lợi trường cậu.” Quý Vân Phi lấy từ trong cặp sách ra, xé túi bọc, bẻ làm đôi, dùng một nửa túi xé ra bọc lại cho cô, “Ăn đi.”
Tưởng Tiểu Mễ không mở mắt cũng biết làm gì, cầm kem trong tay cậu, cười nói: “Mấy tuổi rồi cậu còn ăn cái này, đã mấy năm tớ không ăn rồi.”
Là kem túi vị sữa chua.
Quý Vân Phi: “Mùi vị của tuổi thơ.” Hỏi cô: “Có căng thẳng không?”
Tưởng Tiểu Mễ gật đầu, im lặng một lát, nhìn cậu: “Quý Vân Phi, cho dù tớ có cố gắng phát huy hết sức cũng không thi đỗ được trường cậu muốn thi vào.”
Quý Vân Phi: “Không thi được là đúng rồi.”
“Đáng ghét.” Tưởng Tiểu Mễ đá chân cậu.
Quý Vân Phi đưa túi kem của mình lên miệng cô, “Cắn một miếng đi, cho cậu chút may mắn.”
Tưởng Tiểu Mễ cắn một miếng kem của Quý Vân Phi, “Hy vọng may mắn.”
Quý Vân Phi giảm áp lực cho cô: “Ở chung một trường đại học không phải rất chán sao? Giống như vợ chồng làm chung một công ty ấy, ngày nào cũng gặp không phải rất ngán ngẩm sao? Ở cùng một thành phố là được, dù sao thì đại học cũng không phải ngày nào cũng có tiết giống như cấp ba, tớ không có tiết sẽ đi thăm cậu, cậu không có tiết thì đến thăm tớ.
Chúng ta còn có thể thay đổi đồ ăn ở căng tin, tốt biết bao.”
Tưởng Tiểu Mễ chỉ ‘ừ’ một tiếng để tự an ủi chính mình, với thành tích của Quý Vân Phi chắc chắn sẽ thi đỗ được vào trường tốt nhất ở Bắc Kinh, “Đến lúc đó tớ sẽ chọn trường đại học gần khu trường đại học của cậu, như vậy cậu không cần di chuyển nhiều.”
Quý Vân Phi: “Đến lúc đó tùy cậu, xa chút cũng không sao, dẫu sao Bắc Kinh cũng gần hơn Thượng Hải.”
Mấy năm nay, hai người gặp nhau cũng chẳng dễ dàng gì, thường xuyên đi học không gặp được, các kỳ nghỉ cô lại không được ra ngoài.
Mỗi lần cậu đến thăm cô đều ở siêu thị đợi cô, cũng không dám cùng cô đi dạo siêu thị, mua đồ ăn cho cô đều để vào trong tủ đựng đồ.
Lúc hai người lướt qua vai nhau cậu sẽ đưa mã vạch cho cô.
Đến cả nói chuyện cũng không kịp nói đã vội vàng rời đi.
Những ngày khó khăn như vậy đều qua rồi.
Ăn xong, Quý Vân Phi hỏi cô: “Cậu nói với tài xế thế nào? Muộn nhất mấy giờ về?”
Tưởng Tiểu Mễ: “Tớ nói với chú sau khi tan học sẽ tìm giáo viên dạy toán nói chuyện, để thầy cho tớ liều thuốc tinh thần, chú nói được, 6 rưỡi sẽ đến đón tớ.”
Quý Vân Phi nhìn điện thoại, bây giờ mới 5 giờ 40, còn một lúc nữa.
Ăn xong cậu lấy giấy lau miệng cho cô: “Mấy ngày này đọc sách thì đọc trọng tâm thôi, ngữ văn và tiếng Anh là điểm mạnh của cậu nên không cần phải tốn nhiều thời gian.
Còn về mấy môn tổng hợp tớ cũng không rõ nên không cho cậu ý kiến được, còn môn toán cậu chỉ cần xem lại các dạng câu hỏi trọng tâm mà tớ đã tổng hợp cho cậu lúc trước, những cái khác không cần xem nữa.”
Tưởng Tiểu Mễ nghiêm túc lắng nghe, “Được.”
Quý Vân Phi lại hỏi: “Mấy hôm thi cô chú đều ở nhà cùng cậu sao?”
Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu: “Bọn họ không có thời gian, mấy hôm đó ở nước ngoài.”
Lớn như vậy rồi mà tất cả những chuyện quan trọng nhất của cô bố mẹ đều vắng mặt.
Lúc nhỏ vô cùng thất vọng, sau khi lớn rồi có thể do đã quen, thất vọng nhiều nên cũng chẳng ôm hy vọng nữa.
Giống như lần trước chân cô bị thương nằm viện, đổi lại là bố mẹ người khác như thế nào cũng phải về xem một cái, nhưng bọn họ lại không.
Quý Vân Phi nhìn ra được cô thất vọng, vội vàng an ủi cô: “Ừ, như này cũng rất tốt, thi đại học cũng giống như bình thường, bố mẹ đi cùng ngược lại lại tăng thêm gánh nặng tâm lý.
Bố mẹ tớ cũng nói không đưa đón tớ, tớ còn tự mình đạp xe đến trường nữa.”
Tưởng Tiểu Mễ ngạc nhiên: “Kỳ thi quan trọng như vậy mà chú cũng không đưa đón cậu sao?”
Quý Vân Phi nói dối: “Không, trùng hợp khoảng thời gian đó bố tớ phải đến Bắc Kinh công tác.” Ngay lập tức chuyển chủ đề: “Nếu như cô chú đều không ở nhà, vậy mấy hôm đó chúng ta phá lệ, đến lúc đó tối tớ gọi điện làm giảm áp lực cho cậu.”
Tưởng Tiểu Mễ giơ tay: “Nào, móc ngoéo.”
Quý Vân Phi nhẹ nhàng móc lấy ngón tay cô, “Đợi thi xong tớ cho cậu một bất ngờ lớn.”
“Bất ngờ gì thế?” Trong lòng Tưởng Tiểu Mễ ngứa ngáy.
“Không nói trước cho cậu, dù sao thì chắc chắn cậu sẽ thích.”
Tưởng Tiểu Mễ lắc cánh tay cậu làm nũng: “Nói trước cho tớ đi, bây giờ tớ muốn nghe, nghe xong tâm trạng tớ sẽ tốt, tâm trạng tốt thi cũng tốt hơn.”
Quý Vân Phi chắc chắn sẽ không nói trước với cô, nói cái khác, “Để cậu làm bạn gái tớ.”
Tưởng Tiểu Mễ: “....” Có lẽ do trời quá nóng, vành tai có hơi nóng.
Cô chuyển chủ đề: “Thi xong cậu chuẩn bị làm gì thế?”
Quý Vân Phi suy nghĩ: “Nếu như cậu có thể ra ngoài chúng ta sẽ đi chơi, nếu như không cách nào đi được tớ không muốn đi đâu hết, ở nhà chơi game cùng cậu, đợi khai giảng đại học chúng ta gặp nhau.”
Tưởng Tiểu Mễ thầm nghĩ, không cần đợi đại học khai giảng, cô sẽ cho cậu một bất ngờ.
Hỏi cậu: “Ngày 9 cậu thi xong à?”
Quý Vân Phi không nghĩ nhiều: “Ừ, muộn hơn cậu một hôm.”
“Đúng rồi, gần đây Tăng Kha thế nào rồi?” Tưởng Tiểu Mễ hỏi.
“Vẫn tốt, mấy ngày trước cậu ấy còn nói đợi thi đại học kết thúc sẽ đến Bắc Kinh tìm cậu đi chơi.”
“Thật sao?”
“Chính cậu ấy nói thế đấy.”
“Không phải cậu ấy không muốn gặp bố tớ tí nào sao?” Tưởng Tiểu Mễ cười nói, từ chuyện kỳ nghỉ đông năm lớp 10 trở đi Tăng Kha không đến nhà cô nữa, Tết cũng không dám đến.
Quý Vân Phi: “Đoán là đợi lúc bố mẹ cậu không có nhà cậu ấy mới đến.”
Tưởng Tiểu Mễ lại bắt đầu nhiều chuyện hỏi: “Hoắc Dương thì sao? Lần trước không phải cậu nói Hoắc Dương với bạn gái chia tay rồi à, không biết Tăng Kha có đợi đến lúc thi đại học kết thúc tỏ tình với Hoắc Dương không.”
Quý Vân Phi: “...!Chuyện này cậu ít hóng thôi.”
Hai người lại đùa nhau một lúc, sắp đến 6 rưỡi.
Quý Vân Phi kéo cô dậy, “Đi thôi, không thể về muộn quá.”
Sau đó nhân lúc cô không để ý hôn một cái lên trán cô, “Chúc may mắn, bé cháo.”
Tưởng Tiểu Mễ nhẹ nhéo eo cậu, lại nhìn trái phải chỉ có sân bóng quanh thao trường, bên kia có người, bên này không có ai đi qua.
Cô kiễng chân, hôn lên má cậu: “Chúc may mắn.”
Sau đó cười chạy đi.
Đợi mãi đến khi nhịp tim đập dữ dội của mình khôi phục lại cô mới hít một hơi thật sâu quay người nhìn cậu.
Quý Vân Phi vẫn ngây người đứng ở chỗ cũ, đối diện cô cười.
Tưởng Tiểu Mễ làm một hình trái tim với cậu, “Cố lên.” Dừng một lát lại nói: “Cảm ơn cậu.” Lúc nói ra mấy chữ này giọng của cô có hơi khàn.
Cảm ơn cậu vì ba năm qua vẫn luôn đồng hành và khích lệ cô.
Cảm ơn cậu vì không bao giờ thất hứa.
Cũng cảm ơn vì cả thanh xuân đều có cậu..