CHAP VI : Jung Soo Yeon, đời này em vĩnh viễn cũng không nghe được câu nói đó...
...
Sáng hôm sau ngủ dậy không ngờ lại nhìn thấy Yoona. Cậu nằm ở đó, tư thế ngủ rất tốt, có lẽ cả buổi tối đều không nhúc nhích một chút nào. Ánh mắt tham lam của Nó nấn ná nơi khuôn mặt cậu nhất là đôi môi mỏng kia ..., nhưng cuối cùng vẫn lưu luyến thu lại, Yoona, Cậu rốt cuộc vẫn còn hận Nó . Dù cho Nó vì Cậu như thế, Cậu vẫn cứ hận Nó. Loại cảm giác này khiến Nó cảm thấy bất lực.
Nó rời giường uống thuốc, sau đó ra ngoài đi dạo. Lâu rồi không quan tâm đến vẻ ngoài của bản thân, sáng nay mới phát hiện khuôn mặt tái nhợt quá mức, hơn nữa cũng gầy đi đáng sợ. Hai má hõm sâu, Nó sớm đã trở thành một cây mây khô đét.
Bôi son trát phấn một lúc, Nó mới có can đảm ra ngoài gặp người khác.
Nó lại đến nghĩa trang, trong đó mới an nghỉ người cả đời này đều yêu thương Nó. Lần này Nó không gọi Yuri , Nó biết đây là lần cuối Nó đến thăm ông , Nó muốn chỉ có ông và Nó thôi
Nó nói lời vĩnh biệt với ông, đây là một nghi thức kỳ quái, cũng là một dự cảm kỳ quái. Một người biết trước được sinh mệnh của mình chẳng còn trên trần gian bao lâu nữa, đi vĩnh biệt một người đã xa rời trần gian.
Nó ngồi trước ngôi mộ tâm sự với Appa, nói Nó nhớ ông, kiếp sau có lẽ để cho ông trở thành người yêu của Nó cũng được, như vậy ông sẽ yêu Nó nhiều hơn một chút, Nó cũng không cần phải trầy trật vất vả như thế. Hay để Nó là người một bình thường thôi cũng được, như vậy Nó yêu Yoona cũng sẽ không liều lĩnh bất cần như thế.
Nó nói đến khi mệt mỏi vô cùng, ngủ một giấc ngay trước mộ. Lúc tỉnh dậy đã là buổi chiều. Trước khi đi Nó nói với ông: "Appa, con nghĩ con thực sự rất khổ sở. Vì sao hết thảy những thứ này đều muốn con phải gánh vác? Con mệt mỏi, không muốn động đậy nữa."
Nó mơ mơ màng màng đi về nhà, về đến nhà lại thấy đói bụng, Yoona không ở nhà, Nó đoán Cậu đi làm, Nó đến phòng bếp làm thức ăn. Nó muốn ăn mì trộn thơm lừng, món Cậu thích ăn nhất.
Nó vừa mới cầm mì lên tay đã nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó Nó thấy Cậu đứng sừng sữngtrước mặt mình.
Cậu giận dữ hét vào mặt Nó, một tay giật lấy mì sợi trên tay: "Cô tại sao luôn như thế, cô rốt cuộc muốn tôi nói bao nhiêu lần mới chịu? Bảo không cho cô vào bếp, cô nghe không hiểu à? Còn nữa, cô không có chuyện gì làm à, sao đi ra ngoài không nói một tiếng cũng không thèm nghe điện thoại? Có phải cô thấy đối diện với tôi thật nhàm chán đúng không? Hay là thấy đặc biệt hối hận vì đã cứu tôi?"
Nó đứng tại chỗ không dám nhúc nhích, bất ngờ vì Cậu tức giận đến như vậy. Nó vắt hết óc nghĩ lý do: "Hồi trước Yoong nói, em đi đâu cũng không liên quan đến Yoong, không cần phải báo cáo. Bởi vì em thấy đói bụng mới muốn ăn thứ gì đó. Còn nữa, vốn dĩ vào bếp cũng không có vấn đề gì, không phải em vẫn nấu cơm cho Yoong hai năm sao? Yoong không thể vơ đũa cả nắm." Nó cảm thấy những lời này là những lời phản bác thành công nhất trong đời mình, Nó trước kia chỉ biết nói, “Thực xin lỗi, Yoongie ah, em yêu Yoong.”
Nó hy vọng Cậu hiểu biết bao! Nhưng Cậu chưa từng hiểu lấy một lần. Trái lại lúc này Cậu lại bối rối, đứng đơ ra đấy lúc lâu.
Nó nhân cơ hội đoạt lại mì sợi: "Yoong muốn ăn không? Em sẽ nấu thêm một phần." (Móa lì ghê nơi)
Nó nghĩ đây là bữa tối lâu nhất Nó cùng ăn với Cậu, Cậu nhìn Nó ăn mà không động đũa. Trong lòng Nó có cảm giác hài lòng nho nhỏ. Rất rất lâu trước đây, trong một nghìn lẻ một nguyện vọng của Nó dành cho Cậu có một cái nguyện vọng như thế.
Nó vì thế có chút đắc ý hả hê, tắm rửa từ sớm rồi nằm bẹp dí trên giường. Nhưng nửa đêm tỉnh dậy, người tôi đã ướt đẫm một mảng, bị người ta ôm lấy, người ở phía sau thân mình run rẩy, phát ra tiếng nghẹn ngào. Đầu óc Nó lập tức vô cùng tỉnh táo, nhưng cũng không nói gì, cuộn người nhắm mắt lại cho đến sáng.
...
Trời quang
Thời gian vào đầu mùa hạ, trời luôn quang đãng rất nhiều.
Công việc của Yoona bỗng chốc hình như giảm đi không ít, luôn đi làm rất muộn, tan tầm rất sớm. Nó rất thỏa mãn, nhưng hy vọng cấp trên của Cậu cũng thấy hài lòng.
Nó nhẩm tính trên đầu ngón tay, nếu như Nó có thể sống thêm hai tháng như bây giờ nữa còn có lợi hơn là sống thêm nửa năm, thời gian Cậu dành cho Nó vượt xa trước kia.
Cậu thấy Nó suy nghĩ, hỏi Nó đang nghĩ gì. Nó ngẩng đầu nhìn Cậu, bỗng nhiên cảm thấy anh tuấn tú vô cùng, thành thật bộc lộ, không ngờ Cậu lại dữ tợn nhìn Nó trừng trừng.
Buổi tối hôm đó khi choàng tỉnh vì đau đớn, Nó nhìn thấy Cậu gấp gáp lục lọi tủ đầu giường của Nó. Nó đang nghĩ có nên hỏi Cậu xem có chuyện gì không thì lại phát hiện, Cậu đang tập trung cẩn thận nhìn bệnh án và hướng dẫn sử dụng thuốc của Nó. Cả một ngăn đầy thuốc, Cậu mở từng cái từng cái một, nhìn từng câu từng chữ trong sách hướng dẫn, thỉnh thoảng quay sang nhìn Nó.
Nó vội vàng nhắm mắt lại, quên cả đau đớn, giả vờ lơ đãng trở mình, nghĩ đến đêm hôm đó Cậu ôm Nó khóc, khóe mắt cay cay."Yoongie ah, Yoong rốt cục cũng biết thương tiếc em".
Hôm sau Nó ra một quyết định vĩ đại, quyết định bù đắp lại toàn bộ thiếu sót từ sinh nhật lần đó của Yoona, Nó không thích phải đem theo tiếc nuối rời đi. Hơn nữa hành động tối qua của Cậu đã xóa tan mọi khúc mắc trong lòng Nó.
Nó lại trang trí nhà cửa một lần nữa, mua cây nến, bày hoa tươi, Nó nghĩ mình cũng cần phải có một kỷ niệm lãng mạn. Cậu trở về đã thấy Nó ngồi yên ở đó như tảng đá.
"Thế nào? Ăn cơm dưới ánh nến thô tục đến thế à?"
Nó bảo Cậu ngồi xuống, cắt bánh kem cho Cậu, bảo Cậu ước một điều. Nó nói với Yoona, bánh kem hôm trước ăn rất ngấy, làm Nó muốn buồn nôn. Hôm nay Nó bảo bọn họ chỉ ột ít bơ thôi. Yoona không nói, cả bữa ăn như một khối núi đá cứng ngắc ngồi yên bất động.
Nó muốn Cậu ăn bánh kem, lại không nghĩ đến khi đó mình đột nhiên chảy máu mũi. Máu từng giọt từng giọt rơi xuống, thấm vào khăn trải bàn trắng tinh lập tức loang thành những đốm hoa.
Nó bỗng chốc luống cuống, ngẩng đầu nhìn lên, Cậu đang vùi đầu ăn, Nó nghĩ Cậu hẳn sẽ không chú ý, hơn nữa ánh nến này mù mờ như vậy. Nó bất chấp mọi thứ, vội vàng tìm cớ, nói vị bơ vẫn còn làm tôi buồn nôn, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh. Vừa đi vào liền lập tức khóa cửa lại. Máu vẫn còn không ngừng chảy xuống, Nó chưa bao giờ nghĩ sẽ xảy ra tình huống này, lúc đó đột nhiên có chút hoảng sợ, bác sĩ chưa từng nói với Nó là sẽ gặp phải chuyện như vậy.
Nó vặn vòi xả nước không ngừng, nhưng dù rửa thế nào cũng không trôi hết được sắc đỏ.
Nó ngửa cao đầu nhưng máu vẫn phun trào như suối, dây vào quần áo, hết sức đẹp mắt. Nó sợ Cậu phát hiện ra, mặc kệ mũi đang chảy máu, thò người kéo áo đến dưới vòi nước ra sức gột rửa. Thân thể Nó bản chất không tốt, hệ miễn dịch không mạnh, nhưng thà cảm mạo còn tốt hơn là để cho Cậu phát hiện ra.
Nó vội vã lúng ta lúng túng, đột nhiên lúc đó cửa bị đá văng ra.
Nó xoay người thì thấy Yoona đứng ở cửa, vẻ mặt dữ tợn như Cá Sấu. Nó vụng về mở miệng: "Yoongie."
Chỉ là, thanh âm cuối đã biến mất trong miệng của Cậu.
Nó đã vô số lần tưởng tượng ra cảnh Cậu chủ động hôn Nó, sẽ là giữa ánh hồng tà dương, sẽ là trong bóng tối mập mờ, sẽ là dưới mưa tuyết bao phủ, cho tới bây giờ Nó tưởng tượng không ít, cũng tưởng tượng không ngừng. Nhưng không nghĩ đến sẽ là trong lúc Nó đang máu chảy thành sông, Cậu hôn Nó.
Cậu giống như một người phải trải qua nỗi khiếp sợ tính mạng bị đe dọa, liều mạng tìm kiếm một chút xác định.
Nó cảm thấy Cậu đè tôi xuống rất thấp, Cậu khom người, không ngừng thay đổi vị trí để hòa hợp chặt chẽ với thân thể của Nó, dường như không nỡ bỏ qua một điểm nào không kề sát vào Nó. Cậu luồn lưỡi vào trong khoang miệng Nó, hết sức vội vã tìm kiếm, cuốn lấy đầu lưỡi Nó, mút rồi lại mút chỉ hận không thể giờ phút này có thể hòa tan ở trong miệng Cậu . Cậu đưa tay nâng eo Nó ép vào hông Cậu. Nó muốn hỏi Cậu làm sao thế, nhưng trong lòng lại hết sức rõ ràng.
Cuối cùng, Cậu mệt mỏi ôm Nó, vùi đầu vào hõm cổ Nó mà khóc.
Cậu khóc hết sức, Nó thề cho đến giờ cũng chưa từng biết là Yoona có thể khóc đến như vậy, bắt đầu từ rên nhẹ, chuyển thành khóc to vang dội, Nó thậm chí nghĩ Cậu đã khóc đến khàn cả họng, rách cả yết hầu. Cả người bởi vì khóc quá lớn trở nên cứng đơ như sắt thép, Nó ôm thân thể cứng ngắc của Cậu dỗ dành, Nó nói: "Yoongie ah, em yêu Yoontg, cho tới bây giờ chưa từng hối hận."
Đêm hôm đó, Nó rất vui vẻ, là thời gian vui vẻ nhất từ khi chào đời đến nay, Nó cảm thấy linh hồn của mình dường như muốn bay lên, lần đầu tiên Nó cảm thấy có chết cũng không đáng tiếc. Cho dù sáng mai tỉnh dậy Nó đã ra đi, Nó cũng vẫn sẽ biết ơn ông trời.
...
Trời âm u
Hôm đó Yoona đi ngủ rất trễ, dường như trong nháy mắt Cậu lại biến thành một đứa trẻ náo loạn gây sự với Nó, tính nết mâu thuẫn, không biết vì sao cùng mình nhèo nhẵng như thế. Mặc kệ Nó khuyên nhủ thế nào Cậu đều bỏ ngoài tai. Cho đến trước khi Nó ngủ, Cậu vẫn còn đang cố sức dây dưa với Nó , lấy tay chọt vào lòng bàn chân của Nó , còn cù léc Nó nữa chứ . Nó đau lòng, lần đầu tiên Yoongie của Nó làm cho Nó cảm thấy không đành lòng như thế. Nhưng may mắn là ngày hôm sau tỉnh lại, Yoona cũng không tiếp tục nữa.
Nó tựa đầu chôn trong lồng ngực Cậu , hít hà hương thơm của Cậu, Cậu cũng không đẩy ra, ngược lại duỗi tay vuốt tóc Nó hỏi:"Muốn uống thuốc không?" Nó thừa nhận đây là câu nói thỏa mãn nhất Nó từng được nghe trong đời, trước kia Cậu hận Nó, thức dậy nửa giờ cũng không nói với Nó một câu nào, dù là một câu cảm thán Cậu cũng keo kiệt. Nó vui sướng, vùi đầu vào rãnh giữa 2 bầu ngực Cậu cười: "Yoong bón cho em nhé?" Lại sợ Cậu cự tuyệt nói: "Tôi không có hơi sức đâu." Tay Yoona khựng lại, một lúc lâu mới nói đồng ý.
Nó nghĩ mình cần phải thấy thỏa mãn rồi, Yoona dù vẫn có lúc không nói nhiều lắm nhưng đôi khi Cậu lại trở nên đặc biệt nhạy cảm. Nó có thể cảm thấy được. Chẳng hạn như Cậu bỏ mặc Nó một mình ở phòng sách rất lâu, rồi lại quên mất Nó. Chẳng hạn như Nó đang nghe nhạc, vừa đúng nghe được một câu hát. Nó nhớ rất rõ... Thân thể của Nó càng ngày càng kém, thường xuyên không thể ra ngoài. Hôm đó Nó đang một mình ngẩn người nghe nhạc là bài “Một Phút Cô Đơn” của Mỹ Tâm . Đoạn đó giọng hát đặc biệt của Mỹ Tâm cất lên "Người hỡi, vì sao cách xa? Để ta tiếc thương ngày qua." Thật ra Nó không thích Mỹ Tâm lắm, nhưng lại thích bài hát này của cô. Khi đó Cậu vừa vặn đi vào, nghe được chính là đoạn này, chân trước vừa bước lên bỗng ngừng lại, đứng ở cửa nhìn Nó. Có ánh nắng chiều chiếu xuống, ánh vàng rực rỡ chói chang. Một lúc lâu, Cậu bất ngờ đi đến hôn môi Nó. Từng chút từng chút một, không phải rất sâu, nhưng Nó ngẩng đầu lên lại thấy trong đôi mắt thâm thúy của Cậu hiện lên nét lưu luyến không buông. (Đoạn này Yo tự sướng )
...
Trời trong
Mỗi một ngày còn lại đều vô cùng quý giá đối với Nó. Yoona đã không lên lịch làm việc nữa. Cậu có rất nhiều chuyện cần phải làm, phải chăm lo việc ăn uống, sinh hoạt hàng ngày của Nó cùng với những chuyện kiểu như thế.
Nó không phải không vừa ý. Nhưng vào một buổi đêm tỉnh dậy, Nó đột ngột hôn Cậu. Sau tai nạn xe, Nó chưa từng chủ động đi hôn Cậu. Nó mơ mơ hồ hồ cảm thấy mình vẫn còn một chuyện chưa hoàn thành. Cậu vẫn chưa là của Nó. Nó nghĩ Nó và Cậu cần phải có một lần ân ái hoàn mỹ tốt đẹp nhất. Nó nắm lấy cúc áo của Yoona, Cậu tỉnh dậy cầm lấy tay Nó hỏi Nó làm sao thế. Nó chỉ lắc đầu, tay vẫn tiếp tục động tác. Nó nói: "Yoongie ah, em muốn Yoong."
PG
Đây là lần Nó biểu đạt rõ ràng nhất. Sau lần bị Cậu dọa cho sợ mất hồn đêm đó , cho đến bây giờ Nó vẫn còn ấm ức ... Hôm nay Nó thử liều một phen , dù sao Nó cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa ... Nó bạo dạn nắm lấy ngực Cậu xoa nắn mút liếm , tay lùa xuống hạ thể Cậu sờ soạng , miệng Nó vẫn không rời khỏi đỉnh tiêm trên đầu ngựa Cậu . Không biết là vì Nó quá yếu kém hay không mà Cậu vẫn không có động thái gì , Nó bạo gan luồng tay vào giữa 2 đùi Cậu miết nhẹ lên 2 mép thịt rồi bất ngờ nhấn mạnh đỉnh hạch giữa rãnh ... Cậu bất ngờ mở to mắt trừng trừng nhìn Nó , không ngờ Nó cả gan như thế , toan đẩy Nó ra , Nó thầm ngĩ phải đánh trân cuối cùng , Nó van lơn"Yoongie ah cho em vào một lần thôi ..." .. Không đợi Cậu đồng ý Nó nhanh tay đẩy ngón giữa một phát thật mạnh , huyệt động của Cậu ôm trọn lấy tay Nó ... Cậu há hốc mồm còn Nó thì mỉm cười thỏa mãn ... Nó chỉ cần Cậu như thế , Rút tay ra , chất lỏng màu đỏ nhớp tay Nó , Nó lại mỉm cười ... Cậu không nói gì quay đi , Nó nghĩ chắc Cậu biết Nó sắp chết nên cũng không muốn so đó với Nó .. Nó đâu biết rằng khoảng khắc Nó đi vào Cậu , Cậu đã nhận ra có lẽ Nó cũng đã có một chút trong Cậu ... Cứ nghĩ là Nó thõa mãn rồi , không ngờ Nó vẫn không an phận , ôm chặt Cậu "Yoongie ah ... " ... Tiếp tục xoa nắn quyến rũ Cậu ... Nhưng Yoongie của Nó lại cự tuyệt. Cậu hôn lên chân mày Nó rồi nói: "Ngoan nào, đừng ầm ĩ!" Nó đáng lẽ phải biết thế là đủ, thân thể đã kém như vậy sao có thể làm những việc ân ái bình thường được, nhưng con người có thể chiến thắng tự nhiên ... Nó nghĩ có lẽ đêm đó mình bị thứ kỳ quái nào đó ám vào người, sâu trong thâm tâm Nó có ham muốn mãnh liệt phải hoàn thành xong chuyện này, giống như con người nhất định phải hoàn thành xong con đường sinh lão bệnh tử. Nó rất nhanh chóng cởi sạch quần áo của Yoona còn vươn lại , tiếp đó là của chính mình. Nó cảm thấy Cậu quyến rũ vô cùng, sau đó, Nó từng chút một như bà đồng thưởng thức cống vật, hưởng thụ tận tình.
Nó biết rằng Cậu sợ Nó không chịu nỗi , lúc nãy là làm Nó không mất sức , vì chẳng qua Nó chỉ như cọng bún xuyên vào người Cậu , còn bây giờ là Nó ép Cậu phải hành hạ Nó , Nó đã như thế này làm sao có thể chịu được Cậu .. Nó rên rỉ dưới người Cậu, khẩn cầu nói:"Yoongie ah, chỉ lần này nữa thôi." Cuối cùng sử dụng tuyệt chiêu của mình, Nó khóc nước mắt đầm đìa, có đôi khi cảm thấy phụ nữ có thể khóc cũng là một hạnh phúc. Nó nói: "Yoongie, cho đến tận bây giờ Yoong chưa có lần nào tự nguyện làm tình với em cả."Vẫn không được, Nó vừa đấm vừa xoa, "Yoongie ah, chỉ cần Yoong cẩn thận một chút là được, Yoong nhẹ nhàng một chút thôi là được."
Cậu rốt cuộc đấu không lại Nó, Cậu cúi người chiếc lưỡi đí vào từng chút từng chút một , tay miết nhẹ lên đầu ngực của Nó , mỗi lần di chuyển đều cẩn thận từng li từng tí giống như bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng. Cậu hôn Nó nhũng cũng không dám đè hẳn lên ngời Nó , Mỗi hành động điều rất cẩn trọng
Cách một lúc lâu mới cử động một chút, mỗi lần tay Cậu ra vào cũng không mạnh, liên tục nín thở từ từ di động. Nó phối hợp bên dưới Cậu, theo chuyển động của ánh trăng ngắm nhìn khuôn mặt Cậu, thân thể Cậu ... Đôi gò ngực nhỏ , vòng eo thon gọn , mông săn chắc ... Nó nhìn ánh trăng biến thành tia nắng ban mai, Nó và Cậu ân ái trong thời khắc giao hòa giữa ngày và đêm, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Nó ngửa đầu hôn Yoona, Cậu không thoải mái, cũng không thể thoải mái, trong mắt và trên mặt Cậu là lo lắng vô tận, chỉ có Nó là thỏa thích. Tất cả một đêm một ngày một năm cả đời của Nó chỉ vì một thời khắc trong nháy mắt này...
Nó cuối cùng cũng có thể tưởng tượng ra đây chính là quan hệ giữa Nó và Cậu. Nó chính là vì mục đích đơn thuần đó mà có mặt trên đời.
Theo lẽ thường, người cười cuối cùng mới là người chiến thắng. Đêm đó Nó cũng không được đắm chìm trong nắng sớm bình minh như ước nguyện. Nó mỉm cười nhìn khuôn mặt Yoona dần dần mờ nhạt, sau đó bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Cậu quần áo chỉnh tề đứng đó, thấy Nó thức dậy, Cậu tiến đến ôm Nó. Tràn trề mạnh mẽ. Sự ích kỷ của con người phải đạt đến mức độ nào mới có thể gọi là nhất? Nó vì một giây phút vui thích của bản thân khiến Cạu suýt nữa phải trở thành tội phạm giết người. Cậu cảm kích ôm Nó, Nó mỉm cười vuốt ve. Cậu nói "Có những cảm nhận khiến cho người ta phải căm hận, chẳng hạn như khi em bắt đầu xuất hiện trong cuộc đời tôi. Thế nhưng có những cảm nhận đôi khi lại khiến người ta phải sợ hãi, là khi em bắt đầu phải rời xa tôi." Cậu nói, "Jung Soo Yeon, em vĩnh viễn không biết tôi hận em đến cỡ nào, cũng không biết tôi quan tâm em biết bao."Cậu vẫn không yêu, chỉ nói quan tâm. Nó gật đầu thầm hiểu trong lòng, nhưng không thể mở miệng nói ra được. Cậu nói, "Kỳ thật em có thể liều mạng cứu tôi, điều này vốn không có gì để tin tưởng hay nghi ngờ. Dựa theo tính cách yêu hận của Jung Soo Yeon có cái gì là không thể làm. Tôi thậm chí nghĩ có khả năng đây là trò đùa do em tự biên tự diễn sắp đặt. Chỉ là, lúc trông thấy em nằm trong bệnh viện, tôi mới bất chợt cảm thấy em cũng không mạnh mẽ như vậy. Cũng chỉ là, buổi sáng hôm đó em ra khỏi nhà, sau khi tôi tỉnh dậy đột nhiên không thấy bóng dáng em, không ai lén lén lút lút đến hôn tôi, mà tôi cũng không cần phải giả vờ ngủ say làm bộ cái gì cũng không biết. Tôi mở điện thoại tìm số của em, lại phát hiện ra mình không hề lưu. Tôi dựa theo trí nhớ để gọi, nhưng vẫn có mấy số không thể nhớ ra được. Jung Soo Yeon, em nói xem em sống cùng tôi hai năm, vì sao đến số điện thoại của em tôi cũng không nhớ. Còn nữa, tôi đi tìm em, nhưng lại phát hiện ra tôi không biết bất kỳ chỗ nào em thường hay đến, thậm chí nghĩa trang chôn cha em tôi đều không thèm quan tâm, cũng giống như đối với em. Đến tận lúc đó tôi mới giật mình khiếp sợ, tôi nghĩ thật ra tôi có thể đối xử với em tốt một chút."
Nó mỉm cười với Cậu, Cậu bộc lộ rất thẳng thắn. Cậu nhìn Nó như vậy một lúc, bỗng nhiên hít một hơi thật sâu đến siết chặt Nó, giọng nói phút chốc thay đổi."Cho nên, cám ơn em giờ phút này đã tỉnh lại, em làm hại Yoong nhiều như vậy, nếu còn để Yoong phải thành kẻ sát nhân, sớm muộn gì em cũng sẽ gặp báo ứng." Nó nép trong ngực Cậu cười lanh lảnh, giống như tất cả mọi lần trong quá khứ, tiếng cười thanh thúy như chú chim non, Nó nói: "Yoongie ah, em yêu Yoong." Đây là mục tiêu một đời này của Jung Soo Yeon, theo đuổi duy nhất khi còn sống trên đời của Jung Soo Yeon. Cậu càng ôm chặt Nó, thanh âm lại kiên quyết, Cậu nói: "Đừng quên lời thề khi kết hôn của Yoong, Jung Soo Yeon, đời này em vĩnh viễn cũng không nghe được câu nói đó."
TBC