Thứ bảy này, thời tiết rất đẹp, vô cùng thích hợp để đi đăng ký kết hôn.
Cố Kiều về nhà, chuẩn bị lấy trộm sổ hộ khẩu.
Giang Cầm đã nói từ đầu rằng không cho cô kết hôn sớm, đợi lớn thêm một chút, có kinh tế cơ bản của riêng mình, rồi mới cân nhắc tới việc lập gia đình.
Vì vậy cô vẫn luôn không có ý định mượn sổ hộ khẩu ở chỗ Giang Cầm, nếu nói e rằng sẽ lại xảy ra cãi vã.
Trong nhà không có ai, Giang Cầm và Cố Kiến Nghiệp đều đang tăng ca ở nhà máy.
Cố Kiều vào phòng ngủ của Giang Cầm, nhìn tứ phía, quan sát vài nơi thích hợp để cất hộ khẩu.
Cô chưa từng lấy trộm bất cứ thứ gì, mặc dù thứ đó thuộc về gia đình cô.
Nếu tính kĩ ra thì thực chất cô có lấy trộm một lần, vào khoảng năm sáu bảy tuổi, đã lén lút ăn trộm một viên kẹo hồ lô ở tiệm tạp hóa, sau đó bị Trình Chu bắt được, anh đã đánh cho cô một trận, là đánh thật sự, khiến mông cô đỏ hết cả lên.
Từ đó, cô không lấy trộm bất cứ thứ gì nữa.
Tủ bàn cạnh giường đã bị khóa, Cố Kiều lấy một sợi dây thép nhỏ, chọc hai ba cái đã mở được rồi, rất thuận lợi lấy được sổ hộ khẩu.
Trình Chu đang ở ký túc, các bạn nghe tin anh đi đăng ký kết hôn, ai nấy đều ngạc nhiên đến mức suýt nữa thì rớt luôn quai hàm xuống đất.
Từ Hoài Nam nằm trên giường nghiêng người sang nhìn Trình Chu: “Không phải nói sẽ bay nhảy thêm hai năm nữa sao?”
Trình Chu vừa nói vừa chỉnh lại áo sơ mi trên người: “Đăng ký trước đã, hôn lễ thì hai năm nữa mới tổ chức.”
Từ Hoài Nam nhìn lên trần nhà, ánh mắt trống rỗng: “Tôi còn tưởng mình sẽ kết hôn sớm hơn cậu cơ.”
Trình Chu mỉm cười: “Một tên cẩu độc thân như cậu thì sớm kiểu gì?”
Từ Hoài Nam mỉm cười: “Không phải tiệc hôn lễ của cậu hai năm nữa mới tổ chức sao, vậy thì tôi chắc chắn sẽ sớm hơn được cậu, chính là nhờ vào vẻ đẹp trai ngút trời của anh Nam này của cậu đó.”
Điện thoại của Trình Chu bỗng đổ chuông, là Tô Ngộ Tình gọi tới, cô ấy nghe nói anh sắp đăng ký kết hôn nên gọi tới để chúc mừng.
Anh gọi một tiếng em Tình, sau đó ra ngoài ban công nói chuyện.
Từ Hoài Nam nhảy xuống giường liếc nhìn Trình Chu, rồi khoác lấy cổ anh, cười nói: “Anh tiểu Chu, rốt cuộc là anh có bao nhiêu cô em gái tốt vậy hả?”
Ngữ điệu của tên cẩu độc thân này có hơi chua ngoa.
Trình Chu hất tay Từ Hoài Nam: “Giới thiệu một người bạn gái cho cậu, thế nào? Chính là người vừa gọi điện cho tôi, hiện tại đang học ở Học viện Mỹ thuật.”
Từ Hoài Nam dựa vào bàn học, cười, đùa: “Có xinh không, gợi cảm không, lúc kêu có lớn tiếng không?”
Con người của anh ta không tồi, chỉ có điều mỗi khi đùa cợt, thì phong cách ăn nói lại vô cùng gợi đòn.
Trình Chu nhấc chân đá Từ Hoài Nam một cái: “Coi như tôi chưa nói gì đi.”
Từ Hoài Nam cầm hai cuốn sách trên bàn, đi lên thư viện.
Trình Chu dọn dẹp một chút, rồi về nhà ba mẹ để lấy sổ hộ khẩu.
Sổ hộ khẩu của nhà anh cất trong bàn làm việc tại thư phòng.
Trước khi ra khỏi nhà, Hứa Mạn đã cố ý đặt ở đó, anh không giấu giếm gia đình, không lén lén lút lút như Cố Kiều.
Mọi người trong nhà đều rất vui mừng, còn dặn Trình Chu nhất định phải đưa Cố Kiều về nhà ăn tối.
Đã đăng ký kết hôn cũng đồng nghĩa đã là người một nhà.
Cố Kiều đợi Trình Chu ở cổng khi nhà, không lâu sau đó anh cũng đã đến.
Xe đậu ở ven đường, người đàn ông đứng bên cửa xe mặc chiếc áo sơ mi trắng, trên tay cầm một bó hồng, vừa nhìn thấy cô ánh mắt lập tức trở nên vô cùng dịu dàng.
Trình Chu đi đến, tặng bó hoa cho Cố Kiều: “Tân hôn vui vẻ.”
Cố Kiều nhận lấy bó hoa, mỉm cười, nói: “Còn chưa chính thức kết hôn mà.”
Trình Chu nhẹ nhàng xoa mái tóc cô: “Sao lại chưa chính thức kết hôn, đăng ký xong là được pháp luật bảo vệ rồi, đã là pháp luật mà còn không phải chính thức sao?”
Anh lại nói: “Chứng minh thư, sổ hộ khẩu, kiểm tra lại một chút.”
Cố Kiều liếc nhìn vào túi một cái: “Yên tâm, mang đủ cả rồi.”
Trình Chu lại tự tay giúp cô kiểm tra một lần, lúc này mới thực sự yên tâm.
Chỗ này cách Cục Dân chính không xa, cùng lắm là mất nửa giờ lái xe.
Hai người dừng xe tại bãi đậu xe, Cố Kiều chuẩn bị xuống xe, lại bị Trình Chu kéo lại.
Cô quay đầu nhìn anh: “Anh hối hận rồi sao?”
Trình Chu mỉm cười: “Em ngồi lại đã.”
Cố Kiều rất nghe lời, ngồi lại.
Trình Chu dựa người trên ghế xe, một tay nắm tay Cố Kiều.
Cô siết chặt tay anh, cảm nhận được lòng bàn tay anh đang hơi đổ mồ hôi: “Tay anh đổ mồ hôi rồi, đừng có nói với em rằng anh đang hồi hộp đó nhé.”
Trình Chu mỉm cười, đáp: “Không phải hồi hộp, mà là kích thích.”
Cố Kiều nghiêng người, ôm lấy cổ Trình Chu, rồi hôn lên môi anh một cái.
Trình Chu ôm chặt người con gái trong vòng tay, cúi đầu hôn xuống cổ cô, nói: “Đi thôi.”
Hai người cùng nắm tay nhau đi vào cổng lớn của Cục Dân chính.
Thứ bảy nên rất nhiều người đến đăng ký kết hôn, tử vi nói hôm nay là một ngày tốt để kết hôn.
Thủ tục khá đơn giản, rất nhanh đã làm xong cả rồi.
Nhân viên làm việc trao hai tờ giấy kết hôn màu đỏ đến: “Chúc mừng hai người.”
Trình Chu nói cảm ơn rồi ngồi cùng Cố Kiều trên ghế trong đại sảnh.
Cố Kiều cầm giấy đăng ký kết hôn, nhìn tấm ảnh bên trên: “Anh tiểu Chu, anh đẹp trai thật đó.”
Trình Chu quay mặt lại nhìn vào mắt Cố Kiều: “Em gọi là gì?”
Cố Kiều tươi cười, đáp: “Chồng.”
Trình Chu ôm cô vào lòng, ánh mắt tràn ngập vẻ cưng chiều: “Vợ.”
Cố Kiều ngẩng đầu lên, lại gọi thêm một tiếng: “Chồng.”
Trình Chu mỉm cười, cúi đầu xuống, áp lên tai cô, nói: “Vợ, tối nay ngoan, gọi cho chồng nghe nhé.”
Cố Kiều âm thầm nhéo cánh tay anh một cái.
Trình Chu xắn tay áo lên nhìn, bên trên hằn rõ hai vết móng tay màu đỏ.
Anh cười: “Tối nay sẽ trừng phạt em sau.”
Phía sau Cục Dân chính có một công viên nhỏ, hai người cùng nhau đi dạo trong công viên.
Hôm nay, Cố Kiều mặc chiếc váy liền thân màu đen, cổ chữ V, càng tôn lên làm da trắng nõn của cô, đôi môi anh đào nhỏ nhắn, khi nói chuyện lúc đóng lúc mở, lúc tức giận lại khẽ chu ra.
Mọi biểu cảm ở cô đều sinh động đến mức khiến anh không thể dời mắt.
Trình Chu đến tiệm tạp hóa gần đó mua hai cây kem, sau đó cả hai cùng lên xe tránh nóng, anh đưa cho cô một cây: “Lúc ăn thì ngậm lại trong miệng một lúc rồi hãy nuốt, nếu không quá lạnh bụng sẽ không thoải mái.”
Cố Kiều gật đầu, bóc vỏ cây kem, bắt đầu ăn.
Cố Kiều ăn xong trước, cô ăn xong rồi mà cây kem trên tay Trình Chu vẫn còn một nửa.
Nhìn ánh mắt mong đợi của cô, anh hỏi: “Muốn ăn sao?”
Cố Kiều gật đầu.
Trình Chu đưa cây kem của mình cho cô: “Ăn chậm thôi.”
Cố Kiều hai, ba miếng đã ăn hết, sau đó vô cùng thoải mái nằm dựa vào lưng ghế.
Trình Chu quay đầu lại nhìn cô, cổ của cô lúc nào cũng rất đẹp, trắng nõn, khi nghiêng đầu tạo thành một đường cong kéo dài tuyệt đẹp.
Anh tiến lại gần, hôn lên đó một cái.
Vốn dĩ chỉ định hôn một cái mà thôi, nhưng cô lại thật hấp dẫn, khiến anh chẳng thể nào dừng lại.
Anh thấp giọng thì thầm bên tại cô: “Vợ à.”
Cô hôn anh: “Dạ.”
Anh cứ gọi cô như vậy và cô cũng đáp lại từng câu từng câu một.
Đến tối, Trình Chu đưa Cố Kiều về nhà, về bên nhà ba mẹ cô.
Ba, mẹ, bà nội và cả Trình Tranh đều đang ở nhà đợi họ.
Bữa tối vô cùng thịnh soạn, giữa bàn ăn còn đặt một chiếc bánh gato ba tầng, để chúc mừng việc đăng ký kết hôn của hai người.
Trình Chu nắm tay Cố Kiều cùng cắt bánh, Cố Kiều đưa miếng bánh đầu tiên mời bà nội Trình.
Bà nội Trình ngồi trên ghế bàn ăn ăn bánh, liếc nhìn đôi trai gái trước mặt, rồi lén lau nước mắt.
Nhớ lại một ngày nhiều năm về trước, bà dẫn theo Trình Chu, đứng bên ngoài phòng bếp nhà Cố Kiều, qua kính cửa sổ, nhìn thấy cô nhóc hai tuổi đang bò trên bàn bếp uống nước trong vòi.
Cô gái nhỏ gầy gò ngày nào cuối cùng cũng đã khôn lớn rồi.
Miếng bánh cuối cùng dành cho người nhỏ nhất là Trình Tranh.
Cố Kiều cầm đĩa bánh, đi tới trước mặt Trình Tranh, cong môi: “Gọi chị dâu đi, gọi chị dâu thì chị sẽ cho em.”
Trình Tranh khịt mũi một tiếng, rồi quay lại nhìn về phía Trình Chu: “Anh, Cố Kiều bắt nạt em.”
Trình Chu mỉm cười, nói: “Sau này không được gọi tên cô ấy nữa, phải gọi là chị dâu.”
Trình Tranh chu cái miệng nhỏ nhắn than thở với Hứa Mạn: “Mẹ, anh trai bắt nạt con.”
Hứa Mạn nở nụ cười: “Anh con nói đúng đó.”
Sau đó, Trình Tranh chỉ đành ra ban công gọi điện phàn nàn với bạn trai của mình.
Sau bữa tối, bà nội Trình xuống khiêu vũ bên dưới quảng trường, Trình Tranh tiếp tục về phòng nói chuyện với bạn trai, Trình Chu và Trình Yểm Quân vào thư phòng bàn chuyện công việc.
Còn Hứa Mạn và Cố Kiều thì ngồi trên sofa trong phòng khách trò chuyện.
Hứa Mạn nắm lấy tay Cố Kiều, mỉm cười, nói: “Sau này, nếu tiểu Chu bắt nạt con, nhớ mách với dì Mạn, dì Mạn sẽ giúp con đánh lại.”
Khi nói đến đây, cả hai cùng hơi khựng lại.
Trước đây, Cố Kiều đều gọi là dì Mạn, nhưng lúc này đã đăng ký kết hôn cùng Trình Chu rồi, vậy có nên đổi cách xưng hô hay không.
Cố Kiều nhìn Hứa Mạn, bà là một người vô cùng hiền dịu, trước giờ luôn là hình mẫu người mẹ lý tưởng trong mắt Cố Kiều, bà luôn nhẹ nhàng và ấm áp, vẻ dịu dàng trên người Trình Chu có lẽ cũng là do được di truyền từ bà.
Cố Kiều rất hiếm khi cảm nhận được tình mẫu tử ở Giang Cầm, vì vậy cô rất ngưỡng mộ Trình Chu và Trình Tranh, vì họ có một người mẹ tốt như vậy.
Cố Kiều chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vào mắt Hứa Mạn, gọi một tiếng: “Mẹ.”
Hứa Mạn ôm cô vào lòng, xoa xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Con ngoan.”
Cố Kiều dang rộng vòng tay, ôm chặt lấy Hứa Mạn, hương thơm và hơi ấm của mẹ truyền đến, khiến nước mắt cô từ từ rơi xuống.
Trình Chu từ thư phòng đi ra, đứng bên lan can lầu hai nhìn xuống, thấy hai người phụ nữ đang ôm nhau, cô nhóc ngốc nghếch thì đang khóc.
Anh đứng tại chỗ quan sát rất lâu, cứ thế cho đến khi Cố Kiều buông Hứa Mạn ra, mới từ lầu hai đi xuống.
Hứa Mạn trông thấy Trình Chu, liền nói với Cố Kiều: “Kiều Kiều nhớ nhé, nếu tiểu Chu bắt nạt con, hãy nói ngay với mẹ, mẹ sẽ thay con dạy bảo nó.”
Cố Kiều nghe thấy từ mẹ, sống mũi lại bắt đầu cay cay.
Trình Chu đi tới, xoa xoa mái tóc Cố Kiều, rồi quay lại nói với Hứa Mạn: “Mẹ, mẹ thích con trai hay con gái?”
Hứ Mạn mỉm cười: “Mẹ thích con gái, một cô nhóc ngoan ngoãn như Kiều Kiều.”
Trình Chu ngồi xuống bên cạnh Hứa Mạn, bóc một quả quýt đưa qua: “Vậy đợi đến khi vợ con ở cữ, khi ấy mẹ phải vất vả rồi.”
Hứa Mạn ăn thử một miếng quýt, quả thực rất ngọt: “Khi nào rảnh, hai con nghĩ ra năm cái tên của đứa bé, sau đó mẹ sẽ giúp hai đứa chọn.”
Trình Chu mỉm cười: “Được ạ.”
Cố Kiều ngồi một bên, vẻ mặt đầy hoang mang ngồi nhìn hai mẹ con đang bàn luận về đứa cháu trai, cháu gái mà thậm chí đến bóng hình còn chưa thấy đâu.
Cô đi đến, ngồi bên cạnh Trình Chu: “Hiện tại vẫn chưa có, còn chưa có thai mà.”
Trình Chu quay đầu, nói nhỏ vào tai Cố Kiều: “Muốn có thai sao, tối nay anh sẽ khiến em có thai.”
Cố Kiều đỏ mặt, ở đây còn có cả người lớn, sao anh lại như vậy cơ chứ?
Hứa Mạn mỉm cười, đứng dậy, nói: “Nghỉ ngơi sớm đi.” nói xong liền đi lên lầu.
Kỳ thật Trình Chu cũng chỉ tiện miệng trêu chọc Cố Kiều một chút mà thôi, anh hiểu rất rõ, hiện tại mình còn chưa tốt nghiệp đại học, sự nghiệp vẫn cần phải tôi luyện, đương nhiên đây không phải thời điểm tốt nhất để sinh con.
Hai người về phòng ngủ, Trình Chu ôm lấy Cố Kiều, cắn vào tai cô, nói: “Đêm tân hôn, thích hợp nhất để có con rồi.”
Cố Kiều nhìn anh: “Tại sao một sinh viên như anh lại ám ảnh với việc có con vậy hả?”
Trình Chu hôn cô, hôn một cái thật sâu, nói: “Sai rồi, anh bị ám ảnh với quá trình tạo ra trẻ con mới đúng.”
Nói xong liền bế cô ném lên giường, rồi áp xuống hôn..