Chương 14: Hứa Gia Ngôn biết gia thế của Tiêu Nhược.
Sau khi Tiêu Nhược rời đi, Hứa Gia Ngôn ở một mình trong phòng, mơ màng ngủ, đến gần trưa thì Tiêu Nhược mới quay về, mở cửa thật nhẹ, như vẫn đánh thức Hứa Gia Ngôn.
Giấc ngủ của anh vẫn luôn không sâu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh ngồi dậy “Em xong rồi?”
“Ừm.” Tiêu Nhược ngồi xuống bên giường, “Chúng ta ăn trưa rồi đi liền.” Cô muốn quay lại càng sớm càng tốt, đưa anh về bệnh viện nhanh nhất có thể.
“Được.” Hứa Gia Ngôn vén chăn ra khỏi người.
Tiêu Nhược vội vàng đứng dậy dìu anh vào xe lăn.
Buổi chiều ba giờ, Hứa Gia Ngôn trở lại bệnh viện, Tiêu Nhược ở lại phòng bệnh một lúc mới trở về công ty.
Tiểu Trương kéo thư ký sang một bên hỏi chuyện phiếm, thần thần bí bí: “Thế nào thế nào?”
“Cái gì thế nào?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Là Hứa Gia Ngôn đó.” Tiểu Trương lặng lẽ nhìn xung quanh nhỏ giọng nói: “Không phải Tiêu tổng luôn theo đuổi Hứa Gia Ngôn sao?”
Thư ký nhìn cô rồi thản nhiên nói: “Đi hỏi Tiểu tổng đấy.”
Tiểu Trương khịt mũi “Mọi người đều biết rồi, cần gì thần bí như vậy!”
“Mọi người đều biết?” Thư ký cười: “Vậy cô còn đến hỏi tôi làm gì?” Lần trước Tiêu tổng đã từng cảnh cáo anh, anh không phải người ngu ngốc, vì nói chuyện phiếm mà một đi không chở lại.
Tiêu Nhược bận rộn đến 7 giờ tối mởi rời khỏi công ty, bước trên giày cao gót ra khỏi thang máy tiến vào bãi đậu xe dưới tầng hầm, vừa rẽ vào một góc thì bị cắt ngang.
Cô ngẩng đầu lên, khóe miệng thản nhiên cười: “Cô Trương, có chuyện gì vậy?”
Trương Thanh Thanh hai tay ôm trước ngực, mặc một chiếc áo khoác thẳng màu đen, cổ quàng một chiếc khăn lụa sặc sỡ, đeo một chiếc túi đắt tiền.
Tiêu Nhược nhìn một cái là biết.
Người phụ nữ này không đơn giản như bề ngoài.
Trương Thanh Thanh cười: “Cô Tiêu đi bệnh viện?”
Tiêu Nhược bên ngoài cười nhưng trong không cười “Như thế nào? Cô Trương muốn đi cùng sao?”
“Hừ.” Trương Thanh Thanh cười lạnh: “Không biết chủ tịch Tiêu có biết không.” Cô ta nhướng mày: “Ông ấy có biết bạn trai của cô Tiêu là một người tàn tật không?”
Người tàn tật.
Ba chữ này hoàn toàn làm ánh mắt của Tiêu Nhược lạnh băng: “Cô nói lại lần nữa coi.”
“Đó chỉ là sự thật mà thôi.” Trương Thanh Thanh không biết kiềm chế: “Tôi nói sai sao?”
Năm ngón tay của Tiêu Nhược trong túi áo siết chắc rồi nới lỏng ra “Nếu cô để ý đến đôi chân của anh ấy, vậy sao cô còn thích anh ấy?”
Trương Thanh Thanh sửng sốt, cô ta im lặng vài giây rồi nhanh chống kiềm nén cảm xúc trên mặt.
“Thu hồi tâm tư không nên có của cô lại đi.” Tiêu Nhược bước qua cô, dựng lại hơi nghiêng đầu cảnh cáo: “Còn nữa, quản cái miệng của cô cho tốt.”
Nói xong, Tiêu Nhược dẫm lên giày cao gót bước đi.
Trương Thanh Thanh nắm chặt hai tay, quay người lại nhìn bóng lưng của Tiêu Nhược đang ngẩng đầu ưỡn ngực, trong mắt tràn đầy hận ý.
Cô không tin, Tiêu gia nhà cao cửa rộng, Hứa Gia Ngôn một người tàn tật làm cách nào có thể bước vào được?
Tiêu Nhược quay vào xe, gọi điện cho thư ký: “Điều tra cho tôi đồng nghiệp của Hứa Gia Ngôn, tên Trương Thanh Thanh.”
Người phụ nữ đó, chiếc túi cô ta vừa mang theo là mẫu mới ra mắt mùa trước, giá đó một phát thanh viên nhỏ bé sao có thể mua nổi.
Khi đến bệnh viên, Tiêu Nhược tình cờ gặp chú cô Phan Phong và Bác sĩ Lưu ngay khi bước ra khỏi thang máy.
“Nhược Nhược?”
Vẻ mặt Tiêu Nhược sửng sốt: “Chú.”
Vẻ mặt của Phan Phong có chút ngạc nhiên: “Sao cháu lại ở đây?”
“Ồ.” Tiêu Nhược phản ứng nhanh: “Cháu đến thăm một người bạn.”
Phan Phong hỏi theo bản năng: “Nam hay nữ?”
Tiêu Nhược: “…”
Không trả lời vậy chắc là đàn ông rồi.
Phan Phong nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của cháu gái, cũng không hỏi thêm mà đứng sang một bên: “Đi đi.”
Tiêu Nhược cúi đầu nói: “Tạm biệt chú, tạm biệt chú Lưu.” Cô chạy trốn nhanh như chớp.
Tiêu Nhược vừa đi, Phan Phong nhìn bác sĩ Lưu.
Bác sĩ Lưu cười: “Đừng nhìn tôi, muốn biết gì thì tự hỏi con bé.”
Nói như vậy thì đúng là có chuyện rồi.
Phan Phong quay người đi dọc theo hành lang, nhìn từng phòng.
Cuối cùng ở cuối hành lang, ông thấy Tiêu Nhược đang đứng cạnh bàn cafe.
Ông không đi vào, im lặng đứng ngoài cửa.
Lúc chín giờ, Tiêu Nhược đang trên đường từ bệnh viện về nhà.
Điện thoại reo, là Phan Phong.
“Chú.”
Đầu bên kia điện thoại lập tức chất vấn: “Cái người tên Hứa Gia Ngôn, cháu cùng cậu ta có quan hệ gì?”
Tiêu Nhược cũng đã liệu trước, cô nhẹ nhàng nói, không giấu giếm: “Cháu đang theo đuổi anh ấy.”
Điện thoại im lặng trong mười giây.
“Nếu cháu chỉ muốn chơi, thì đừng trêu chọc người ta.” Phan Phong đã hỏi về Hứa Gia Ngôn từ bác sĩ Lưu.
Đôi mắt cô kiên định, không chút do dự: “Cháu nghiêm túc.”
“Hai đứa cách nhau sáu tuổi, bị cụt mất nửa chân, sức khỏe còn không tốt.” Phan Phong gọi thẳng tên họ, “Tiêu Nhược, cháu nghĩ bố mẹ cháu sẽ đồng ý sao?”
Có vẻ bác sĩ Lưu đã nói với chú cô về tình hình của Hứa Gia Ngôn, Tiêu Nhược bĩu môi: “Cháu thích là được, ngay cả họ có đồng ý hay không.”
Điện thoại lại im lặng.
Sau đó, Phan Phong nhẹ giọng lại: “Nhược Nhược cháu vẫn còn trẻ, con đường phía trước còn dài__”
“Chú.” Tiêu Nhược ngắt lại ông: “Chú đừng nói với cháu những thứ đạo lý này, cháu tự có chừng mực.”
Chừng mực, đây là chừng mực sao?
“Chú.” Tiêu Nhược cầu xin: “Chú đừng nói với bố mẹ cháu.”
“Sao?” Phan Phong khịt mũi: “Vừa rồi không phải kiên quyết lắm sao?”
“Việc riêng của cháu, cháu sẽ tự nói.” Nó sẽ khác khi từ miệng người khác nói ra.
“Được rồi, cháu tự nói đi.” Phan Phong tức giận, bất lực: “Để chú xem cháu sẽ nói như thế nào.”
Đã khuya, Hứa Gia Ngôn vẫn còn chưa ngủ, trong đầu anh toàn là chuyện ở Đế Giang. Thư ký Dương gọi Tiêu Nhược một cách tôn trọng ‘Tiêu tổng.’
Tiêu tổng.
Hứa Gia Ngôn không dám đoán ‘tổng’ là ở cấp bậc nào.
Anh có thể nhìn ra điều kiện gia đình của Tiêu Nhược rất tốt, nhưng xem ra không chỉ là tốt bình thường.
Anh khẽ nhíu mày, dường như anh lại cách cô xa hơn rồi.
Anh lên internet tìm kiếm tên Tiêu Nhược.
Khi nhìn thấy video về bản tin tài chính của tập đoàn Tiêu thị, anh ngừng video trên giao diện điện thoại.
Ảnh của Tiêu Nhược xuất hiện trong video.
Giám đốc điều hành của tập đoàn Tiêu thị, thiên kim của Tiêu thị và là người cầm quyền tương lai của tập đoàn Tiêu thị…
Bất kể đó là vầng hào quang nào anh đều không thể chạm tới, không thể đến gần.
Sáng hôm sau, Tiêu Nhược cảm thấy Hứa Gia Ngôn cố tình xa lánh cô chỉ sau một thời gian ngắn trong phòng bệnh.
Hôm qua vẫn ổn mà.
Trước khi đi, Tiêu Nhược gọi Vương Hoài Viễn vào phòng bệnh.
“Đêm qua từ lúc tôi đi có ai đến đây không?” Tiêu Nhược lo lắng khống biết có phải là chú mình đế gặp Hứa Gia Ngôn hay không, càng lo lắng hơn khi chú cô đã nói những lời vô nghĩa trước mặt Hứa Gia Ngôn.
Vương Hoài Viễn lắc đầu nói không.
Từ bệnh viện đi ra, Tiêu Nhược trong lòng bất ổn, cô gọi điện thoại cho thư ký trước khi cô đến công ty.
“Chuyện tôi yêu cầu tối qua anh điều tra đến đâu rồi?” Cô hỏi về Trương Thanh Thanh.
Thư ký định đợi cô đến công ty sẽ đính thân báo cáo: “Tiêu tổng, Trương Thanh Thanh là con gái nuôi của nhà họ Trương của địa ốc Hải Phong.”
Tiêu Nhược biết về địa ốc Hải Phong, một công ty địa ốc nhỏ.
“Con gái nuôi.” Tiêu Nhược khịt mũi.
Trương Hải Phong, ông chủ của bất động sản Hải Phong, có một cậu con trai dưới gối, nhưng cô nghe nói rằng sức khỏe của đứa con không tốt lắm, vợ của ông ta lại không thể sinh thêm. Ông ta đã nhận nuôi một cô con gái từ vài năm trước. Theo lý mà nói nếu nhận nuôi thì nên là con trai nhưng lại nhận một người phụ nữ vào cửa.
Tiêu Nhược chế nhạo.
Mười một giờ sáng, Phan Phong đến nhà Tiêu Nhược.
Phan Vân đang loay hoay với cây cỏ trong vườn, “Điều gì đã đưa em tới đây?”
Em trai bà rất ít khi đến gặp bà. Không phải vì có quan hệ xấu mà Phan Phong đang làm trong chính phủ, sợ những lời đàm tiếu.
Phan Phong hỏi: “Nhược Nhược đâu chị?”
“Đi làm rồi.”
Phan Phong ẩn ý nói: “Chị nên quan tâm con bé nhiều hơn.”
Phan Vân cảm thấy buồn cười: “Con gái chị, sao chỉ lại không quan tâm?” Bà đặt bình nước xuống, bước đến một bông hoa mận chưa nở: “Còn em là chú. Tám trăm năm không quan tâm, sao hôm nay đột nhiên quan tâm làm chị ngạc nhiên đấy.”
Phan Phong và bà luôn nói chuyện với nhau như kẹp súng trong người.
Phan Phong nói: “Nhược Nhược có nói về đối tượng nào không?”
“Như thế nào? Em muốn giới thiệu sao?” Phan Vân không nhìn lên: “Bọn chị không muốn tìm cho con bé một nhân viên công chức cứng nhắc đâu.”
Đây là nói mình cứng chắc đây mà, Phan Phong không quan tâm: “Vậy lão Tiêu muốn tìm cho con bé dạng nào?”
“Ít nhất có thể giúp con bé trong sự nghiệp.” Có thể san sẻ bớt gánh nặng của công ty.
“Nếu như lấy một người chị không thích thì như thế nào?”
Phan Vân không nghĩ vậy, mắt nhìn người của con gái cao như vậy, “Nó nhìn trúng ai thì người đó chắc chắn bọn chị sẽ thích.”
Anh không thể nói gì hơn, anh muốn nhìn hai vợ chồng này tự vả mặt.
“Buổi trưa ở lại ăn cơm nhé?” Phan Vân khách khí hỏi.
Phan Phong không bao giờ ăn cơm ở nhà chị gái mình: “Em về đơn vị ăn cơm.” Ông xua tay: “Em đi đây.”
Phan Vân cũng không giữ lại.
Hứa Gia Ngôn xuất viện vào một buổi cáng năm ngày sau đó, anh đã hồi phục tốt sau ca phẫu thuật, nhưng anh vẫn cần thêm mấy tháng tự điều dưỡng.
Tiêu Nhược khiển trách một giám đốc bộ phận. Đang nói một nửa thì di động bên cạnh cô phát ra tiếng bíp.
Hứa Gia Ngôn: Tiêu Nhược anh đã được xuất viện.
Nội dung tin nhắn ngắn gọn, súc tích, cố tình xa cách.
Tiêu Nhược cau mày, vẫy tay cho giám đốc bộ phận ra ngoài.
Cô không nhắn lại mà gọi điện thoại trực tiếp.
Điện thoại vừa được kết nối, Tiêu Nhược liền hỏi: “Tại sao anh lại xuất viện? Tối hôm qua em không nghe thấy anh nói gì?” Giọng điệu nói chuyện của Hứa Gia Ngôn với cô gần đây lại trở về giọng điệu lạnh lùng như xưa: “Không còn đáng ngại nên anh đã xuất viện.” Anh nói nhẹ nhàng bâng quơ
Tiêu Nhược hỏi: “Buổi trưa em có thể qua gặp anh không?”
“Không cần.” Anh từ chối: “Em cứ yên tâm đi làm.”
“Hứa Gia Ngôn.” Tiêu Nhược gần đây đã bị tra tần bởi thái độ thờ ơ của anh, “Anh có chuyện gì vậy?”
Anh rất bình tĩnh, lịch sự và thờ ơ: “Không có chuyện gì, em làm việc đi.”
Trước khi Tiêu Nhược kịp nói, Hứa Gia Ngôn đã nói: “Anh cúp máy trước.”
Đây là lần đầu tiên Hứa Gia Ngôn cúp máy trước. Trước đây cô gọi, anh luôn đợi cô cúp trước.
Có tiếng “Đô đô” trong điện thoại, mắt Tiêu Nhược lập tức đỏ hoe, đau khổ và buồn bã.
“Cốc cốc cốc…” Thư ký gõ cửa cầm tập tài liệu bước vào.
“Tiêu tổng___” Thư ký đứng sửng lại.
Ôi trời, Tiêu tổng khóc.
Tiêu tổng kiên quyết và lạnh lùng đang lau nước mắt.
Thư ký Dương nuốt nước bọt, đứng ở cửa như một kẻ ngốc.
Anh không biết nên tiến hay lùi.
Tiêu Nhược khịt mũi, giả bộ kiên cường: “Có việc gì nói đi!”
Thư ký run run nói: “Tiêu tổng, bí thư thành ủy thị trấn Niển Yên vừa gọi điện hỏi ngài có thời gian không.”
Tiêu Nhược hỉ mũi mắng anh: “Tôi không có thời gian, anh không biết sao?”
“…”
Thư ký như anh chỉ biết lịch trình của sếp, còn chuyện riêng sao anh dám suy đoán.
Thư ký ngập ngừng hỏi: “Vậy tối nay…”