Một Phút Đánh Đổi Một Đời - Taekook

Trên tầng 23 của căn hộ xa hoa bậc nhất ở Seoul, Jungkook mê mẩn khung cảnh tuyệt đẹp phía sau là một Kim Taehyung với vẻ mặt dịu dàng mà ôm cậu từ phía sau.

Mỗi khi màn đêm buông xuống y như rằng có một sợi dây nào đó luôn buộc chặt tay hai nam nhân khiến họ không thể tách nhau ra dù là một chút.

"Taehyungie, anh có mắt thẩm mĩ lắm luôn, cả căn hộ cũng chọn được view tốt như vậy"

Tay Jungkook nắm lấy đôi tay đang ôm ngang eo mình, đầu của hắn cũng tì vào vai cậu.

Taehyung luôn rất thích ôm Jungkook từ phía sau vì như vậy hắn sẽ luôn thấy cậu và có thể che chở cậu.

Nghe Jungkook nói thế Taehyung siết chặt tay mình lại, lười biếng trả lời

"Nơi đây là do tôi chọn đại thôi, nếu có đẹp vẫn là em đẹp nhất"

Jungkook vốn đã quen với mấy cái câu kiểu như vậy của Taehyung rồi nên chỉ cười trừ, hắn nói vậy rồi cậu biết trả lời như nào nữa.

"Cục bông nhỏ, khi nãy anh hai đã gọi cho tôi"

Taehyung để Jungkook nằm lên đùi mình, tay vuốt mái tóc bồng bềnh nhẹ nhàng nói. Jungkook nhìn hắn chớp chớp đôi mắt lấy tay che miệng cười khúc khích

"Anh là đang báo cáo với em sao?"

Hắn nhìn vẻ mặt thích thú của cậu trong lòng cười khổ, là con thỏ nào dù không nói gì khi hắn nghe điện thoại nhưng khi mà hắn nghe điện thoại xong mà không nói cậu nghe là đập đồ.

"Do tôi nuôi một con thỏ hay ghen"

Hắn xoa đầu cậu, cậu liền nhìn hắn bằng con mắt muốn giết người. Hắn cuối đầu hôn vào trán cậu

"Anh hai nói rằng ba đã nói sẽ suy nghĩ thêm"

Jungkook đôi mắt sáng rỡ mừng vô cùng bật dậy ôm lấy Taehyung, cậu không nghe lầm đó chứ


Nhìn thỏ con vui mừng như vậy khiến Taehyung môi vẽ thành một đường cong.

"Em nghĩ là anh nên về làm hòa với ba mẹ đi" Jungkook nghiêng đầu dựa vào vai hắn, cầm tay hắn mà nghịch ngợm.

Trong lòng Taehyung vẫn nghĩ rằng nên cho Jungkook ở lại căn hộ riêng này, dù ba mẹ hắn có chấp nhận hay không.

Hắn luôn phải đặt cậu vào vùng an toàn, giới thượng lưu này đầy xảo trá và hắn không thể để bản thân mắc sai lầm dù chỉ là một chút. Nếu không thì sai lầm của hắn sẽ khiến búp bê sứ vỡ tan.

"Taehyung, Taehyung"

Tiếng gọi của cậu khiến hắn thoát khỏi những suy nghĩ kia, hai tay cậu bây giờ đang nâng khuôn mặt hắn lên. Hắn có thể nhìn rõ trong đôi mắt to tròn và óng ánh kia chỉ có mỗi hắn.

"Em gọi anh nãy giờ luôn đó, anh suy nghĩ mà chăm chú thế?" Cậu hơi nghiêng đầu sang bên trái dịu dàng hỏi hắn

"Suy nghĩ khi nào có thể làm thịt em" hắn nở nụ cười hình chữ nhật, Jungkook đỏ mặt buông hắn ra. Sao lúc trước cậu không biết hắn vô sỉ như vậy nhỉ?

Nựng cằm bé thỏ đáng yêu đang ngại ngùng một cái, hắn nhìn đồng hồ đã 10 giờ tối liền bế cậu về phòng ngủ.

"Cục bông nhỏ ngủ thôi, mai tôi sẽ về nói chuyện với ba mẹ"

Cậu gật đầu rồi ôm lấy hắn, do cậu không thể ngủ khi tắt đèn nên Taehyung đã từ bỏ luôn cả thói quen ngủ phải tắt đèn của mình.

12 giờ khuya Taehyung đã chìm sâu vào giấc ngủ thì Jungkook ngồi dậy tay cầm lấy điện thoại của mình đi ra ngoài phòng khách.

Bấm mật khẩu điện thoại Jungkook tay có chút run bấm vào mục tin nhắn.

"Ta là ba của Taehyung, ta biết cháu sẽ nhận được tin nhắn này. Ngày mai 8h30 tại toà nhà B ở đường X cháu hãy đến gặp ta.
Ta muốn trao đổi với cháu vài chuyện liên quan đến Taehyung, hi vọng cháu sẽ đến một mình."

Jungkook sợ bị ép phải rời xa hắn, cậu đã quen với cuộc sống có sự hiện diện của một Kim Taehyung bá đạo và ôn nhu rồi.

Làm sao mới có thể giải thích và khuyên cho những bậc phụ mẫu hiểu được chuyện tình này đây?


Jungkook bước vào phòng nhìn Taehyung đang ngủ say, cậu nhẹ nhàng vén vài sợi tóc khỏi khuôn mặt anh tú của hắn.

Cậu có một cuộc sống không trọn vẹn khi ở chính ngôi nhà của bản thân. Kim Taehyung đã luôn dạy cậu cách bảo vệ bản thân và những thứ thuộc về mình.

Đây là thời điểm để cậu bảo vệ tình yêu của mình. Đây là chuyện của cả hai chứ không phải của mỗi mình hắn, hắn đã phiền não cỡ nào không phải cậu không nhận ra.

Jungkook thương Taehyung vô cùng, nhưng không biết làm sao san sẻ mọi thứ với hắn nữa. Đôi khi cậu hỏi hắn hắn đều nói rằng cậu không cần lo lắng về bất cứ thứ gì cả, cứ bên cạnh hắn thôi.

Tay cậu vô thức bấm gọi dãy số của mẹ mình. Rất nhanh bên đầu dây bên kia phát lên giọng nói của người phụ nữ rất dịu dàng vang lên

"Jungkookie? Con vẫn chưa ngủ nữa sao?"

Nghe giọng mẹ mình cậu hóa đứa trẻ khóc nấc lên

"Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm. Mẹ có khỏe không?"

Có người mẹ nào mà không thương con, nhất là khi nghe con trai mình khóc. Bà Jeon ở nước ngoài cũng nhớ mong con trai khôn xiết.

"Jungkookie ngoan không khóc nữa, mẹ cũng rất nhớ con. Vài tháng nữa mẹ về, con sống có tốt không?"

"Con sống rất tốt mẹ ạ" cậu lau đi nước mắt trên mặt mình

"Kim nhị thiếu gia có đối xử tệ với con không?"

Bà Jeon hỏi như thế khiến Jungkook bỗng cảm nhận được trái tim mình đã bị loạn nhịp mỗi khi nhắc đến hắn.

"Anh ấy luôn ôn nhu với con dù có thế nào, mẹ yên tâm nhé"

Bà Jeon khựng lại đôi chút, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ giọng đều đều "Jungkookie, con và Taehyung chính là loại quan hệ yêu đương có phải không?"


Jungkook thoát chút bất ngờ trước câu hỏi của mẹ mình, bà ấy liệu có thất vọng về cậu không?

"Anh ấy rất yêu thương con, bảo vệ con, dạy con bảo vệ bản thân mình, dạy con bảo vệ những thứ thuộc về mình. Kéo con ra khỏi nỗi sợ, vực dậy tinh thần và cho con hạnh phúc"

Bà Jeon nghe cậu nói thế trong lòng rất an tâm. Bà đã không thể bảo vệ con trai mình, hiện tại có người giúp bà bảo vệ cậu dù thế nào bà vẫn sẽ ủng hộ.

"Khi nào được hãy để mẹ nói chuyện với cậu ấy. Mẹ chỉ cầu mong con có một cuộc sống hạnh phúc nên con có yêu ai thì mẹ vẫn ủng hộ. Con trai ngoan của mẹ đã dần trưởng thành và đã chọn đúng người bạn đời. Mẹ rất tự hào về con"

Cậu như được tiếp thêm sức mạnh từ mẹ mình, bà ấy vẫn luôn ủng hộ cậu dù cậu có làm bất kì chuyện gì.

"Mẹ phải giữ gìn sức khỏe nha, cảm ơn vì mẹ đã luôn tin tưởng và ủng hộ con. Mẹ luôn cho con thêm niềm tin và sức mạnh."

Bà Jeon nếu như ở cạnh sẽ cốc đầu cậu ngay vì tội nói năn lung tung.

"Thằng nhỏ này nói gì vậy nhỉ? Mau đi ngủ mai còn đi học nữa. Ngủ ngon nhé con trai"

Cậu cười hì hì rồi trả lời ngọt xớt "Dạ vâng ạ, lời của mẹ là thánh chỉ. Con ngủ đây"

Jungkook tắt máy rồi bước vào phòng, Taehyung vẫn đang ngủ say cậu nhấc tay hắn lên chui vào lòng ngực hắn.

Taehyung đưa tay xoa đầu cậu, miệng lẩm bẩm "Jungkook đừng sợ có tôi ở đây rồi ngủ ngoan nào"

Không biết hắn có đang ngủ không nhỉ? Sao lại nói gì thế kia? Cậu ngước lên cắn nhẹ vào cằm hắn, hắn vẫn không động đậy.

Vẫn nghi ngờ nên cậu bắt đầu lăn qua lăn lại, xem hắn có thức giấc không?
Vì cậu cứ liên tục cựa nguậy nên hắn giật mình tỉnh dậy.

"Cục bông nhỏ em khó chịu chỗ nào nói tôi nghe?"

Jungkook chớp chớp mắt nhìn hắn "Anh có đang ngủ không vậy?

Hắn khó hiểu ngồi dậy vì vẫn chưa tỉnh ngủ nên đôi mắt híp lại gõ nhẹ vào đầu cậu

"Em bị gì vậy, tôi không ngủ chứ đang làm gì? Giờ này mà em vẫn còn thức muốn bị phạt hả?"

Nghe giọng hắn hơi khó chịu vẻ mặt cậu liền tin rằng hắn đang ngủ. Nhưng cậu vừa làm phiền giấc ngủ của hắn, nếu không tìm ra một lí do hắn sẽ ném cậu từ đây xuống đất mất.


"Em vừa tỉnh dậy khi nãy, em không ngủ được"

Ôm cậu nằm xuống tay xoa xoa tấm lưng nhỏ, hắn yêu chiều nói với cậu

"Tôi hát cho em nghe chịu không?"

Jungkook ngạc nhiên khi hắn biết hát, hào hứng trả lời ngay "Dạ chịu, anh hát đi. Em chưa nghe anh hát bao giờ"

Hắn hôn lên mái tóc cậu, tay vỗ nhẹ vào tấm lưng, giọng hát trầm ấm vang lên

*"Những bông hoa nở rộ trong khu vườn của sự cô đơn
Có một bông hoa giống như cậu
Tôi muốn được tặng cho cậu nhành hoa ấy
Sau khi cởi bỏ cái mặt nạ ngu ngốc này

Nhưng tôi biết
Tôi không bao giờ có thể làm điều đó
Mà việc tôi phải làm là trốn tránh
Bởi lẽ tôi là một người xấu xí

Tôi đang lo sợ rằng
Tôi sẽ kiệt sức mất thôi
Tôi rất lo sợ
Nên nếu sau này, có lỡ cậu rời bỏ tôi vào lúc cuối
Thì một lần nữa tôi sẽ đeo chiếc mặt nạ này để tìm đến gặp cậu

Điều duy nhất mà tôi có thể làm
Trong khu vườn này, trong cả cái thế gian này
Là khiến những bông hoa này bung nở rạng rỡ tựa như chính cậu
Và tiếp tục hơi thở này như tôi mà cậu đã từng biết
Nhưng tôi vẫn cần có cậu, tôi không thể thiếu cậu được"

___________________

*Bài hát: The Truth Untold


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận