Một Quả Dâu Tây Nhỏ

Editor: coki

Hai tiết cuối cùng của buổi chiều trường học mời các học sinh mới vào trường tới dự lễ khai giảng, địa điểm tại hội trường nhỏ.

Tất cả học sinh lớp 10 đều phải tham dự lễ khai giảng lần này. Mỗi học sinh cầm một quyển sổ tay học sinh đứng xếp hàng đi vào hội trường.

Ngày mùa hè, hơi nóng vẫn còn chưa tản đi giống như muốn nướng khét chân người ta.

Một lớp chia làm hai hàng, nam một hàng nữ một hàng. Nam Ninh đứng ở cuối cùng hàng nữ sinh, ở lớp bọn họ, nữ ít hơn nam nên phía sau hàng nữ có thêm vài nam sinh.

Tống Thành Ngạn và Chu Cung Lâm tự giác đứng ở sau lưng cô, người thì ôm quyển sổ ở bụng, người thì dùng để quạt, con mắt láo liên quan sát nữ sinh lớp bên cạnh.

Bạch Lục đứng phía sau của hàng nam sinh nên Nam Ninh chỉ cần hơi quay lưng lại là có thể nhìn thấy cậu ta. Cậu ta đang cầm quyển sổ học sinh trong tay, không có vẻ gì là nóng cả, im lặng đứng giữa một đám nam sinh người đầy mồ hồi.

Chỉ có lỗ tai và gò má có chút ửng hồng chứng tỏ cậu ta vẫn là người bình thường.

Nam Ninh lấy sổ che trước mặt, vừa đi lên phía trước đồng thời liên tục quay đầu lại nhìn.

Lớp 10 tổng cộng có hai mươi lớp, khoảng cách từ phòng học đến hội trường không ngắn. Trên đường đi mọi người trò chuyện, cười đùa vô cùng vui vẻ khiến chủ nhiệm lớp đi theo bên cạnh la đến khản cả họng.

Ồn ào, ầm ĩ không khác gì chợ cá buổi sáng.

Đột nhiên có một nam sinh đang đùa giỡn bị bạn đẩy về phía trước đụng phải lưng Bạch Lục. Cậu ta nhíu mày quay đầu lại, một giọt mồ hôi trượt từ mặt xuống đến cần cổ trắng nõn.

Nam sinh đằng sau cười nói xin lỗi: "Tớ không cố ý."

Một nam sinh khác đẩy cậu ta nói: "Xin lỗi cho đàng hoàng, không thấy chị Nam đang nhìn chằm chằm cậu sao?"

Nam sinh kia lập tức nhìn về phía Nam Ninh, quả thật thấy Nam Ninh đang nhìn qua.

Tất cả mọi người trong lớp đều biết Nam Ninh có cảm tình với "kẻ điếc" này nên ai cũng biết thời biết thế đốt một mồi lửa để thiêu cháy sự mập mờ giữa hai người bọn họ.

Cậu nam sinh kia lập tức tỏ vẻ thông minh, chào Nam Ninh một cái: "Chị Nam, xin lỗi vị nhà chị, haha!"

Sau khi nói xong dường như tâm tình còn khá tốt phủi phủi lưng áo Bạch Lục. Bạch Lục lập tức nhích sang bên cạnh, im lặng né tránh cái tay của nam sinh kia.

Cậu ta vừa động đậy thì lập tức trên mặt lăn xuống một giọt mồ hôi sau đó chui vào trong cổ áo T-shirt khiến trên cái áo xuất hiện một chấm tối màu nhỏ.

Ánh mắt Nam Ninh lóe lên, cảm thấy cổ họng hơi khô khốc nên vội vàng nuốt nước miếng. (coki: háo sắc)

Thực mẹ nó giống tiên nhân.

Tầm mắt Tống Thành Ngạn giống như ra đa, đang bận rà quét các cô gái xung quanh đột nhiên quay lại thì bắt gặp bộ dạng đói khát, đang nhìn chằm chằm vào Bạch Lục của Nam Ninh nên cậu ta dùng quyển sổ đập vào vai cô: "Nghiện rồi hả?"

Nam Ninh chẳng muốn trả lời cậu ta, thấy Bạch Lục không nhìn về phía này nữa thì cô cũng quay đầu lại.

