Mới đầu Quý Vân Phi và Tưởng Tiểu Mễ tưởng là báo thức, trời lạnh ngủ ngon, đều không muốn mở mắt.
Tiếng chuông vẫn tiếp tục, Quý Vân Phi phản ứng lại trước, đây là chuông điện thoại của Tiểu Mễ, anh mở mắt muốn giơ tay lấy điện thoại nhưng không với tới.
Tiểu Mễ giống như cún con, nằm ngủ ở trong lòng anh, tay chân quấn lấy anh, anh không động đậy được.
“Tiểu Mễ, có người gọi điện cho em.”
“Ừ.”
Sau đó không có sau đó nữa.
“Tiểu Mễ.” Quý Vân Phi dán vào tai cô: “Em thả lỏng chút, anh xem là ai gọi điện cho em.” Lúc nói tiếng chuông đã dừng lại.
Không đầy hai giây lại vang lên.
“Tiểu Mễ.” Lần đầu tiên Quý Vân Phi ngủ cùng cô, không ngờ cô lại khó gọi dậy như vậy.
Anh chỉ đành bỏ tay cô ra, Tiểu Mễ cau mày, bất mãn ‘hừ’ một tiếng.
“Có người gọi điện cho em, không biết có phải người nhà em không.”
Tiểu Mễ mơ hồ ‘ừ’ một tiếng, mắt vẫn không mở.
Cuối cùng Quý Vân Phi cũng thoát được trói buộc, chống nửa người dậy lấy điện thoại, mới nhìn không sao, tay run run, “Tiểu Mễ, bố em.”
Hai giây sau, “Cái gì? Bố em?” Tiểu Mễ sửng sốt, bò dậy ngay lập tức.
Con người thật sự không thể làm chuyện xấu, mấy ngày rồi bố không gọi điện thoại cho cô, cô vừa mới lén ra ngoài một đêm đã bị bắt quả tang.
Hoàn hồn mấy giây, “Alo, bố ạ.”
“Tiểu Mễ, con không ở nhà sao?”
Trong lòng Tiểu Mễ lộp bộp, “Bố, bố ở căn hộ của con sao?”
Tưởng Mộ Bình nhìn số cửa căn hộ, không sai, “Ừ, tối qua đến nhà muộn quá nên không gọi điện cho con, trước tết bố đều không có thời gian ở nhà, chuyến bay buổi trưa.”
Tiểu Mễ hiểu rồi, khó khăn lắm bố mới ở lại Bắc Kinh một đêm.
Sắp đến tết rồi bố phải đi thăm đủ các tỉnh, nhân lúc trước khi bận đến thăm cô.
Hay là thẳng thắn luôn? Nói là cô đang ở chỗ Quý Vân Phi.
Đấu tranh mấy giây, nếu như nói rồi, đoán là năm nay cả nhà cô đến đón tết cũng không vui.
“Tiểu Mễ?”
“À, con đây ạ.”
Cô vắt óc suy nghĩ đối sách.
Chú Tư chú Năm tối qua đi công tác rồi, còn nhắn vào trong tin nhắn nhóm gia đình, tất cả mọi người đều biết, cô không thể nào nói ở chỗ chú Tư chú Năm được.
Bên Tăng Kha cũng không nói được, Tăng Kha ở trường, nếu như cô nói đi tìm Tăng Kha chơi không chừng bố sẽ thuận đường qua đó.
“Bố, con ở nhà cậu Ba ạ.” Tưởng Tiểu Mễ nhắm mắt, tiếp tục nói dối: “Tối qua cậu Ba dẫn con đi ăn, muộn quá nên con ở lại chỗ cậu Ba ạ.”
Tưởng Mộ Bình: “Cậu Ba con về rồi?”
Tưởng Tiểu Mễ cũng không biết, vẫn kiên trì ‘vâng’ một tiếng.
Tưởng Mộ Bình không có thời gian truy hỏi mà nói: “Vậy bố đến bãi đỗ xe đài truyền hình của bọn con, đợi ở bên đó, đúng lúc mang quà về cho con.”
“Vâng, bây giờ con dậy đây ạ.”
Quý Vân Phi ngồi ở bên cạnh tim sắp nhảy vọt ra ngoài.
Vừa cúp máy, Tưởng Tiểu Mễ lập tức bấm số của cậu Ba, kết quả lúc cô nhấn gọi đi, đường truyền của cậu Ba bận, đang trong cuộc gọi.
“Xong rồi.”
“Sao vậy, không gọi được sao?” Quý Vân Phi còn gấp hơn cả cô.
Tưởng Tiểu Mễ: “Động tác của bố em còn nhanh hơn em.” Cô nói dối chắc chắn bị bố nhìn thấu, bây giờ đi tìm cậu Ba đối chứng rồi.
Cô xoa xoa cánh tay anh: “Không sao, dù sao thì sớm muộn cũng biết.”
Quý Vân Phi gật đầu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hổ thẹn.
Bây giờ anh tiền không có, thành tựu cũng không, anh lấy ra cái gì để hứa với bố Tưởng Tiểu Mễ chứ, nói cô ở cùng anh sẽ không chịu khổ sao?
Vốn dĩ anh nghĩ, đợi tốt nghiệp một hai năm, anh có chút thành tựu nhỏ lúc có thể nuôi sống Tưởng Tiểu Mễ sẽ cầu hôn với cô.
Nhưng bây giờ, không có bất cứ thứ gì.
Ngay cả căn nhà này cũng là bố mẹ anh mua, căn nhà nhỏ hai phòng ngủ, trong mắt người nhà Tưởng Tiểu Mễ thật sự không tính là gì cả.
Chiếc xe chú Năm Tưởng Tiểu Mễ lái, đủ để mua căn nhà này.
Ngoại trừ có chút tình cảm ra thì anh không thể cho cô bất cứ thứ gì.
Quý Vân Phi xoa mặt cô, “Anh xin lỗi.”
Đột nhiên mắt Tưởng Tiểu Mễ cay cay, “Anh nói xin lỗi với em làm gì chứ.” Cô giơ tay ôm anh: “Quý Vân Phi, anh không biết mình lợi hại như nào, tốt biết bao nhiêu đâu.
Bây giờ anh vẫn còn nhỏ, đợi mười năm nữa, mười lăm năm nữa, anh không kém bất cứ ai.”
Quý Vân Phi giơ tay ôm chặt lấy cô, úp mặt vào vai cô, không nói gì.
Tưởng Tiểu Mễ lại gọi lại cho cậu Ba, vẫn không gọi được.
Nhậm Ngạn Đông cũng tò mò, mới sáng sớm ngày ra anh rể gọi điện cho anh làm gì chứ, “Anh rể.”
“Ngạn Đông à, có phải điện thoại Tiểu Mễ hết pin không, điện thoại không gọi được.” Tưởng Mộ Bình biết Nhậm Ngạn Đông không giống với Tưởng Tiểu Tứ, Tưởng Tiểu Ngũ.
Ông thường xuyên hỏi Tưởng Tiểu Mễ có ở bên chỗ bọn họ không, bọn họ chắc chắn mở mắt nói điêu, nói không hề do dự.
Ông chỉ có thể gạ hỏi Nhậm Ngạn Đông.
Nhậm Ngạn Đông dừng lại chưa đầy một giây, giả vờ bình tĩnh: “Tối qua về con bé đi ngủ ngay có lẽ quên sạc pin.
Anh rể anh đợi chút, em đi gọi Tiểu Mễ dậy.” Anh lật chăn đứng dậy.
Nói dối mà bình tĩnh vậy sao, Tưởng Mộ Bình sửng sốt, “Cậu về nước thật à?”
Nhậm Ngạn Đông: “Ừ, tối qua về rồi, chị em không nói sao?”
Tưởng Mộ Bình: “Anh với chị cậu cũng mấy ngày không gặp nhau rồi, tết đợi anh với chị cậu không bận nữa đến nhà anh chị ăn cơm.”
“Được, lúc nào em cũng có thời gian.” Nhậm Ngạn Đông đã đi đến cửa, lúc mở cửa còn cố tình đặt ống nghe điện thoại lên tay nắm cửa.
Tưởng Mộ Bình cũng không thật sự muốn nói chuyện với Tưởng Tiểu Mễ, “Ngạn Đông à, không cần tìm Tiểu Mễ nữa.” Kìm nén mấy giây: “Anh sợ lần này Tiểu Mễ lại đi cả đêm không về lại ở cùng cậu con trai nào đó.
Con bé vừa mới nói ở chỗ cậu, anh xem xem con bé có nói dối không, được, cậu ngủ tiếp đi.”
Nhậm Ngạn Đông: “Thật sự không cần tìm con bé sao?”
“Không cần, không cần.” Như vậy sẽ không nể mặt con gái chút nào.
Nhậm Ngạn Đông lại quay về phòng ngủ, đóng cửa lại, “Lát nữa em đưa con bé đến đài truyền hình, anh với chị em không cần lo lắng đâu.”
Giữa đàn ông với nhau cũng chả có chuyện gì để nói, rất nhanh đã cúp máy.
Nhậm Ngạn Đông gửi tin nhắn cho Tưởng Tiểu Mễ:【Gửi địa chỉ của con cho cậu, mau chóng lăn xuống cổng tiểu khu ngay!】
Bên này căn hộ Tưởng Tiểu Mễ vẫn đang an ủi Quý Vân Phi, vẫn luôn giúp anh giải sầu.
Lúc nhận được tin nhắn cô kích động vứt điện thoại, bắt đầu tìm quần áo thay: “Được cứu rồi, được cứu rồi, em đã nói cậu Ba đáng tin mà.”
Quý Vân Phi: “Cậu Ba che đậy cho em à?”
“Xem như là vậy, cậu Ba em sẽ đến đón em.” Tiểu Mễ chỉ vào điện thoại của cô: “Anh mau gửi đi chỉ bên này cho cậu Ba em đi.”
“Cậu Ba em lợi hại vậy sao?”
“Đợi anh sống chung với bố em mấy năm rồi, nhìn thấu được tính cách của bố em anh sẽ biết làm thế nào để đối phó với ông ấy.” Tưởng Tiểu Mễ thay xong quần áo đi vào nhà vệ sinh.
Không kịp ăn sáng, Quý Vân Phi rót cho cô nửa cốc nước ấm uống, “Nhớ phải đến nhà ăn mua đồ ăn sáng ăn.”
“Không đói nổi, em có nhiều đồ ăn vặt.” Tưởng Tiểu Mễ bắt đầu mặc áo khoác, Quý Vân Phi quàng khăn cho cô, hai người cùng nhau đi xuống nhà.
Đi được hai bước Tưởng Tiểu Mễ lại kéo anh quay lại, “Nhập vân tay của em vào đi, sau này em sẽ ở bên này.”
“Không sợ bố em kiểm tra à?”
“Không sợ.”
Lấy vân tay xong Quý Vân Phi lại đưa cho cô một tấm thẻ ra vào cổng.
Còn mười mấy phút nữa cậu Ba mới đến, Tưởng Tiểu Mễ và Quý Vân Phi chậm rãi tản bộ trong tiểu khu.
Tưởng Tiểu Mễ: “Thật ra sáng nay trong lòng em muốn thẳng thắn với bố rồi, nghĩ sắp đến tết, đến lúc đó ăn tết cũng không ngon.” Sau đó mới thôi.
Cô nói: “Muộn nhất là đợi đến tốt nghiệp, em sẽ nói với bố em là em và anh ở bên nhau rồi.”
Quý Vân Phi tưởng là cô sợ anh nghĩ nhiều mới vội thẳng thắn với người nhà: “Không vội, em nói với người nhà em chưa có bạn trai anh cũng không so đo đâu, thật đấy, em đừng áp lực quá.
Anh nghĩ đợi anh làm ra chút thành tích, đến lúc đó sẽ nói với người nhà em.”
Anh nắm chặt lấy tay cô: “Anh không muốn em vì anh mà tranh cãi với người nhà.”
Tưởng Tiểu Mễ thầm thở dài, cô không dám nói thật, thật ra thì cho dù anh có hay không có thành tích thì bố cô vẫn không để anh vào mắt như cũ.
Lời này quá đả kích người khác, cô không nói ra được.
Cô kiếm lý do: “Bố mẹ em đều sớm muốn gả em đi, nếu như em không nói đến lúc đó bọn họ sẽ giới thiệu bạn trai cho em.”
Quý Vân Phi trầm mặc một lúc lâu, nhìn cô nói: “Nếu như đến lúc đó quả thực không còn cách nào nữa, em cứ thẳng thắn đi, anh cùng em đối diện.”
Cậu Ba gọi điện thoại đến, cậu đã ở trước cổng tiểu khu.
Quý Vân Phi hôn cô: “Mau qua đó đi, tối nay gặp.”
Tưởng Tiểu Mễ vẫy tay với anh, chạy qua đó.
Bây giờ Quý Vân Phi vô cùng muốn hút thuốc, sờ túi, không có cái gì.
Hôm nay cậu Ba tự mình lái xe, Tưởng Tiểu Mễ mở cửa ghế lái phụ ngồi vào, cười hihi: “Cậu Ba, cậu về lúc nào thế ạ? Ngày nào con cũng nhớ cậu, mấy lần nhận nhầm người trên đường, còn tưởng là cậu.”
Nhậm Ngạn Đông nhìn cô, ‘hừ’ một tiếng.
Tối qua anh ở trước mặt mà còn không nhìn thấy, còn nói điêu là nhận nhầm người.
Tưởng Tiểu Tứ nói không sai, con gái lúc yêu đương, giống như cái đồ vô ơn, còn biết mù điếc có chọn lọc.
“Cậu Ba~~”
“Ngồi im.” Biểu cảm Nhậm Ngạn Đông vô cảm.
“Chán c h ế t đi.”
Tưởng Tiểu Mễ mở điện thoại, chán nản lướt tin tức.
“Bạn trai con đi làm rồi?” Nhậm Ngạn Đông hỏi.
“Xem như là vậy, giống như con, năm nay năm tư, cùng mấy người bạn lập nghiệp.” Tưởng Tiểu Mễ nhắc đến Quý Vân Phi ngay lập tức có tinh thần, cất điện thoại, nói Quý Vân Phi làm dự án gì, nói từng cái một cho Nhậm Ngạn Đông.
Nhậm Ngạn Đông gật đầu, không bình luận.
Chả mấy chốc đã đến đài truyền hình, Tưởng Mộ Bình đỗ xe ở một chỗ tương đối ít xe trong bãi đỗ.
Nhậm Ngạn Đông xuống xe, đi qua cùng Tưởng Tiểu Mễ.
“Bố.” Lúc Tưởng Tiểu Mễ phạm lỗi ngoan hơn bất cứ ai.
Tưởng Mộ Bình và con gái căn bản không có tiếng nói chung, đưa quà cho cô xong cũng không có gì muốn nói, dặn dò cô: “Lúc làm việc đừng tùy hứng, cũng đừng để bản thân chịu khổ.”
“Vâng ạ.”
Tưởng Mộ Bình xua tay: “Vào đi.” Không nhịn được lại càm ràm hai câu: “Gần đây lạnh, lúc ra ngoài mặc nhiều vào.”
“Vâng ạ.” Tưởng Tiểu Mễ lại vẫy tay với cậu Ba, nháy mắt với anh, cười rời đi.
“Lên xe ngồi đi.” Tưởng Mộ Bình đi vào trong chỗ đỗ xe, mở cửa ra.
“Trước tết đều ở trong nước sao?” Tưởng Mộ Bình quan tâm hỏi.
“Ừ, một tháng này không đi.”
Hai người đơn giản nói chuyện công việc, hút thuốc xong Tưởng Mộ Bình cũng phải ra sân bay, suy nghĩ mấy giây vẫn nên hỏi: “Bạn bè cậu nhiều, có người nào độc thân thích hợp với Tiểu Mễ không?”
Nhậm Ngạn Đông: “Độc thân bối cảnh tốt không ít, chỉ là chơi cũng giỏi.”
Tưởng Mộ Bình trầm mặc hai giây, nói ra một cái tên, hỏi Nhậm Ngạn Đông: “Đứa trẻ này thế nào?”
Nhậm Ngạn Đông: “Biết nhưng không hiểu rõ.”
Tưởng Mộ Bình: “Vậy cậu đi nghe ngóng đi.”
Nhậm Ngạn Đông ‘ừ’ một tiếng..