Một Nụ Hôn Không Định Tình Thì Làm Sao Đây


Trans by Axianbuxian12
Suy đoán về điểm lưu trữ đến một cách tự nhiên.
Ninh Lục Ly ngày thường rảnh rỗi thường đắm chìm vào game không lối thoát, thuộc tính ẩn có hơi trạch, tất nhiên là nhanh chóng nghĩ đến điểm này.
Nếu phải so sánh, hoàn cảnh lúc này có hơi giống như đang chơi game.

Đến bước ngoặt của cốt truyện, nếu chọn không đúng thì sẽ bị cưỡng ép lặp lại lần nữa.
Thời điểm tua lại lần trước là chuyện ngoài ý muốn xảy ra trên sân vận động.
Địa điểm lặp lại lần này lại biến thành hiện trường ghi hình lúc chiều, ngoài điểm lưu trữ ra thì chẳng có cách giải thích nào khác.

Chỉ là cách lưu trữ này, hình như có hơi quái lạ.
Địa điểm và người có mặt tại hiện trường lúc này hoàn toàn khác lần trước, điểm giống nhau ngoài Cố Mậu Hành ra thì chỉ có một điểm:
Môi của hai người dán vào nhau.
Thiết lập quỷ quái gì thế này, điểm lưu trữ là hôn môi?
Não bộ Ninh Lục Ly vận chuyển cấp tốc, điểm lưu trữ này rốt cuộc có điều kiện giới hạn nào không.
Kết quả là hôn môi, Cố Mậu Hành, hai điều kiện giới hạn này đều thỏa mãn thì có thể lưu trữ; nói cách khác thì thỏa mãn điều kiện hôn môi thì có thể lưu trữ.
Có nên tìm người khác thử một cái không? Ý nghĩ này vừa mới ngoi lên thì đã bị Ninh Lục Ly đá ra sau đầu.
Chỉ cần nghĩ tới việc tiếp xúc thân mật tới mức này với người khác thì anh đã sởn hết cả da gà.
Sự việc xảy ra thật sự có hơi vượt quá nhận thức của Ninh Lục Ly, anh vốn phải phản ứng trong tích tắc đẩy Cố Mậu Hành ra, lúc này lại không rảnh để ý đến.
Ngược lại Cố Mậu Hành đã lấy lại tinh thần, hắn khẽ lùi một chút, lo lắng hỏi han: "Tiểu Ly? Không sao chứ?
Một phát vừa nãy Ninh Lục Ly đụng phải rất mạnh, Cố Mậu Hành cũng cảm thấy mũi có hơi đau, càng không cần nói tới Ninh Lục Ly vốn không thể chịu đau.
Từ sự hiểu biết rõ ràng với anh, Cố Mậu Hành sẽ không cho rằng hành động lúc nãy của Ninh Lục Ly là cố ý.
Đây chỉ là một ngoài ý muốn mà thôi, lại nhìn vẻ mặt hoảng hốt của anh, Cố Mậu Hành có chút lo lắng rằng có phải hắn đã khiến anh nhớ lại kí ức không tốt đẹp nào đó không.
"Hả? Đúng rồi, qua rồi, Chạy chạy chạy, tiếp tục!"
Trên cơ bản sau khi đi hết quá trình của một ngày, Ninh Lục Ly lại ngồi trước bàn ăn.

Chuyện dẫn tới tua lại anh nhớ rất rõ ràng.
Điểm phán định là tấm ảnh của Khương Vũ Huyên, sau khi Cố Mậu Hành nhìn thấy tấm ảnh đó thì trở nên có chút không đúng.
Dựa theo kinh nghiệm lần trước, né tránh không giải quyết được vấn đề, ngược lại sẽ dẫn tới tua lại.
Cho nên, người đàn ông sắt thép Ninh Lục Ly dũng cảm đối mặt với mọi thử thách.
Anh căn bản chưa từng nghĩ, anh không gắp miếng đuôi bò kia thì sẽ không bị nước xốt văng trúng, cũng sẽ không bị Cố Mậu Hành nhìn thấy tin nhắn Chúc Giai Giai gửi tới.

Ninh Lục Ly lúc này lại đứng trước ngã rẽ lựa chọn, tua lại lần trước là vì anh vô thức nghiêng người không cho Cố Mậu Hành nhìn thấy tấm ảnh.
Vậy thì dựa theo logic thông thường, lựa chọn chính xác chắc chắn là thái độ thản nhiên đưa cho Cố Mậu Hành xem.
"Đây chẳng phải bạn gái cũ của cậu sao?" Ninh Lục Ly trực tiếp đưa điện thoại cho Cố Mậu Hành xem.
Cố Mậu Hành im lặng một lát: "Đó chỉ là tin đồn."
"Thôi tôi xin, lúc trước tôi hỏi cậu cậu đâu có phủ nhận.

Mà đúng rồi, lúc tôi du học từng ăn cơm với cô ấy.

Đến giờ cô ấy vẫn rất quan tâm đến cậu đấy, cậu từng đạt giải gì đóng những phim nào đều thuộc như lòng bàn tay."
"Ở châu Âu cậu vẫn còn qua lại với Khương Vũ Huyên?" Cố Mậu Hành lại chỉ hạ giọng hỏi một câu.
Ninh Lục Ly cảm thấy giọng điệu của hắn có chút không đúng, cũng không nghĩ nhiều: "Ừ, cô ấy hình như định cư ở bên đó.

Đáng tiếc, một nhân vật cấp bậc nữ thần như thế ở nơi đất khách quê người..."
"Cậu thấy cô ấy rất đẹp?"
Ninh Lục Ly vốn không muốn nói tới mấy chuyện này, nhưng lại nghĩ tới phải thẳng thắn thành khẩn: "Lúc trước chẳng phải tôi nói rồi à, cô ấy hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của tôi..."
Lời còn chưa dứt, cảm giác quay cuồng quen thuộc lại tới.
Không giống với những gì đã nói vậy, tôi rõ ràng đã đủ thẳng thắn thành khẩn mà!
......!
Lại là xúc cảm quen thuộc, một ngày quen thuộc trôi qua.
Ninh Lục Ly ngồi trên ghế, trừng mắt nhìn bát đuôi bò om rượu vang như là có thâm thù đại hận vậy.
Anh không hiểu, lẽ nào điểm phán định không phải là đối đãi thẳng thắn không được khẩu thị tâm phi à.

Ban nãy anh rõ ràng là có gì nói đấy, tại sao phải chịu đựng cưỡng ép tua lại.
Hay là đừng động vào miếng đuôi bò đáng chết này vậy, thẳng thắn bộc trực cái gì, không bằng để tất cả bay theo gió cho rồi.
Ninh Lục Ly chuẩn bị đợi lát nữa trực tiếp xóa tin nhắn của Chúc Giai Giai đi, không cần phải xem luôn.
Cố Mậu Hành nhìn ánh mắt chằm chằm của Ninh Lục Ly thì lại hiểu nhầm vài chuyện.
Đuôi bò om rượu vang là món Cố Mậu Hành thích nhất, ban ngày vận động thật sự tiêu hao quá nhiều thể lực, hắn không nhịn được ăn nhiều hơn một chút.
Bây giờ nhìn ánh mắt của Ninh Lục Ly, lẽ nào cũng thấy vị của món này không tệ, muốn ăn lại ngại cướp với hắn?
Cố Mậu Hành thấy ấm lòng, đổi hướng đũa định bỏ miếng đuôi bò vào bát của Ninh Lục Ly.
Hắn có thể dự đoán được phản ứng của Ninh Lục Ly, cùng lắm là trừng hắn một cái, nói một câu ai thèm ăn cái này.
Tuy tính cách anh hơi khó chịu, nhưng gia giáo thì rất tốt, cũng không làm ra hành động gắp bỏ đồ ăn trong bát ra.

Cố Mậu Hành cũng không lo lắng tình huống trở nên quá mức xấu hổ.

Ngay tại lúc này, Ninh Lục Ly càng nghĩ càng thấy không vui, duỗi tay cầm bình nước bên cạnh, muốn uống chút nước lạnh để bình tĩnh lại.
Cố Mậu Hành không tránh kịp, miếng đuôi bò trên đũa đúng lúc rơi vào tay áo của Ninh Lục Ly.

"......"
Ninh Lục Ly cảm thấy trong tối tăm thật sự là có ý trời, lần này rõ ràng anh không gắp miếng đuôi bò cuối cùng đó, vậy mà vẫn bị quệt vào tay áo.
Quả nhiên, điều gì phải tới vẫn sẽ tới, tránh né không giải quyết được vấn đề.

Anh ngồi im tại chỗ, nhìn Cố Mậu Hành đứng dậy lấy khăn ướt lau vết bẩn cho anh.

Ninh Lục Ly thì không quan tâm lắm tới động tác của Cố Mậu Hành, dù sao cũng là lần thứ 3 rồi, chả có gì phải để ý.

Toàn bộ sự chú ý của anh đều đặt trên chiếc điện thoại.
Ở trong phòng, Ninh Lục Ly chỉ mặc một cái áo T-shirt sát người, nước sốt quá dính.

Cố Mậu Hành chỉ có thể lót tay ở dưới tay áo, tay còn lại thì xử lý vết bẩn.
Tư thế này tất nhiên là khó tránh khỏi tiếp xúc da thịt.
Khi tiếng chuông thông báo tin nhắn tới, Cố Mậu Hành cảm thấy cơ bắp của Ninh Lục Ly căng cứng, hắn vô thức nhìn Ninh Lục Ly một cái.
Vẻ mặt Ninh Lục Ly vô cùng nghiêm túc, lúc cầm điện thoại lên mà cứ như là cầm bom.
Trong lòng Cố Mậu Hành có chút nghi hoặc, sao vậy nhỉ, ánh mắt hắn thuận theo động tác của đối phương quét qua màn hình điện thoại.
Trên màn hình là một tấm ảnh, Cố Mậu Hành vốn chưa nhận ra đây là ai, lại nhìn thấy lời bên dưới của Chúc Giai Giai thì hắn mới phản ứng lại.
Là Khương Vũ Huyên, cô gái mà Ninh Lục Ly đã từng thích, thậm chí còn vì người con gái này mà đánh nhau với hắn.
Trái tim Cố Mậu Hành ngay lập tức chìm vào vực sâu không đáy.

Nhiều năm như vậy rồi, Ninh Lục Ly và Khương Vũ Huyên vẫn còn liên lạc?
Ninh Lục Ly quay đầu lại nhìn Cố Mậu Hành, trong lòng vốn chưa nghĩ xong nên làm như thế nào.
Anh bị ánh mắt sâu thẳm kia nhìn một cái, não bộ liền có hơi chập mạch, trực tiếp hỏi một câu: "Cố Mậu Hành, đây là ai? Cậu nhìn chăm chú vậy."
"Cậu không nhận ra à?"
Không, tôi đã xem ba lần rồi, đương nhiên là nhận ra.


Lúc này Ninh Lục Ly mới nhận ra câu hỏi của mình có hơi đần.

Khi anh muốn sửa lại thì trực giác nói cho anh biết, câu trả lời bây giờ là đúng, cứ đi thuận theo con đường này, nói không chừng có thể thuận lợi qua cửa không cần tua lại.

"Có hơi quen mắt, cậu cũng biết tôi không giỏi nhớ mặt người mà.

Mấy bạn học lúc trước, những ai không còn qua lại tôi căn bản đều không nhớ rõ mặt mũi nữa rồi."
Lời này của Ninh Lục Ly cũng không phải nói dối, anh quả thực không giỏi nhớ rõ mặt người khác lắm.

Nếu không phải lúc trước khi đi du học, gặp Khương Vũ Huyên một lần trong buổi tụ hội của người Hoa ở bên đó, trước đó lại nói vài câu liên quan tới chuyện của cô ấy với Chúc Giai Giai thì anh đã không nhớ.

Tấm ảnh này đột nhiên được gửi tới, anh còn thật sự không nhớ ra người trong ảnh là ai.

Cố Mậu Hành cười, giọng điệu có chút bất đắc dĩ: "Chúc Giai Giai là bạn học của chúng ta, nữ thần mà cô ấy nói còn có thể là ai? Đây là Khương Vũ Huyên."
"À, là cô ấy à.

Bảo sao mà tôi trông thấy thuận mắt thế."
"Cậu còn nhớ nhung cô ấy?"
"Cũng không hẳn, chỉ là thái độ thưởng thức đơn thuần thôi.

Người làm nghệ sĩ như tôi, luôn vô cùng thưởng thức sự vật và con người mỹ lệ.

Dù sao Khương Vũ Huyên là người vô cùng phù hợp với thẩm mỹ của tôi, nhìn ngắm thì tâm trạng rất tốt, không nhìn thì cũng sẽ không nhớ lắm."
Nói rồi nói, Ninh Lục Ly cũng không nhớ tới chuyện thuận lợi qua cửa, trong lòng gợi lên mảnh kí ức về thời niên thiếu bồng bột.

Trong ảnh là cô gái mà anh từng có thiện cảm, người ở bên cạnh anh vẫn là người bạn thân cùng nhau lớn lên.

"Thực ra bây giờ nhớ lại, cũng không hẳn là thích đâu, nhiều lắm thì có thể coi là một chút thiện cảm thôi.

Nếu thật sự muốn hẹn hò yêu đương với cô ấy, đoán chừng là tôi không chịu nổi."
Ninh Lục Ly chống cằm, tuỳ ý trả lời vài chữ trong điện thoại.

【Kết cấu không tệ.】
Cố Mậu Hành đột nhiên nói một câu: "Xong rồi.


Cậu cởi áo ra đi."
"Cởi áo ra làm gì?" Ninh Lục Ly vẫn chưa phản ứng lại.

Cố Mậu Hành chỉ vào chỗ tay áo của anh, Ninh Lục Ly lúc này mới nhận ra, vết bẩn trên đó đã được xử lý xong, để lại một vệt nước rất to trên đó.

"Á! Áo của tôi!" Ninh Lục Ly hét thảm một tiếng, "Áo này không sản xuất nữa đâu, không mua được nữa..."
"Đừng gấp, vết dầu này còn chưa thấm vào trong, tôi vừa xử lý chút rồi, cởi ra để tôi giặt chút là không sao."
"Ồ."
Ninh Lục Ly yên tâm, cũng không nghĩ nhiều trực tiếp cởi áo giao cho Cố Mậu Hành.

Đợi khi Cố Mậu Hành cầm áo vào nhà vệ sinh, Ninh Lục Ly đang chìm đắm trong cảm giác thuận lợi qua cửa mới cảm thấy không đúng.

Sao bản thân lại đưa áo cho Cố Mậu Hành giặt một cách đương nhiên như vậy, có phải không hay lắm không.

Nghĩ như vậy, Ninh Lục Ly đuổi theo vào nhà vệ sinh: "Để tôi tự làm, để cậu giúp giặt áo thì quá là ngại."
"Không có gì, quần lót tôi cũng từng giặt giúp cậu rồi, áo thì tính là gì." Mặt Cố Mậu Hành đầy bình tĩnh.

"Giặt quần lót cái gì! Cậu nói linh tinh cái gì đấy!" Ninh Lục Ly giận dữ mắng.

Cố Mậu Hành nhìn anh một cái, khoé miệng treo nụ cười không rõ hàm ý.

Lúc này Ninh Lục Ly mới nhớ ra đoạn lịch sử đem tối mà anh muốn xoá khỏi kí ức, chuyện là thế này.

Một ngày nọ thiếu niên Ninh Lục Ly tỉnh dậy, phát hiện quần lót ẩm ướt lành lạnh nhưng không phải là đái dầm, đúng lúc đụng phải Cố Mậu Hành đẩy cửa vào gọi anh dậy.

Cố Mậu Hành từ nhỏ đã thận trọng bình tĩnh, giúp Ninh Lục Ly đang hoảng hốt lo lắng xử lý mọi chuyện sau đó, từ giặt quần lót đến giặt drap trải giường.

Ninh Lục Ly phản ứng lại thì thẹn quá hoá giận, mặt căng đỏ bừng, tức giận mắng một câu: "Cố Mậu Hành cậu...cậu...cậu là đồ lưu manh!"
Ninh Lục Ly giận dữ bỏ đi, lửa giận bừng bừng đi về phòng đấm cái gối trên giường mấy cái, sau đó lại thấy biểu hiện của mình ban nãy hình như quá không bình thường.

Anh cẩn thận nhớ lại phản ứng của bản thân một chút, cảm thấy cái mặt hai mươi mấy năm qua đều mất sạch sành sanh.

Ninh Lục Ly mày là đồ đần, mắng lưu manh cái gì, mày là con gái nhà lành bị người ta trêu chọc chắc! Đều là lỗi tại quần áo nữ, quần áo nữ có độc!
______.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận