Chương 4: Tiêu Nhược gặp tình địch.
Tiêu Nhược thổi ly nước, trong lúc đó cả hai không nói lời nào.
Cô thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, nhưng không đụng vào mắt anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ trong nháy mắt đã 10 giờ 50.
Thường thì thời gian này anh đã ra khỏi đài.
Tiêu Nhược đặt cốc nước xuống, nói: “Em đi đây.”
Hứa Gia Ngôn ngẩng đầu, cầm lấy nạng bên cạnh: “Tôi tiễn cô.” Anh cũng muốn về.
Tiêu Nhược cắn môi, lắp bắp: “Anh cũng về sao?” Cô thăm dò.
Anh gật đầu.
“Vậy thì cùng nhau đi.” Cô lại nói dối anh: “Vừa hay em cũng đến một khu gần Hồng Phong Uyển.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh có vẻ do dự nhưng rất ngắn, anh nói: “Vậy cô chờ tôi một chút.”
Anh bước đến chiếc xe lăn, nhặt chăn xếp ngay ngắn ngồi xuống, rút nạng ngắn lại để một bên, sau đó đem chăn đắp lên chân.
Tiêu Nhược đứng bên ghế sô pha và nhìn anh chuẩn bị.
“Bây giờ có thể đi rồi.”
Tiêu Nhược bước tới cửa, vừa đi ra vội giúp anh khóa cửa.
Anh vẫn cảm ơn cô rất lịch sự.
Khi xuống lầu đài phát thanh, Hứa Gia Ngôn sử dụng chức năng tiến lên của xe lăn, ánh mắt nhìn vào giày cao gót trên chân cô, anh điều khiển chậm lại một chút.
Trên đường rất ít người, đèn đường lờ mờ, quấn lấy bóng hai người, Tiêu Nhược liếc nhìn rồi tự cười một mình.
Sau ba năm, cuối cũng cô cũng không còn bí mật theo dõi anh nữa mà công khai đi bên cạnh anh, tiếc rằng khoảng cách chỉ có một km, quá ngắn.
Đến cửa Hồng Phong Uyển, Hứa Gia Ngôn dừng lại, hơi ngẩng đầu nói với cô: “Chú ý an toàn.”
Tiêu Nhược chỉ có thể dừng bước, mặc dù cô muốn đưa anh vào, thậm chí còn muốn đưa anh tới tận cửa nhà.
Cô vẫy tay với anh chào tạm biệt.
Hứa Gia Ngôn giật giật khóe miệng, cười không hề có cảm xúc, xe lăn chuyển động đi vào tiểu khu.
Tiêu Nhược cúi đầu nhìn lướt qua chân mình, lần sau sẽ không đi đôi giày cao gót này nữa, chân có chút đau.
Từ đài phát thanh đến Hồng Phong Uyển đi mất mười lăm phút.
Cô quay lại đài chỉ mất 9 phút.
Về đến nhà đã gần 12 giờ.
Phan Vân đứng ở góc cầu thang, ôm tay, dò hỏi: “Con đi đâu vậy?” Bà gọi cho thư ký của Tiêu Nhược, thư ký nói cô đã rời khỏi công ty từ sớm.
Tiêu Nhược phớt lờ câu hỏi của mẹ, cởi giày cao gót, tập tễnh bước đến sô pha ngồi xuống.
Một vết phồng rộp đã được hình thành trên đốt ngón chân cái bàn chân phải.
Cô nhấc chân và thổi vào đó.
Phan Vân đi tới, dùng ngón trỏ chỉ vào đầu cô: “Mẹ đang hỏi con đấy.”
Tiêu Nhược giơ chân tới trước mặt bà, không giải thích, cô nhìn bà với vẻ mặt đau khổ.
Phan Vân đã miễn nhiễm với điệu bộ này, vỗ nhẹ đôi chân nhỏ của cô, ngồi đối diện, cánh tay đặt trước ngực.
Tiêu Nhược thở dài: “Mẹ, con gần như mỗi ngày đều bán mạng cho công ty, mẹ không thể quan tâm con nhiều hơn sao?”
“Quan tâm sao?” Phan Vân vẫn không động lòng, “Mẹ quan tâm con còn ít à? Toàn bộ công ty đều cho con!”
Là cô muốn sao?
Tiêu Nhược chắp tay: “Vậy con trả lại cho mẹ nhé?” Nếu không phải nhà chỉ có một mình cô, cô đã không nhận tiếp quản công ty rồi.
Cô mới hai mươi tư tuổi, phong độ ngời ngời nhưng suốt ngày phải đối mặt với đám đàn ông đầu hói lớn hơn cô mấy con giáp.
Cô cảm thấy chua xót khi nghĩ về nó.
“Nếu bố nghe thấy điều này, mẹ sẽ đánh gãy chân con.”
Được rồi, để bố cô xuống xem có đánh gãy chân cô không.
Tiêu Nhược dựa lưng vào ghế sô pha và bắt đầu gọi to “Ông Tiêu, ông Tiêu.”
Hai phút sau, ông Tiêu từ trên lầu chạy xuống, chân còn mang dẹp lộn trái lộn phải.
Nhìn thấy ông lo lắng, Phan Vân trừng ông một cái: “Không có tiền đồ.” Nô nữ nhi (giống nô thê ý)
Ông Tiêu đến xoa vai cho con gái mình.
“Bố~” Tiêu Nhược dùng giọng làm nũng, kéo một đoạn dài, “Bà Phan không hiểu con một chút nào.”
Phan Vân: “…” Cáo trạng trước sao.
Trên thương trường thì như lão hổ, về đến nhà thì là con hổ giấy, lão Tiêu giả bộ làm mặt giận nhìn vợ quát: “Nhược Nhược của chúng ta ở công ty đã mệt mỏi như vậy, về nhà đừng quở trách con bé.”
Phan Vân ánh mắt sắc lạnh bắn qua.
Lão Tiêu lập tức ngậm miệng lại, ánh mắt cưng chiều quay lại nhìn con gái: “Nhược Nhược, nhà bếp có hầm tổ yến, bố múc cho con một chén nhé?”
Tiêu Nhược: “Vâng.”
Lão Tiêu lập tức chạy đi, kéo vợ đứng dạy lôi vào trong bếp.
Vừa vào bếp, lão Tiêu lập tức thừa nhận lỗi lầm của mình ngay: “Bà xã, anh xin lỗi đã nói nhăng nói cuội, xin đại nhân bỏ qua cho tiểu nhân.”
“Kẻ hai mặt!” Phan Vân từ trên kệ định lấy một cái chén.
Lão Tiêu lập tức cầm cái chén nhanh chống đưa cho vợ, rồi lấy một cái chén khác cho con gái.
Nửa đêm, mọi thứ đều im lặng.
Hứa Gia Ngôn nằm nghiêng trên giường, cong người theo hình chữ Z, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi, khuôn mặt tái nhợt đã đỏ bừng vì đau, gân xanh trên cổ nổi lên.
Anh ấn một tay vào vị trí đầu gối của chân trái, tay còn lại giữ chặt khăn gối.
Có một tiếng rên nhỏ trong phòng.
Anh cố gắng gồng mình lên, bật đèn ngủ với đôi tay run rẩy, ngồi dậy trên nệm, lấy lọ thuốc giảm đau trên bàn cạnh giường, lấy hai viên thuốc uống với nước sôi để nguội, thời gian từng giây trôi qua, cơn đau vẫn không thuyên giảm, toàn thân anh nóng bừng và phát sốt trở lại.
Anh đã sốt liên tục hai tiếng.
Thuốc ở nhà đã chuẩn bị rất kỹ, đều để trong ngăn tủ đầu giường, tay run run, anh tìm thuốc hạ sốt rồi nuốt trôi không nước.
Đau đến hơn 7 giờ sáng, rốt cuộc anh chịu không nổi bấm số 120.
Nửa tiếng sau, Hứa Gia Ngôn được đẩy vào phòng cấp cứu, bác sỹ trực ca tiêm cho anh một mũi thuốc giảm đau, mười phút sau cơn đau mới thuyên giảm.
Lúc 8 giờ 30, bác sỹ Lưu tới, bác sỹ Lưu là người điều trị chính cho anh suốt thời gian qua.
Sau khi lấy máu, Hứa Gia Ngôn được đẩy đi xét nghiệm, kiểm tra kết quả không tốt lắm.
Bác sỹ Lưu khuyên anh nên phẫu thuật, có thể giảm tỉ lệ tái phát trong tương lai.
Nhiều năm qua, Hứa Gia Ngôn đã đọc nhiều sách các bệnh về xương, biết được mục đích của phẫu thuật là loại bỏ xương chết, mô hạt bị viêm và loại bỏ tế bào chết, anh hỏi: “Xương chết có lớn không?” Nếu diện tích xương chết lớn, do phần khuyết tật gây ra, thì phải ghép xương.
Bác sỹ Lưu bảo anh đừng lo: “Chỉ cần chọn phương pháp ghép xương tự thân để chữa trong quá trình phẫu thuật là đủ.” Đến gần tối, Hứa Gia Ngôn gọi điện cho lãnh đạo xin nghỉ phép một tuần.
10 giờ tối, Tiêu Nhược ở trong xe chờ, nhưng thứ cô chờ được lại là giọng nói của một người phụ nữ đang phát bản tin tối.
Tại sao lại đổi người?
Tiêu Nhược ngồi dậy từ vị trí lái xe.
Trong ba năm nghe chương trình phát sóng của anh, đây là lần thứ hai cô nghe thấy giọng nói của người khác trong chương trình của anh.
Lần thứ nhất là cách đây hai năm, anh xin phép ba ngày, sau đó cô biết tin anh nhập viện.
Còn lần này thì sao? Chẳng lẽ cũng nhập viện?
Tiêu Nhược không nghĩ nhiều lập tức khởi động xe, lái ra khỏi biệt thự.
Trên tầng hai, Phan Vân đắp mặt nạ nói với Lão Tiêu đang nằm trên giường đọc sách: “Con gái anh lại chạy ra ngoài rồi.”
Lão Tiêu lật một trang sáng trên tay: “Không phải cũng là con gái bảo bối của em à?”
Phan Vân bóc lớp mặt nạ ra: “Vậy khi em quản nó, anh đừng chen vào!”
Nhược Nhược không phải là một đứa con nít.” Lão Tiêu bưng tách trà trên bàn cạnh giường và nhấp một ngụm trà. “Con bé làm việc gì cũng có chừng mực.”
“Con bé mới hai tư tuổi!” Phan Vân rất lo lắng.
Con nhà người ta hai tư tuổi còn mơ mộng, nhưng con gái bà lại phải đối phó với những cáo già tâm cơ, thủ đoạn.
Lão Tiêu không cho là đúng, Tiêu Nhược từ năm hai mươi tuổi đã theo ông vào thương trường lăn lê bò lết, có cái gì còn chưa nhìn thấy qua, mãi đến giữa năm này ông mới lui lên phía sau. Ông trao toàn quyền quyết định việc công ty cho Tiêu Nhược để cô có thể rèn luyện bản lĩnh. Mà con gái của ông chưa bao giờ làm ông thất vọng.
Lão Tiêu đóng sách lại: “Nhược Nhược của chúng ta cứng cáp thì sẽ không bị bắt nạt.” Dù bị bắt nạ thì cũng có người bố là ông đây chóng lưng.
Con đường phải đi nửa tiếng mà Tiêu Nhược chỉ mấy 12 phút để đến đài phát thanh.
Bản tin buổi tối của Hứa Gia Ngôn được thay thế bằng một đồng nghiệp khác.
Tiêu Nhược không có thời gian để thay quần áo và giày khi cô đến. Cô đang mặc chiếc áo len nhiều màu dài qua gối và đôi giày beanie đế bệt sang trọng khiến cô dễ thương hơn so với ngày thường.
Cô nắm lấy tấm biển trên cửa sổ, trên đó ghi ‘Phòng truyền hình’ cô nhìn vào tiếc là không thấy gì cả.
Cuối hành lang, nhân viên bảo vệ đang đi tuần tra hét lên với cô: “Ai đó, không được nhìn, đi lại đây.”
Tiêu Nhược mắt điếc tai ngơ, bước đến cửa phòng khác gõ cửa.
Không có ai trả lời, cô thử vặn nắm cửa, nhưng tiếc là không có ai bên trong.
“Này cô!” Nhân viên bảo vệ chạy về phía cô “Mới nãy cô có nghe tôi gọi không!”
Đúng lúc này cửa phòng phát thanh bên cạnh mở ra, một cô gái trạc tuổi Tiêu Nhược bước ra.
Đó là Trương Thanh Thanh, Tiêu Nhược biết cô ấy.
Cố ấy cũng thích Hứa Gia Ngôn
Tiêu Nhược liếc nhìn Trương Thanh Thanh từ trên xuống dưới, khoanh tay lại: “Hôm nay Hứa Gia Ngôn không đến sao?” Cô đang giả vờ bình tĩnh.
Trương Thanh Thanh nhìn cô đánh giá, mới thấy khuôn mặt này rất quen “Cô?”
“Tôi là bạn anh ấy.”
Tiêu Nhược vừa dứt lời, nhân viên bảo vệ đã nắm cánh tay cô “Không phải nhân viên không được phép vào đây, lớn như vậy rồi cô không nhìn thấy chữ sao?”
Tiêu Nhược hất tay nhân viên bảo vệ ra, bắn ra đôi mắt lạnh băng: “Cận thị, không được sao?”
Nhân viên bảo vệ: “…” Cái miệng nhỏ này đúng là ghê thật.
Trương Thanh Thanh đưa tay ngăn cản nhân viên bảo vệ, nhìn Tiêu Nhược lịch sự và cảnh giác: “Cô có thể gọi điện thoại cho thầy Hứa.”
Trương Thanh Thanh biết Hứa Gia Ngôn không có bạn bè, bởi vì cô chưa từng thấy ai đến đài tìm anh. Anh có tính cách cô độc như vậy làm sao có bạn, huống chi là phụ nữ.
Không chịu thua kém, Tiêu Nhược lấy điện thoại di động của mình, mở danh bạ cho Trương Thanh Thanh xem: “Tôi đã gọi nhưng anh ấy không bắt máy, tôi đã rất lo lắng vì vậy đã đến đây.”
Số điện thoại của Hứa Gia Ngôn cô đã có được hai năm rưỡi, nhưng tiếc là cô chưa bao giờ gọi.
Cô không dám gọi, cô trên thương trường hô phong hoán vũ. Nhưng trước mặt anh cô là kẻ nhát gan.
Trương Thanh Thanh liếc nhìn màn hình điện thoại, quả nhiên là số điện thoại của Hứa Gia Ngôn.
“Thầy Hứa bị bệnh xin nghỉ phép rồi.”
“Bị bệnh?” Tiêu Nhược ngạc nhiên, hôm qua không phải còn khỏe sao?
Tiêu Nhược hỏi: “Anh ấy xin nghỉ bao lâu?”
Trương Thanh Thanh không dám giấu: “Một tuần.”
Đôi mắt Tiêu Nhược đảo quanh, như chợt nghĩ ra điều gì, cô xoay người đi về phía cầu thang, bước nhanh.
Trong hai năm qua, Tiêu Nhược nắm rất rõ hành tung của Hứa Gia Ngôn, cô biết anh sẽ đến thị trấn Niển Yên để dạy học vào mỗi thứ bảy, cô cũng biết anh hay mua nhiều nhất là mì và thịt bò trong siêu thị và cô cũng biết anh sẽ đến bệnh viện Nhân Ái sáu tháng một lần để kiểm tra chân.
“Alo, giúp tôi điều tra Hứa Gia Ngôn đã được đưa đến bệnh viện Nhân Ái chưa.”