Tống Thành Ngạn vẫn chưa từ bỏ ý định, cậu ta đi sóng vai với cô sau đó đẩy đẩy vai cô nói: "Có gì phải sợ, thích thì tiến tới thôi."

"Hay là cậu sợ nên không ra tay được?" Cậu ta cười với vẻ mặt cực đáng ăn đòn: "Có muốn tớ giúp một tay hay không?"


Nam Ninh cầm quyển sổ quạt sau đó cắt đứt cậu ta: "Cậu thấy tớ sợ bao giờ chưa?"

Tống Thành Ngạn dùng một tay ôm lấy vai Nam Ninh, cúi cái đầu đầy mồ hôi sát tới.

"Ai da, vậy hai ta đánh cược đi."

"Đánh cược gì?" Cô ghét bỏ, nhăn cái mũi.

Tống Thành Ngạn cười nói: "Tớ tán Hàng Giai Văn, cậu theo đuổi Bạch Lục, ai thành công trước người đó thắng."

Hàng Giai Văn là người đứng vị thứ nhất toàn khóa, cũng chính là nữ sinh gần đây cậu ta vừa ý nhất và đang tán tỉnh một cách kiên trì bền bỉ.

Nam Ninh cười lơ đễnh: "Đánh cược thì đánh cược, nếu tớ thua tớ sẽ cạo đầu đi học còn nếu cậu thua..."

Cô nhích ra xa cách cậu ta một mét, nhìn từ trên xuống dưới sau đó nói: "Thì phải cởi truồng chạy quanh sân thể dục."

Thứ mà Nam Ninh thích nhất chính là mái tóc dài đen bóng của mình, từ khi Tống Thành Ngạn quen Nam Ninh thì cô vẫn luôn để tóc dài.

Chu Cung Lâm đang ở đằng sau nghe lén kinh ngạc xen vào: "Cho xin, hai cậu chơi lớn như vậy luôn hả?"

Chủ yếu là nếu Tống Thành Ngạn thua thì sẽ phải hy sinh rất lớn.

Tống Thành Ngạn đưa hai tay ra bảo vệ ngực mình nói: "Hey...hey, không công bằng, tốt xấu gì cũng phải chừa lại cho tớ cái quần lót chứ?"

Nam Ninh cười gật đầu: "Được, vậy cậu chỉ cần cởi hết chừa cái quần lót chạy là được."

"Được." Tống Thành Ngạn nói: "Ai sợ ai chứ."

.........................

Trong hội trường có mở điều hòa khiến vừa đi vào đã cảm thấy cả người mát mẻ nên tất cả các học sinh đều nhanh chóng chen vào bên trong, có vài người còn đi thẳng tới chỗ ngồi gần điều hòa.

Hội trường có tổng cộng bốn cửa, từ lớp 1 đến lớp 10 tiến vào từ hai cửa trước, lớp 11 đến 20 tiến vào từ 2 cửa  sau.

Sau khi các học sinh của lớp 5 đi vào thì hội trường vốn yên tĩnh đột nhiên ồn ào hẳn lên, nguyên một đám cười đùa ầm ĩ, đẩy kéo nhau làm cho những người phía trước quay đầu lại nhìn.

Hàng ghế thứ ba là lớp 2, nam sinh ngồi hai bên, nữ sinh ngồi phía trong.

Có vài nữ sinh ngồi ở giữa liên tục quay đầu lại sau đó nhỏ giọng bàn luận: "Ai là Nam Ninh và Triệu Tịnh vậy? Vừa mới khai giảng không lâu bọn họ đã nghe nói lớp 5 có hai người rất đẹp, rất nhiều nam sinh trong trường học đều đến lớp bọn họ cắm rễ tìm người.”

Một nữ sinh ngồi ở bên cạnh Cố Hi Vân nói: "Cô gái không cao, mang vòng cổ màu đen chính là Triệu Tịnh, ngồi bên cạnh Tống Thành Ngạn chính là Nam Ninh."

Mỗi ngày Tống Thành Ngạn đều chạy đến trước cửa lớp 1 ở tầng 5 chờ Hàng Giai Văn nên các cô đã sớm quen mặt cậu ta.

"Là người có tóc rất dài đúng không?"

Nữ sinh kia nhỏ giọng trả lời: "Đúng vậy, cậu xem kia, cậu ta hoàn toàn không có rụt rè gì trước mặt nam sinh hết, tớ còn nghe nói có nam sinh học lớp 11 đến trước cửa lớp 5 đưa thư tình cho cậu ta đấy."

Cố Hi Vân đang cúi đầu đọc sách khẽ nhúc nhích.


Một nữ sinh khác nói tiếp: "Tớ có bạn học ở lớp 5, cậu ấy nói hình như Nam Ninh đang theo đuổi Bạch Lục lớp bọn họ."

Cố Hi Vân nghe vậy thì ngẩng đầu, ngẩn ngơ nhìn về phía trước.

"Bạch Lục là ai?"

"Là một nam sinh rất trắng, nghe nói tai không được tốt lắm."

"Hả, chính là người kia hả, vừa trắng lại vừa cao ấy."

Cố Hi Vân ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở: "Chủ nhiệm lớp tới rồi."

Cố Hi Vân là ủy viên học tập của lớp bọn họ, thành tích thi vào trường xếp thứ năm, là người yên tĩnh, không thích nói nhiều. Chủ nhiệm lớp có vẻ rất yêu mến Cố Hi Vân, ngay ngày đầu tiên sau khi khai giảng lớp trưởng còn chưa được quyết định nhưng chức uỷ viên học tập đã được giao cho Cố Hi Vân rồi.

Mấy nữ sinh kia xấu hổ quay đầu lại.

Chủ nhiệm lớp 2 rất nghiêm khắc, đã dặn dò trước là sau khi vào hội trường không được nhìn đông nhìn tây nên mỗi người đều mang theo một bản từ đơn tiếng Anh để học.

Vài lớp đến trước giống như bị điểm huyệt câm, không khí cực kì trầm lặng nhưng sau khi lớp 5 tiếp vào thì sinh động hơn rất nhiều.

Các lớp khác cũng bị bầu không khí vui vẻ này hấp dẫn nên nhất thời trong hội trường ồn ào hẳn lên, tiếng cười tiếng nói to lên mức sắp hất tung cả nóc nhà.

Nghê Hàm Hàm giành một vị trí ở chính giữa nữ sinh cho Nam Ninh, Nam Ninh vừa muốn đi qua thì Tống Thành Ngạn đột nhiên kéo cô lại: "Ai da, đã quên chúng ta mới vừa nói cái gì sao?"

Cậu ta nháy mắt ra hiệu với Nam Ninh: "Cậu ngồi bên này đi, tớ ngồi với Tiểu Bạch Thỏ."

Tống Thành Ngạn dùng hai tay tách đám người đang chen chúc ở phía trước ra sau đó đi về phía Nghê Hàm Hàm, lúc đi ngang qua chỗ mấy nữ sinh thì cậu ta trực tiếp bước qua đùi người ta.

Vừa mới ngồi xuống Tống Thành Ngạn đã đưa tay vuốt đầu Nghê Hàm Hàm: "Tiểu Bạch Thỏ, có khát không?"

Ở trong một đám nữ sinh chỉ có một mình cậu ta là nam sinh.

Nghê Hàm Hàm trừng mắt với Tống Thành Ngạn: "Ninh Ninh đâu?"

Cậu ta chỉ về phía lối đi, bĩu môi một cái: "Ở kia, đang tán tỉnh người ta."

"Bên này toàn nữ sinh ngồi, cậu đổi trở lại đi!"

Tống Thành Ngạn lưu manh nói: "Ai quy định nam sinh không thể ngồi chính giữa? Cậu kì thị quá đấy."

Nghê Hàm Hàm hừ một tiếng không để ý đến cậu ta nữa, Tống Thành Ngạn thấy vậy thì dựa vào ghế, thấy hơi mệt nên nhắm mắt chuẩn bị ngủ.

Các bạn học khác liên tục dời ghế về phía bên trái, Nghê Hàm Hàm nghiêng đầu thì nhìn thấy Triệu Tịnh đang ngồi xuống bên cạnh Tống Thành Ngạn. Cô ta cười với Nghê Hàm Hàm nhưng không có gọi Tống Thành Ngạn.

............................

Ở lối đi nhỏ bên trái.


Bạch Lục ngồi ở tận ghế trong cùng, chỗ ngồi của Tống Thành Ngạn và Chu Cung Lâm sát nhau. Lúc cô đi qua Chu Cung Lâm thì cậu ta gọi cô hai tiếng nhưng cô không thèm để ý.

Nam Ninh ngồi ở bên cạnh lớp trưởng Âu Thần Quang sau đó dựa lưng vào ghế, nghiêng đầu cười nói: "Lớp trưởng, người tốt làm việc tốt, có thể đổi chỗ ngồi được không?"

Mà bên cạnh Âu Thần Quang chính là Bạch Lục.

Bạch Lục thấy đột nhiên có một bóng đen che phủ mình, ngẩng đầu lên thì thấy Nam Ninh đang nghiêng đầu cười, mái tóc dài được cột lên buông xuống ở trước ngực.

Trên người cô có một mùi hương ngòn ngọt khiến Âu Thần Quang kinh hoảng đứng dậy: "Được, tớ sẽ ngồi ở đây."

Âu Thần Quang đến ngồi chỗ vốn của Tống Thành Ngạn.

Nam Ninh cong môi cười sau đó ngồi xuống bên tay phải Bạch Lục.

Cô cảm thấy nóng nên tay phải cầm quyển sổ nhỏ quạt mát cổ và mặt, lúc này có vài cơn gió nhỏ thổi ngang qua chỗ Bạch Lục mang theo một chút vị ngọt.

Nam sinh ngồi gần bên Nam Ninh nói giỡn: "Chị Nam, đây là đang đánh vào sào huyệt địch hả, không sợ bị giết không còn manh giáp sao?"

Nam Ninh nhíu mày, nói chuyện rất có văn hóa: "Không vào hang hổ sao bắt được hổ con."

Hai tay Bạch Lục tùy ý để lên tay vịn, nhắm mắt dựa lưng vào ghế. Khi nghe thấy Nam Ninh nói thì nhẹ nhàng hừ một tiếng.

Nam Ninh xoay đầu nhìn cậu ta: "Rốt cục cậu cũng lên tiếng rồi." Một tay cô không chú ý đụng phải tay Bạch Lục, cậu ta nhanh chóng rụt tay về sau đó mở mắt ra.

Cậu ta đang định lấy tay ra khỏi tay vịn thì Nam Ninh đã nhanh hơn, lòng bàn tay cô bao trùm lên mu bàn tay Bạch Lục.

Rõ ràng điều hòa đang hoạt động nhưng không khí lại dần dần nóng lên.

Bạch Lục rất bình tĩnh, nhích người sang bên trái.

Trong khi Nam Ninh lại nhoài người qua, lúc nói chuyện hai cái má lúm đồng tiền như ẩn như hiện: "50 tệ, cậu còn nhớ tớ không?"

50 tệ?

Bạch Lục hơi sửng sốt.

Lúc này Nam Ninh đã thu tay về đặt trên đầu gối lộ ngoài, vết sẹo trên đó đã bong vảy nên nếu không chú ý thì không thấy gì.

"Đêm hôm đó cậu cầm một cái bánh đụng vào tớ sau đó đưa cho tớ 50 tệ." Nam Ninh bắt chéo hai chân nghiêng người dựa vào ghế sau đó nhìn Bạch Lục: "Còn nhớ rõ không?"

Nhìn ở khoảng cách gần thì làn da của cậu ta rất tốt, không phải dạng trắng bệch như bị bệnh mà thiên về phía sạch sẽ hơn.

Lông mi của cậu ta dài nhưng không cong, phủ lên mi mắt như hai cánh bướm nhỏ, khi nháy mắt thì hơi rung rung.

Nam Ninh xoay người trở về, ngồi thẳng dậy, kéo cổ áo bị trễ xuống trước ngực cao lên.

Môi Bạch Lục giật giật nói: "Trả tiền đây."

Thoạt nhìn cô không có việc gì cả, ngay cả băng cá nhân cũng không dán, chỉ lãng phí 50 tệ.

Nam Ninh cười khẽ, xoay nửa người dựa vào thành ghế vải đỏ, lắc đầu nói: "Không trả, cậu còn thiếu tớ phí tổn thất tinh thần đấy."

"Ngày đó không phải tránh nhiệm của một mình tôi, cậu cũng có." Bạch Lục nghiêm túc nói.

"Như vậy bây giờ cậu muốn nói là..." Nam Ninh bày ra vẻ mặt thành thật: "Muốn mình chịu trách nhiệm với cậu sao?"


Bạch Lục vô ý thức cách xa cô thêm một chút: "Không cần."

Nam Ninh ngồi thẳng dậy, sau đó xoay người về phía Bạch Lục, chỗ này đèn quá mờ nên không thấy rõ vẻ mặt của cậu ta.

Nam Ninh chọt chọt mu bàn tay Bạch Lục sau đó thay đổi chủ đề: "Hôm đó là sinh nhật cậu hả?"

Bạch Lục rút tay về, đưa quyển sổ lên ngăn cản việc cô nhích người tới (coki: quá lạnh lùng)

Cách một quyển sổ nho nhỏ, ngón tay Nam Ninh lại chọt lên ngực Bạch Lục, miệng không ngừng hỏi: "Rốt cuộc là phải hay không phải? Phải đúng không?"

Ngón tay Nam Ninh bị quyển sổ nhỏ đánh một cái.

"Không phải." Giọng nói của cậu ta có chút không kiên nhẫn: "Cho dù có cũng không có liên quan gì đến cậu."

Nam Ninh cầm lấy ngón tay bị cậu ta đánh: "Ai da..."

Sau vài giây cô lại hỏi tiếp: "Vậy ý của cậu là không phải thì có quan hệ với mình hả?"

Càng để ý đến cô thì cô càng quấn lấy hơn nên Bạch Lục nhắm mắt lại, lấy máy trợ thính trên tai trái xuống, âm thanh xung quanh bắt đầu trở nên mơ hồ.

Không thú vị, thật sự không đáng yêu chút nào.

Nam Ninh móc một tờ 50 tệ từ trong ví ra, định nhét vào trong túi quần Bạch Lục nhưng tay vừa đụng vào túi quần cậu ta thì đột nhiên thu lại.

Cô gõ gõ vào tay vịn ghế bên kia: "Có bút không?"

Nam sinh kia nói: "Chị à, tớ không cần kí tên, mang bút làm gì."

Nam Ninh nhìn chung quanh, phía trước là lớp 4, vài nam sinh đều đang cúi đầu đọc sách.

Nam sinh bên cạnh đứng dậy kéo cổ áo người phía trước mượn bút giúp cô: "Anh em, cho mượn cái bút dùng tạm chút."

Sau khi mượn được bút, Nam Ninh đặt quyển sổ lên trên đùi sau đó đặt tờ tiền lên trên đó.

Cô vừa định viết thì đột nhiên dừng lại hỏi nam sinh bên cạnh: "Dâu tây viết như thế nào?"

Nam sinh cười nói: "Chị Nam, bị sao vậy, đến học sinh tiểu học cũng biết ghi từ dâu tây mà. Cậu cố ý trêu tớ hả?"

"Tớ nói tiếng Anh ấy." Cô nói

Nụ cười trên mặt nam sinh đó cứng lại, cậu ta im lặng sau đó nói: "Để tớ hỏi giúp cho."

Sau đó kéo bạn học ở phía trước, một bạn học lớp 4 ghi vào tờ giấy nháp sau đó đưa cho bọn họ.

Nam sinh nhìn cô chép lại từ dâu tây bằng tiếng Anh lên tờ tiền 50 tệ thì cảm thấy rất mới lạ: "Đang làm gì vậy?"

"Trả tiền cho người ta."

Sau khi viết xong cô gấp tờ tiền thành một hình vuông nhỏ sau đó móc son môi ra. Nam Ninh tô một lớp son đỏ thẫm sau đó chu môi hôn một cái vào tờ tiền, ngay lập tức trên tờ tiền có một dấu môi son nhàn nhạt.

Thừa dịp Bạch Lục chưa mở mắt cô lặng lẽ nhét tờ tiền vào trong túi quần cậu ta.

"Trả cho cậu.

Your little strawberry."

Dâu tây nhỏ của cậu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận