Một Nụ Hôn Không Định Tình Thì Làm Sao Đây


Vừa đóng cửa lại, Ninh Lục Ly nhìn thấy hai căn phòng, trong lòng suy nghĩ xem nên chia phòng như thế nào.

Anh thì không để ý là ngủ ở đâu, chỉ là phòng phu nhân gì đó, nghe cứ thấy có chút kì quái.
Chưa đợi anh nghĩ rõ ràng thì Cố Mậu Hành đã nói: "Tôi ngủ phòng phu nhân."
Ninh Lục Ly lộ ra nụ cười hài lòng, gật đầu: "Rất tốt, rất hiểu chuyện."
Nói xong, anh cảm thấy có gì đó không đúng, còn chưa kịp vớt vát thì đã nghe thấy Cố Mậu Hành nhập gia tùy tục dùng xưng hô của nước R.
"Vậy thì anh yêu à[1], có cần em chuẩn bị nước tắm cho anh không?"
"Biến!" Ninh Lục Ly điên cuồng xua tay, "Tôi không có cô vợ nào to con như cậu."
Cố Mậu Hành đã cởi bỏ áo khoác thể thao, chỉ để lại một cái áo T-shirt sát người, cơ ngực rắn chắc và tám múi cơ bụng lúc ẩn lúc hiện.
Ninh Lục Ly chẳng có tâm trạng thưởng thức cơ thể tuyệt đẹp được hàng triệu fan liếm màn hình ở ngay trước mắt.

Khả năng tưởng tượng của anh vốn mạnh, màn đối thoại ban nãy làm trong đầu anh cứ không ngừng hiện lên hình ảnh Cố Mậu Hành mặc váy, quỳ dưới đất mang giày cho anh, rùng hết cả mình.
"Tôi đi tắm."
Ninh Lục Ly không biết Cố Mậu Hành đùa ác cái gì, anh trực tiếp về phòng ngủ chính, đóng cửa lại.
Bôn ba bên ngoài cả ngày, đi tắm quả thực là thư giãn, có điều chuẩn bị nước tắm vẫn nên tự thân vận động thì hơn.
Khi Ninh Lục Ly thoải mái ra khỏi phòng tắm thì nghe thấy cái bụng của mình lên tiếng.

Sau khi tắm xong thường đều lười ra ngoài, anh đang định gọi đồ ăn khách sạn thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Tiểu Ly, ra ngoài ăn chút đồ ăn đi."
Ninh Lục Ly là kiểu cứng miệng mềm lòng, vừa nghĩ tới vừa rồi Cố Mậu Hành không đi tắm cho thoải mái mà là đi ra ngoài gọi đồ ăn, anh lập tức thả nhẹ giọng điệu: "Biết rồi, tới ngay."
Trong phòng ăn bên ngoài đã bày xong bữa tối khách sạn đưa tới.

Đơn giản nhưng đầy đủ dinh dưỡng, và còn đều là món Ninh Lục Ly thích ăn.
Ninh Lục Ly nhìn Cố Mậu Hành đứng bên đó, trên người vẫn đang mặc đồ lúc nãy thì thuận miệng nói một câu: "Cậu cũng tắm rửa thay quần áo đi, thoải mái một chút."
Anh thì chẳng thấy có gì không đúng, nhưng Cố Mậu Hành nhìn dáng vẻ hiện tại của Ninh Lục Ly, dường như quay về 10 năm trước.
Mái tóc vốn đã mềm mượt của Ninh Lục Ly bởi vì chưa sấy khô nên dính trên trán, trên người mặc áo T-shirt vải bông màu trắng và quần âu thường.

Nhìn anh vốn đã trẻ, dáng vẻ này càng nhìn càng giống Ninh Lục Ly 17 tuổi của 10 năm trước.
Lại thêm việc Ninh Lục Ly thả nhẹ giọng nói, trong mắt không có thần sắc kháng cự mạnh mẽ, cả người nhìn có vẻ mềm mại.

Cho dù là Cố Mậu Hành tâm chí kiên định thì trong chốc lát cũng có chút ngẩn ngơ.
"Ninh Ninh......" Cố Mậu Hành chỉ cảm thấy hắn như đang trong giấc mộng, thuận miệng gọi ra xưng hô thời thơ ấu.

Thế nhưng ảo cảnh đẹp đẽ này, không thể kéo dài thêm một giây, chỉ thấy lông mày Ninh Lục Ly nhíu lại: "Cố Mậu Hành, gan cậu to thật đấy! Ai cho phép cậu gọi Ninh Ninh, cậu đừng có mà được nước làm tới!"
Trước khi vào tiểu học, thực ra Cố Mậu Hành luôn gọi Ninh Lục Ly là Ninh Ninh giống người nhà họ Ninh.

Cho đến khi học tiểu học, tên gọi này bị các bạn học chê cười, dưới sự kháng nghị quyết liệt của Ninh Lục Ly hắn mới sửa thành gọi là Tiểu Ly.

"Xin lỗi." Khát vọng sống của Cố Mậu Hành rất mạnh, biết rằng bản thân đã đạp vào cấm địa của Ninh Lục Ly, vội vàng vuốt lông, "Hôm nay mệt mỏi quá, đầu óc tôi mơ mơ màng màng, cậu đừng so đo với tôi nhé."
"Coi như cậu biết điều, đi vào đi." Ninh Lục Ly vẫn nhớ một bàn đồ ăn mà Cố Mậu Hành đã gọi, thế nên rủ lòng thương bỏ qua cho đối phương.

"Cậu ăn trước đi, không cần đợi tôi." Nói xong, Cố Mậu Hành quay người đi vào phòng.

Dù thế nào Ninh Lục Ly cũng không thể động đũa trong lúc người còn chưa ra.

Anh buồn chán đi một vòng quanh phòng, lại phát hiện ra đại lục mới.

Phòng ăn vừa hay đối diện với cửa sổ thuỷ tinh sát đất, nhìn thấy được toàn cảnh thành phố về đêm với ánh đèn rực rỡ.

Vào giờ cao điểm, xe tắc trên đường tạo nên cảnh phố trời tuyệt đẹp bằng ánh đèn xe.

Thành phố tấp nập lại đìu hiu, khiến người ta cảm thấy náo nhiệt rồi lại thấy một mình nhỏ bé.

Ninh Lục Ly nhìn về phía xa, đột nhiên thấy có cảm xúc, anh thuận tay cầm điện thoại lên chụp vài tấm ảnh, đăng lên acc Weibo phụ.

Một Acc Phụ: Đã biết tại sao khi nhà thơ kia du học ở nước R lại viết "Phố trời"[2] rồi, đây là một đất nước vừa tấp nập lại vừa hiu quạnh.

Cực kì cảm tính, cực kì văn nghệ, cực kỳ không phù hợp với hình tượng của Ninh Lục Ly.

Acc Weibo phụ này của Ninh Lục Ly, chỉ đơn thuần dùng để ghi lại cuộc sống và cảm xúc đột phát nhất thời của anh.

Anh không muốn đăng những tấm ảnh này trên vòng bạn bè, nó không phù hợp với hình tượng dỗi trời dỗi đất không sợ cái gì của Ninh Lục Ly.

Nhưng mà người làm nghệ thuật, luôn luôn cảm tính, sẽ có lúc thương xuân buồn thu.

Thế là anh lén lập acc phụ, đăng những động thái cuộc sống lên.

Ví dụ như khi chạy buổi tối gặp được một bé chó lông vàng đáng yêu, khi đọc sách ở bên ngoài từng đi xuyên qua đàn bồ câu trắng mà anh nhìn thấy trên quảng trường, hoặc là cảnh đẹp anh nhìn thấy khi đi leo núi, Ninh Lục Ly đều sẽ tiện tay chụp ảnh rồi đăng lên.

Những cái này cũng trở thành nguồn gốc linh cảm sáng tác của anh.

Weibo của Ninh Lục Ly vừa mới đăng lên thì nghe thấy trên bàn truyền tới tiếng chuông.

Anh vô thức quay sang liền nhìn thấy màn hình điện thoại để trên bàn sáng lên.

Đó là điện thoại của Cố Mậu Hành, khi hắn vào phòng không mang điện thoại theo, cứ thế tuỳ ý vứt trên mặt bàn.

Ninh Lục Ly xin thề, anh chỉ là nhìn sang theo bản năng thôi, ai bảo thị lực anh quá tốt, hai bên đều là 5.3[3].

Dòng tin nhắn kia chưa được sự đồng ý cứ thế đập vào mắt Ninh Lục Ly:
【Một Acc Phụ vừa đăng một Weibo mới! Bình luận đầu tiên mới là fan hâm mộ tuyệt nhất, nhấn vào liên kết http//......】
......
Ninh Lục Ly xoa mắt, lại bước về phía trước một bước, xác nhận đúng là "Một Acc Phụ".

Cái chức năng này là sau khi cài đặt theo dõi đặc biệt, nếu đối phương đăng Weibo mới thì sẽ gửi tin nhắn thông báo tới điện thoại.

Cho nên là, Cố Mậu Hành không chỉ biết acc phụ của anh, mà còn cài đặt theo dõi đặc biệt?
Ninh Lục Ly bóp điện thoại, cứng đờ tại chỗ, acc Weibo phụ này ngay cả người nhà anh cũng không biết mà! Fan của tài khoản cũng rất ít, chỉ có mấy ngàn người, hơn một nửa còn là fan ảo, fan thật có lẽ không quá 100 người.
Ninh Lục Ly lại không phải đồ ngốc, rất nhanh anh đã liên hệ chuyện của hai ngày hôm nay lại với nhau.
Làm sao Cố Mậu Hành biết được anh có thói quen chạy buổi tối và leo núi, căn bản chẳng phải là suy luận thông qua việc hơi thở ổn định khi biểu diễn concert, mà là biết được nhờ acc Weibo phụ của anh.
Bởi vì khi mới bắt đầu chạy buổi tối, mỗi ngày Ninh Lục Ly đều sẽ điểm danh trên acc phụ này để tự cổ vũ.

Mỗi lần anh đăng Weibo thì sẽ có một người bình luận cổ vũ vào thời gian sớm nhất.

Tài khoản của người này rất thú vị, tên là "Cũng Là Một Acc Phụ".
Ninh Lục Ly từng nhất thời nổi hứng nói chuyện với người kia vài câu, đối phương nói hắn ta đang giảm cân, thấy Ninh Lục Ly rất chăm chỉ, muốn mượn cái này để cổ vũ bản thân đừng từ bỏ.

Sau đó, hai người điểm danh cho nhau một thời gian.

Mà khi acc phụ của Ninh Lục Ly đăng Weibo, người đó đều sẽ like và bình luận nhanh nhất.
Ninh Lục Ly vẫn còn chìm trong kinh ngạc thì nghe thấy tiếng Cố Mậu Hành mở cửa, anh ngồi xuống ghế theo bản năng, giả vờ không có gì xảy ra.
"Đàn ông con trai gì mà tắm lâu thế, tôi đói sắp chết rồi."
Thực ra tốc độ tắm của Cố Mậu Hành cứ như là đi đánh trận, thời gian từ khi vào đến lúc đi ra chưa đến 10 phút.
Ninh Lục Ly là vì trong lòng bối rối nên mới thuận miệng nói như vậy.
"Cậu có thể ăn trước mà không cần đợi tôi mà."
"Ai đợi cậu chứ, đây là giáo dưỡng tốt đẹp hiểu không?"
Ninh Lục Ly hất cằm, ý bảo Cố Mậu Hành bớt nói lời vô nghĩa, mau ngồi xuống ăn cơm.
Ninh Lục Ly là người trước giờ chưa từng bối rối, làm việc cũng rất thẳng thắn, nhưng đụng phải chuyện của Cố Mậu Hành anh lại luôn có chút do dự.
Điều này thể hiện ở chỗ, Ninh Lục Ly ban ngày đã mệt như cún, thế mà lại không ngã đầu ngủ ngay được.

Anh lăn qua lăn lại trên giường hồi lâu cũng không thể thuận lợi đi vào giấc ngủ, trong đầu toàn là chuyện Cố Mậu Hành theo dõi acc phụ của anh.
Ninh Lục Ly cho dù đi ngủ đúng giờ thì cũng khó mà dậy được, ngày hôm sau đương nhiên là ngủ quên.
Cố Mậu Hành đợi ở phòng khách nửa tiếng, nhận ra thời gian đã sắp không kịp rồi, chỉ đành đi sang gõ cửa.

Nhưng mà bên trong hồi lâu không có tiếng đáp lại, gọi điện thoại cũng nhanh chóng bị tắt.
Hắn vặn tay nắm cửa, lại phát hiện Ninh Lục Ly lại khóa cửa mất rồi.

Nhắc mới nhớ, cái thói quen tiện tay khóa cửa này là do Cố Mậu Hành rèn cho, ngờ đâu nhiều năm qua rồi, Ninh Lục Ly cũng vẫn không thay đổi.
Cuối cùng, Cố Mậu Hành hết cách, chỉ có thể đi từ phòng thay đồ nối liền hai phòng để vào phòng của Ninh Lục Ly.
Trong phòng, rèm cửa kéo kín mít, một mảnh tối thui.
Trên chiếc giường lớn 2m2, Ninh Lục Ly tự quấn mình thành cái kén, vùi đầu trong gối ngủ rất say.
Cho dù đã qua gần 10 năm, Cố Mậu Hành vẫn rất thông thạo việc gọi Ninh Lục Ly dậy.
Hắn ấn công tắc kéo rèm cửa ra trước, rồi lại mở một bài nhạc Rock, sau đó yên lặng đứng cạnh giường chờ đợi.
Một phút sau, đợi khi bài hát tới đoạn cao trào, chiếc chăn trên giường bị đạp bay.
"Đồ mèo thối! Cậu đúng là phiền phức!" Ninh Lục Ly hất bay cái chăn, bật dậy khỏi giường.
Vừa hét xong câu này, Ninh Lục Ly liền ngây người.
Hồi anh học mầm non, anh luôn gọi Cố Mậu Hành là Mậu Mậu.

Hồi đó âm điệu của Ninh Lục Ly còn có chút kỳ lạ, Mậu Mậu biến thành Miêu Miêu[4].
Sau khi trưởng thành, Ninh Lục Ly chắc chắn sẽ không gọi cái nickname sến súa này nữa, chỉ khi bị chọc giận mới mắng một tiếng " mèo thối".
"Ninh Ninh, dậy thôi." Mắt Cố Mậu Hành chứa ý cười, giọng điệu dịu dàng.
Hắn đứng ở đó, giống hệt như thiếu niên ngày ngày qua gọi Ninh Lục Ly thức dậy nhiều năm trước.
Thời gian 10 năm, biến mất không còn dấu vết ngay trong khoảnh khắc này.

Đây là Cố Mậu Hành à.

Trong cái đầu ngủ đến mơ màng của Ninh Lục Ly chỉ có một suy nghĩ như vậy.
Chuyện anh bối rối cả đêm, căn bản chẳng tính là gì cả, trực tiếp hỏi chẳng phải là được sao.
Với mái tóc vểnh loạn tứ phía, anh đứng trên giường hất cằm với Cố Mậu Hành.
"Ê, tôi hỏi cậu, có phải cậu lén theo dõi acc phụ của tôi không? "Cũng Là Một Acc Phụ" là cậu phải không?"
"Là tôi, nhưng mà không phải là lén theo dõi, là đặc biệt theo dõi."
"Cậu là đồ nhìn trộm, là đồ lừa gạt." Điểm chú ý của Ninh Lục Ly căn bản không liên quan tới cách chơi chữ của Cố Mậu Hành, anh nhíu mày xem thường.
"Nếu tôi nói cho cậu biết acc đó là Cố Mậu Hành, cậu có chặn tôi không."
"Đương nhiên là có."
"Vậy tôi chắc chắn không thể nói cho cậu biết, đúng không?"
Ninh Lục Ly chau mày nghĩ ngợi, nhận ra Cố Mậu Hành nói rất có lý, logic quả thực là không có chỗ để bắt bẻ.
"Hình như, cũng có lý......"
______
Chuyên mục giải nghĩa
[1] Tác giả dùng từ "anata", trong tiếng nhật từ này dùng để gọi một người xa lạ, nhưng trong mối quan hệ vợ chồng thì từ này được người vợ dùng để gọi chồng của mình.
[2]天上的街市 - Phố trời: đây là một bài thơ hiện đại của nhà thơ Quách Mạt Nhược.
[3] thị lực 5.3: Chỗ này mình đã tra gg nhưng vẫn không hiểu.

Nói chung ý của tác giả là mắt bé Ninh rất tốt thôi ạ.
[4] Chữ Mậu trong Cố Mậu Hành đọc là [mào]; chữ Miêu(con mèo) đọc là [māo]..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui