Một nửa yêu thương, một nửa cuộc đời

CHƯƠNG 19: Hứa Gia Ngôn cho ôm một cái.
 
Tiêu Nhược sau khi thấy anh ăn xong mì, cô lấy bật lửa trong túi xách, túi của cô để trên bàn ăn lúc cô mở khóa kéo túi, Hứa Gia Ngôn vô tình nhìn thấy gói thuốc lá trong túi của cô.
 
Anh nhíu mày, tia sáng trong mắt giảm bớt, ngẩng đầu nhìn cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
 Tiêu Nhược chỉ lo mở hộp bánh ra, thậm chí còn không để ý đến ánh mắt của anh.
 
Tiêu Nhược chỉ cắm một ngọn nến trên chiếc bánh tròn.
 
Cô đốt nến, ngồi xuống, gương mặt anh phản chiếu trong mắt cô: “Anh mau ước đi.”
 
Cô đặt chiếc bánh tam giác đã cắt trước mặt anh, “Anh ăn thử đi, em toàn mua bánh sinh nhật ở đây, ăn rất ngon.” Cô đưa cho anh một cái nĩa.
 
Hứa Gia Ngôn không trả lời, anh đặt tay lên chân trái, dưới đầu gối còn có một ống quần trống, chỉ khi chạm vào chân anh mới có thể nhắc nhở bản thân rằng anh không xứng với cô gái trước mặt.
 
“Tiêu Nhược.” Anh không nhìn lên, đôi mắt lạnh lùng, giống như ngày đông, anh trầm giọng nói: “Cảm ơn.”
 
“Anh đừng nói cảm__”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em nghe anh nói."Anh ngắt lời cô, nhắm mắt lại “Anh không thể cho em bất cứ thứ gì ngoại trừ nói lời cảm ơn.”
 
Lại là một lời từ chối cô.
 
Tiêu Nhược hít một hơi, cô đã quen rồi: “Anh không nói những lời này không được sao?”
 
 
Vầng sáng trắng trên đầu cô không thể làm dịu đi sự lạnh lùng trong mắt anh. Ngón tay mảnh khảnh siết chặt chân trái anh, anh im lặng một giây, rồi nói: “Anh xin lỗi.”
 
Ngoài ‘Cảm ơn’ thì anh cũng chỉ có thể nói ‘Xin lỗi.’
 
Tiêu Nhược giả vờ thoải mái: “Thực ra, anh không cần phải thấy gánh nặng.” Cô không muốn anh cảm thấy gánh nặng vì một cái bánh: “Hôm nay em chỉ muốn ăn bánh, lại đúng ngày sinh nhật của anh nên em đến thôi.” Cô cười. Nhưng trong nụ cười có nước mắt, cô buộc phải nén xuống: “Em chỉ là không thích ăn bánh một mình thôi.”
 
Cô ngồi cứng đờ trong mười giây, có chút xấu hổ, cô đứng dậy mà không ăn miếng bánh sinh nhật nào. Cô cầm túi trên bàn lên và nói: “Chúc mừng Sinh nhật, Hứa Gia Ngôn.” Cô bước đến cửa, khi mở cửa gió lạnh đột ngột tràn vào, cô quay đầu lại giả vời thoải mái nói lời tạm biệt với Hứa Gia Ngôn vẫn đang gục đầu.
 

Khi cô bước vào nhà, Hứa Gia Ngôn không cho cô đổi giày. Cô chỉ cần bước ra ngoài đóng cửa lại, gió lạnh thổi vào mắt cô, cô ngẩng đầu lên, thở ra một làn hơi khói trắng xóa, sau đó lấy tay lau nước mắt, tự cười an ủi mình.
 
“Không sao hết, không phải mày đã quen rồi sao?”
 
“Anh ấy là như thế, đối xử với ai cũng như vậy.”
 
“Thực ra anh ấy rất tốt với mày, anh ấy sẵn lòng cho mày vào nhà.”
 
“Đừng khóc… Không được khóc… Tiêu Nhược, mày không thể khóc…”
 
Trong phòng. Hứa Gia Ngôn nghe thấy tiếng giày cao gót xa dần, anh đứng dậy chống nạng đi ra ban công.
 
Bên ngoài bao phủ bởi bóng tối, ánh đèn đường mờ ảo khiến anh không thể nhìn rõ cô, chỉ thấy một đóm lửa nhỏ đang đung đưa trong không khí, sau đó chùm đèn xe sáng lên.
 
Hứa Gia Ngôn lấy điện thoại trong túi ra và gửi một tin nhắn.
 
Chiếc xe đang nổ máy đột nhiên tắt máy.
 
Mười giây sau, tiếng giày cao gót từ xa truyền đến.
 
Tiếng gõ cửa bất lịch sự ‘Rầm rầm rầm…’ do bàn tay đập mạnh vào cửa.
 
Hứa Gia Ngôn lại mở cửa.
 
Không báo trước, cô gái trên người thoang thoảng mùi thuốc lá lao vào lòng anh, khiến anh loạng choạng lùi lại.
 
“Hứa Gia Ngôn.” Cô không kìm được, không muốn khóc thầm, hai tay ôm chặt eo anh khóc: “Bởi vì anh không để ý đến em, bởi vì anh không cần em, cho nên em mới hút thuốc.”
 
Vừa rồi Hứa Gia Ngôn đã gửi cho cô một tin nhắn: Em đừng hút thuốc nữa, được không?
 
Tại sao anh vẫn dịu dàng ngay cả khi khuyên cô không hút thuốc?
 
Cô tủi thân nói: “Anh quản em được không? Anh hãy quan tâm đến chuyện em hút thuốc. Gần đây em nghiện không bỏ được…” Cứ nghĩ đến anh là cô lại muốn hút, nhưng càng hút nhiều cô càng nhớ anh…
 
Ngay cả hút thuốc cũng giống anh, khiến cô nghiện không bỏ được, muốn bỏ cũng không được.
 

Tay của Hứa Gia Ngôn cứng đờ trong không khí.
 
Nhưng dù có che giấu thế nào đi chăng nữa thì sóng gió bão bùng dưới mắt cũng không thể nào nguôi ngoai.
 
Anh muốn ôm cô gái nhỏ trong vòng tay của mình, anh muốn đồng ý tất cả các yêu cầu từ cô. Nhưng__
 
“Hứa Gia Ngôn, anh có thể thử thích em không?”
 
Lông mi anh run rẩy, buột chặt trái tim, anh kéo cô ra.
 
Anh kìm nén ánh sáng thiêu đốt trong mắt, nói những lời khó nghe và tàn nhẫn: “Anh không thích em.” Nói xong, ánh sáng trong mắt anh mờ dần.
 
Cô bước lại gần anh, ánh mắt như lưới dày cuốn lấy đôi mắt anh, anh không dám nhìn cô: “Thật không?”
 
Anh che giấu cảm xúc trong mắt: “Ừ.”
 
Tiêu Nhược dường như cảm nhận được điều cô mong đợi, lại gần anh hơn đẩy anh đến tủ ngoài hành lang: “Nhưng vừa rồi nhịp tim anh đập rất nhanh.” Cô nghe thấy hết.
 
Hứa Gia Ngôn vẫn không dám nhìn cô, theo phản xạ dùng tay phải ấn vào vị trí của trái tim mình.
 
Anh lộ mất rồi.
 
Tiêu Nhược không ngốc, ánh mắt né tránh, nhịp tim tăng nhanh, nhiệt độ cơ thể tăng, giọng điệu dịu dàng khi nói chuyện với cô và vòng eo cứng lại khi cô ôm đều nói cho cô biết anh đang rung động.
 
Cô đưa tay vòng qua eo anh thêm một lần nữa.
 
Anh lại muốn đẩy cô ra.
 
Tiêu Nhược dùng hai tay ôm lấy eo anh, dùng hết sức ôm chặt, cả người nép vào trong vòng tay anh: “Đừng đẩy em ra, chỉ một chút thôi.”
 
Cô không tham lam chỉ ôm một cái thôi.
 
Toàn thân Hứa Gia Ngôn nóng lên, hai mắt choáng váng đỏ hồng, nhìn đỉnh đầu cô.
 
Nếu lúc này Tiêu Nhược ngẩng đầu nhìn, cô sẽ phát hiện ánh mắt nóng bỏng của anh.

 
Hứa Gia Ngôn nuốt nước bọt, hầu kết lăn lộn: “Có, có thể.”
 
Cô gái này đâu chỉ thích anh, còn đang hành hạ anh.
 
Tiêu Nhược miễn cưỡng buông tay ra, đầu cúi xuống không dám nhìn anh, bởi vì cô biết mặt mình đang bốc hỏa, đừng nhìn cô theo đuổi anh táo bạo như vậy thật ra da mặt cô rất mỏng.
 
Cô xấu hổ, đưa tay lên vén tóc qua tai, vô tình chạm phải vành tai nóng hổi.
 
Càng đỏ mặt hơn, cô xoay người bỏ chạy, đôi giày cao gót đập lộn xộn trên mặt đất, càng lúc càng xa…
 
Hứa Gia Ngôn đứng đó như người mất hồn, lúc sau mới hoàn hồn lại được. Chỉ có một cái ôm mà trong mũi anh thoang thoảng mùi thuốc lá do cô gái để lại còn có mùi dầu gội đầu lưu trên tóc cô…
 
*****
 
Phan Vân ngạc nhiên chạy vào, bí ẩn nói cho lão Tiêu: “Nhược Nhược hình như gần đây hút thuốc.”
 
“Hút thuốc?” Lão Tiêu ngồi thẳng người: “Em nhìn thấy?”
 
“Em không thấy.” Phan Vân nói “Nhưng có vài mẩu thuốc lá trong gạt tàn đặt trên cửa sổ phòng con bé.” Là điếu thuốc dành cho phụ nữ.
 
Lão Tiêu càu mày, im lặng.
 
“Có phải là vì chuyện của Hứa Gia Ngôn…?” Chuyện đầu tiên bà nghĩ đến là tình cảm.
 
Lão Tiêu có chút không thể tin được: “Con bé thích người đàn ông đó đến như vậy?” Tuy rằng người đàn ông đó có chút ưa nhìn, nhưng cái chân đó, lão Tiêu vô thức nhìn chân của mình, ra hiệu cho Phan Vân: “Từ đây xuống sao?”
 
Phan Vân nghiêm túc gật đầu.
 
Lão Tiêu nhìn Phan Vân: “Ở phương diện kia có ảnh hưởng không?”
 
Phan Vân: “…”
 
Bà phản ứng lại, vỗ vai lão Tiêu: “Anh đang nghĩ cái gì vậy?”
 
“Anh còn nghĩ đến cái gì được.” Ông đang nghĩ đến vấn đề thực tế, ông còn nghĩ đến nếu như chân trái của ông bị cắt cụt , rồi ậm ừ nói cho vợ nghe,
 
Một số tư thế nhất định không được.
 
*****
 
Tuyết đã ngừng rơi, tất cả được bao phủ bởi màu trắng xóa.

 
Hứa Gia Ngôn ngồi xe lăn ra siêu thị mua đồ, gió rất to và hơi lạnh thổi qua, đôi môi ửng hồng sắc mặt tái nhợt.
 
Siêu thị Hứa Gia Ngôn đi cách Hồng Phong Uyển không xa, chỉ mất 10 phút.
 
Anh mua ít rau và đồ dùng sinh hoạt, khi thanh toán có một người đàn ông trạc bốn mươi tuổi thấy chân anh bất tiện nên đứng sang một bên nhường anh trước.
 
Hứa Gia Ngôn lịch sự gật đầu nói: “Cảm ơn, không cần đâu.”
 
Thật ra Hứa Gia Ngôn đối với người khác không cảm thấy tự ti, chỉ có điều ở trước mặt Tiêu Nhược, anh mới cảm thấy mặc cảm. Đêm qua anh thậm chí còn dùng điện thoại tra cứu ‘Cảm giác thích một người là như thế nào?’ Sau ba mươi mốt năm cuộc đời anh mới tìm hiểu cảm xúc bên trong của mình qua Internet, điều này hơi buồn cười.
 
Bởi vì gần đây, trong đầu anh luôn khắc sau khuôn mặt của cô, khuôn mặt của người con gái đã cuốn anh vào hư không, anh cúi đầu xoa băng dán cá nhân trên ngón trỏ, sáng nay anh nghĩ đến cô đến thất thân, cắt vào tay.
 
Thực buồn cười phải không, tìm cách đẩy cô ra, nhưng không thể không nhớ đến cô.
 
Anh đã thích cô rồi, nhưng bất lực không thể làm gì được__
 
Vào ngày 6 tháng 2, ngày giỗ của bố mẹ Hứa Gia Ngôn, anh về quê của mình ở huyện Phường Sương.
 
Huyện Phường Sương là nơi có những cây cầu nhỏ và nước chảy. Hầu hết mọi nhà đều có sân vườn. Trong sân có một số cây ăn quả hoặc vườn rau. Huyện Phường Sương có nhiều cam. Trong sân nhà Hứa Gia Ngôn có một cây cam. Đã vào tháng hai, cành cây bị uốn cong do những trái cam nặng trĩu.
 
Sau khi bố mẹ Hứa Gia Ngôn qua đời, anh không về đây thường xuyên nữa. Trong một năm anh chỉ về những ngày Thanh minh và ngày giỗ bố mẹ.
 
Trong sân có một cái cổng sắt đen. Cánh cổng sắt đã hoan gỉ rồi. Hứa Gia Ngôn về bằng tàu hỏa nên không thể đi xe lăn, anh chỉ dựa vào nạng. Bà Trương nhà bên  cạnh đi mua rau về. Mắt bà không tốt nên nheo mắt lại, bà nhìn thấy là anh: “Là Gia Ngôn phải không?”
 
Hứa Gia Ngôn đang nhìn quả cam trên cây, nghe thấy tiếng gọi, anh quay đầu lại: “Bà Trương.”
 
“Ồ” Bà Trương vẻ mặt hiền lành đi tới: “Bà cứ tưởng nhìn lầm.” Bà lão khom người ngẩng đầu nhìn Hứa Gia Ngôn, Hứa Gia Ngôn tự nhiên cúi xuống.
 
“Vâng.” Hứa Gia Ngôn luôn ăn ở nhà bà Trương mỗi khi anh về đây. Bà đối xử với anh như cháu ruột của mình, “Bà Trương cháu đi nghĩa trang xong rồi quay lại ạ.”
 
“Được, được.”
 
Nghĩa trang được xây dựng ở phía đông thành phố, cách đó không xa. Hứa Gia Ngôn ngồi taxi 20 phút là đến nơi. Có một cửa hàng nhỏ bên ngoài nghĩa trang bán tiền vàng mã và các loại hoa quả.
 
 Hứa Gia Ngôn mua mỗi thứ một ít.
 
Anh đứng trước mộ lấy khăn giấy ướt ra, cúi xuống lau bia mộ cho sạch sẽ, sau đó đốt tiền, rồi dựa vào đầu gối trái quỳ xuống dập đầu ba cái, từ đầu đến cuối anh chỉ nói một câu: “Bố mẹ con đến gặp hai người.”
 
 Ra khỏi nghĩa trang, Hứa Gia Ngôn nhìn thấy cách đó không xa có một người đang đứng dưới tán cây hoa quế.
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận