Một Nửa Sự Thật FULL


Tạ Sở Ngọc đã đi công tác được ba ngày thì lướt thấy bài đăng mới trên vòng bạn bè của Tô Ngải Chân, là một bức ảnh, kèm dòng chú thích:
【Ăn lẩu thôi nào.】
Phông nền bức ảnh là ở nhà.
Tạ Sở Ngọc nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc lâu rồi mới thoát ra.

Vừa lúc ấy, hắn phát hiện có một lời mời kết bạn mới.

Sau khi đồng ý, bên kia nhanh chóng gửi tin nhắn tới.
【Xin chào, em tên Hạ Trúc.】
Tạ Sở Ngọc đáp lại một cách dứt khoát:
【Có việc gì?】
Người tên Hạ Trúc kia để ảnh đại diện là một bãi cỏ, xem qua tin nhắn thì là đàn ông.

Tạ Sở Ngọc đoán là người lớn tuổi nào đó muốn tìm hắn bàn chuyện làm ăn, đang định hỏi thăm lai lịch thì đối phương tiếp tục nhắn:
【Năm nay em hai mươi tuổi, đang học đại học ở Lâm Kinh, sang năm là tốt nghiệp rồi.】
Tạ Sở Ngọc đáp lại một dấu “?” rồi im bặt.

Hắn đã đặt vé máy bay về Lâm Kinh vào ngày mốt.

Suốt mấy ngày đi công tác, hắn cũng không liên lạc với Tô Ngải Chân, nhưng nhìn bức ảnh lẩu trên vòng bạn bè của Omega thì có vẻ cậu sống cũng ổn.
Buổi tối, sau khi tắm rửa xong xuôi ở khách sạn, Tạ Sở Ngọc rảnh rỗi xem điện thoại.

Hắn phát hiện ra người đàn ông tên Hạ Trúc kia đã gửi cho hắn một tràng dài tin nhắn.
【Sao anh không nói gì vậy? Có phải em phiền quá rồi không?】
【Nhưng em có nói gì đâu, chỉ là tự giới thiệu bản thân một chút thôi mà.】
【Anh có phải là Tạ Sở Ngọc không?】
Tạ Sở Ngọc vừa lau tóc bằng khăn, vừa gõ chữ:
【Cậu là ai? Tìm tôi làm gì?】
Hạ Trúc lập tức đáp lại:
【Chúng ta không phải sắp đi xem mắt sao?】
Tạ Sở Ngọc bật cười vì tin nhắn này.

Hắn gửi một tin nhắn thoại: “Ai đưa số điện thoại của tôi cho cậu? Xem mắt cái gì?”
Hạ Trúc cũng trả lời bằng một tin nhắn thoại, giọng nói trong trẻo, rõ ràng không phải là một người đàn ông trung niên.
“Là một chú họ Chung đưa cho em đấy.

Chú ấy đưa số của anh cho mẹ em, mẹ bảo em thêm anh vào, bảo là để xem mắt.”
Họ Chung?
Tạ Sở Ngọc ném khăn tắm lên ghế sô pha, gửi tin nhắn cuối cùng cho Hạ Trúc.
【Ai đưa cho cậu số thì đi xem mắt với người đó đi.】
Sáng ngày về Lâm Kinh, Tạ Sở Ngọc ăn trưa với Lục Chiêu, sau đó mới về nhà.

Lục Chiêu đưa cho hắn một hộp quà được gói ghém cẩn thận, bên ngoài còn có một chiếc túi giấy cùng màu.
“Cái gì đây?”
Lục Chiêu cười hề hề, thúc giục hắn mau cầm lấy: “Quần áo, đồ ngủ đó.”
Tạ Sở Ngọc từ chối: “Tôi không cần.”

“Gì chứ?” Lục Chiêu bĩu môi: “Của Tô Ngải Chân đó.

Bạn tôi mới mở một tiệm đồ cho mẹ và bé, đây là đồ dành riêng cho Omega mặc trong thời kỳ mang thai, kiểu dáng và chất liệu đều cao cấp lắm, mặc sướng cực.”
Tạ Sở Ngọc liếc nhìn: “Cậu mặc rồi?”
“Ờ…” Lục Chiêu cười gượng: “Cầm lấy đi mà.

Nếu tốt thì bảo Tô Ngải Chân giúp quảng cáo một chút, coi như PR.”
“Sao? Cậu muốn lấn sân sang mảng kinh doanh mẹ và bé à?”
“Tôi đã nói là bạn tôi rồi mà.” Lục Chiêu không thừa nhận.

Anh ta vẫn luôn thích làm những thứ lung tung không đâu, thích gì làm nấy nên Tạ Sở Ngọc mới nghĩ vậy cũng chẳng có gì lạ.
Tạ Sở Ngọc vẫn từ chối: “Đồ ngủ thì chia gì đến thời kỳ mang thai? Chưa nghe bao giờ.”
“Bình thường cậu nghe được cái gì chứ? Tôi thấy là ngoài mấy cái thiết bị y tế ra thì cậu nên tìm hiểu thêm nhiều thứ đi, dù gì cũng đã có con rồi.”
Vừa nói, Lục Chiêu lại bắt đầu bày trò: “Có thể học hỏi kinh nghiệm từ Chung Yến Đình.”
Nghe đến đây, Tạ Sở Ngọc chợt nhớ tới chuyện chàng trai trẻ muốn đi xem mắt với mình, cười nhạt: “Vậy cậu với hắn ta cùng nhau tìm hiểu đi.”
Lục Chiêu: “Cả đám Alpha các cậu đều không biết giữ mình gì cả, tôi khác các cậu.

Toàn âm thầm khiến người ta mang thai, trong đó Chung Yến Đình là vô sỉ nhất, con cái gì mà đã gọi tôi bằng chú rồi.”
Anh ta rất muốn hỏi han chi tiết chuyện của Tạ Sở Ngọc và Tô Ngải Chân, nhưng thấy vẻ mặt khó chịu của đối phương, đành phải thôi, ném túi giấy sang rồi tự mình lái xe đi.
Tạ Sở Ngọc về đến nhà, vừa bước ra khỏi thang máy thì chạm mặt dì Thu đang định đi vào.

“Cậu Tạ?”
Trên tay dì Thu xách một chiếc phích giữ nhiệt.

Tạ Sở Ngọc đứng ngay giữa cửa thang máy, nhíu mày hỏi: “Dì đi đâu vậy?”
Dì Thu lộ vẻ khó xử.

Dì không ngờ Tạ Sở Ngọc lại về sớm như vậy.

Dì cứ tưởng ít nhất phải mất vài ngày nữa.

Nghĩ đi nghĩ lại, việc Tạ Sở Ngọc trở về cũng là chuyện tốt, nếu không Tô Ngải Chân nhất định sẽ không chủ động gọi điện giục hắn về, như vậy dì càng thêm lo lắng.

Vậy nên dì quyết định nói thật: “Cậu Ngải Chân đang ở bệnh viện, tôi mang cháo qua cho cậu ấy.”
“Cậu ấy bị sao vậy?”
Dì Thu hai tay siết chặt chiếc phích, liếc nhìn Tạ Sở Ngọc rồi cúi đầu, nói: “Hôm cậu đi công tác ngày thứ hai, cậu Ngải Chân… đến kỳ phát tình.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận