Trần Dung sờ sững trong hai giây, không thể tin được mà hét lên:
"Mạc Thiệu Khiêm, cậu bị điên sao? Tôi chơi với cậu bao lâu nay, cậu còn không hiểu rõ tính tôi? Còn cho rằng tôi là kẻ hay đùa giỡn những chuyện như vậy sao?"
"Trần Dung, cậu nói xem người như Đồng Khiết sao có thể ch.ết được?”
Mạc Thiệu Khiêm hừ lạnh một tiếng, "Cô ấy yêu tôi như vậy, ba năm dùng đủ mọi cách trói buộc tôi bên cạnh, có lẽ lần này lại giở trò mới, tôi không tin cô ấy sẽ t.ự s.át!"
"Lời tôi nói đều là sự thật!" Trần Dung nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu không tin cũng không sao...!Này, tôi đã khuyên cậu đến như vậy, cậu không nghe thì thôi, muốn làm gì thì làm đi."
Trần Dung vốn có tính khí của một thiếu gia, nửa đêm còn bị gọi làm phiền, anh đã tốt bụng giúp Mạc Thiệu Khiêm điều tra mọi chuyện, nhưng hắn chẳng những không cảm kích, mà còn cho rằng anh để lấy lòng Đồng Khiết, cùng cô dựng chuyện để nói dối hắn.
Trần Dung tức giận đến mức muốn cúp điện thoại.
Sau cùng, anh bình tĩnh trở lại, nói thêm vài lời:
"Cậu nghĩ kỹ đi, cho dù Đồng Khiết cố tình biến mất một thời gian để khiến cậu lo lắng, thu hút sự chú ý của cậu, nhưng sao cô ấy dám bịa đặt tin tức về cái ch.ết của mình?"
"Đồng Khiết luôn tôn trọng và yêu thương cha mẹ cậu.
Mạc Thiệu Khiêm, cậu có nghĩ rằng cô ấy sẽ khiến những họ buồn bã bằng cách giả ch.ết?"
"Cảnh sát có thể tìm được dữ liệu DNA của thi thể! Nếu như cậu còn cho rằng mọi thứ đều có thể làm giả, vậy có thể nhờ người khác điều tra tung tích của Đồng Khiết.
Sau ngày cô ấy nh.ảy xuống biển đã không còn thấy tung tích nữa rồi."
"Một người đang sống sờ sờ ra đấy, cho dù trốn, nhất định phải để lại chút dấu vết đúng không? Sự thật bày ra trước mắt, cậu tự mình ngẫm đi.”
Trần Dung nói xong lập tức tắt ngang điện thoại.
Hơi thở của Mạc Thiệu Khiêm trở nên nặng nề, hắn vô thức nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay.
Hắn không có thời gian suy nghĩ, chính bản thân hắn cũng đang hoảng sợ.
Hắn chỉ muốn mang Đồng Khiết ra khỏi cái xó xỉnh nào đó mà cô đang trốn!
Nghĩ vậy, Mạc Thiệu Khiêm gọi lại cho trợ lý của mình, bảo anh ta kiểm tra tung tích của Đồng Khiết.
Sau đó, hắn lái xe đến đồn cảnh sát ở Vĩnh Thành, với hai quầng mắt thâm đen vì thiếu ngủ.
Cảnh sát nhanh chóng nhận ra Mạc Thiệu Khiêm là một ông trùm kinh doanh nổi tiếng ở thành phố này, ngay lập tức chào đón hắn một cách kính cẩn.
"Cậu tìm Đồng Khiết?"
Viên cảnh sát sửng sốt, "Cậu là người nhà của Đồng Khiết sao? Th.i th.ể của cô ấy đã được bạn của cô ấy mang về rồi.
Lúc đầu, chỉ có một mình cô ấy ở đây.
Chúng tôi còn tưởng rằng người ch.ết không có người nhà nữa..."
“Đủ rồi!” Mạc Thiệu Khiêm giận dữ hét lên, cắt ngang những lời còn lại của ông ấy.
Chỉ một chữ "ch.ết" cũng khơi dậy sự phản kháng của hắn.
Trong lòng Mạc Thiệu Khiêm thấy không thoải mái, hắn không muốn dùng từ này với Đồng Khiết.
"Ông là là cảnh sát, vậy mà nhận hối lộ giúp cô ấy để lừa tôi có phải không? Đạo đức nghề nghiệp của ông vứt đi đâu rồi hả?"
Mạc Thiệu Khiêm cong ngón tay và gõ lên bàn.
Hai vị cảnh sát nhìn nhau, hiển nhiên không hiểu hắn đang nói cái gì.
"Cậu Mạc, chúng tôi không hoàn toàn hiểu ý của cậu, nhưng theo những gì đã điều tra thì chuyện này là thật.
Th.i thể của người phụ nữ nh.ảy xuống biển t.ự t.ử mấy ngày trước đúng là của Đồng Khiết.."
Mạc Thiệu Khiêm quét mắt nhìn tất cả mọi người, ánh mắt vô cùng sắc lạnh.
"Nếu còn tiếp tục lừa gạt tôi, đừng trách ta không kiên nhẫn mà báo cáo cấp trên của các người."
Khuôn mặt của mọi người trở nên đen xì.
Một viên cảnh sát lên tiếng: "Cậu Mạc, chúng tôi luôn vì người dân mà làm theo lẽ phải, không có chuyện như cậu nói, nếu cậu lo lắng thì có thể tự mình điều tra, kết quả vẫn sẽ là như vậy.”
Họ đồng thanh phỉ báng trong lòng: Sao bọn nhà giàu bây giờ quái gỡ thế không biết!
Mạc Thiệu Khiêm chăm chú nhìn ông ta, đôi mắt dần trở nên đỏ ngầu.
Cuối cùng chỉ có thể bất mãn rời đi..