Ngày Trình Chu tốt nghiệp đại học, thời tiết cũng rất đẹp.
Cố Kiều đã đặc biệt xin nghỉ phép một ngày, đích thân vào bếp làm một bàn đồ ăn.
Khi Trình Chu về đến nhà, Cố Kiều chạy ra ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng hôn anh một cái: “Chồng ơi, chúc chồng tốt nghiệp vui vẻ!”
Trình Chu mỉm cười, đặt bằng tốt nghiệp trên tay xuống, rồi bế Cố Kiều lên xoay mấy vòng: “Sau này còn dám nói chồng là sinh viên nữa không?”
Cố Kiều tụt xuống khỏi người Trình Chu: “Không dám nữa rồi.” Nói xong lại cầm bằng tốt nghiệp đang đặt trên sofa của anh lên.
Phải nói rằng tấm bằng tốt nghiệp của một trường đại học danh tiếng thật sự rất tốt, khi cầm lên cảm thấy nặng tay, như đang cầm một nắm vàng vậy.
Bản thân Cố Kiều là tốt nghiệp tại trường Cao đẳng, ngày tốt nghiệp cũng chẳng chụp nhiều ảnh, bởi vì không có áo cử nhân đẹp như trường Trình Chu.
Cố Kiều liên tục sờ sờ tấm bằng tốt nghiệp của Trình Chu, nói: “Anh tiểu Chu, anh xem anh và Trình Tranh đều thông minh như vậy, cả hai cùng học tại những trường đại học danh tiếng, sau này con cái chúng ta nhất định sẽ được thừa hưởng IQ từ anh nhỉ?”
Trình Chu đi đến nói: “Ừm, con gái giống ba là chắc chắn rồi.”
Cố Kiều mỉm cười, đặt bằng tốt nghiệp xuống, ôm Trình Chu, nói: “Sao anh biết là con gái?” Còn chưa có thai, thậm chí còn chưa có dự định mang thai, vậy mà người trong nhà họ Trình đã bắt đầu sửa chữa phòng cho em bé rồi, mà lại làm toàn bộ là màu hồng nữa chứ.
Trình Chu nhéo nhéo mũi Cố Kiều: “t*ng trùng của anh, anh đương nhiên biết rồi.”
Cố Kiều bĩu môi: “Vậy anh tiểu Chu thương em hay là thương con?”
Trình Chu mỉm cười: “Cả hai đều thương, hai kiểu yêu thương không giống nhau mà.”
Cố Kiều nhìn vào mắt Trình Chu: “Ví dụ?”
Trình Chu cúi đầu, hôn cô một cái, rồi bế cô về phòng, chuẩn bị “yêu thương” cho cẩn thận.
Cố Kiều dỗ dành anh, nói: “Ăn cơm đã, no bụng mới có sức để mà yêu thương.”
Trình Chu bị Cố Kiều kéo thẳng ra phòng bếp, trên bàn đã bày biện đầy up đồ ăn.
Trông cũng ra gì đó chứ.
Anh quay đầu lại hỏi: “Em làm sao?”
Cố Kiều gật đầu, vẻ mặt tràn đầy vui mừng, giống như chú cún con đang đợi được chủ nhân khen ngợi, nếu có đuôi thì lúc này chắc cũng đang vẫy luôn rồi.
Trình Chu rửa sạch tay, ngồi xuống gắp một miếng sườn bỏ vào miệng nếm thử: “Ngon lắm.” lại nói: “Khi nãy anh có ăn ở trường với bạn rồi, em ăn đi.”
Nói xong liền đưa đũa cho Cố Kiều.
Cố Kiều nếm thử mỗi món một ít, ngon cái rắm, chẳng trách anh lại nói là ăn rồi.
Trình Chu mỉm cười, đứng dậy đi vào phòng bếp, quay đầu lại nhìn Cố Kiều, nói: “Anh nấu mì cho em ăn.”
Cố Kiều gật đầu bắt đầu thu dọn bàn ăn.
Tất cả đồ ăn trên bàn chẳng còn cách nào ăn nổi nữa, chỉ là có chút lãng phí nguyên liệu nấu nướng.
Cô vừa thu dọn bàn ăn, vừa đau lòng thở dài.
Trình Chu lặp lại một lần nữa: “Anh nấu mì cho em ăn, thêm hai trái trứng được không?”
Cố Kiều gật đầu: “Được.”
Phải mất vài giây sau cô mới phản ứng lại người này đang nói cái gì.
Cô đi tới, cùi đầu nhìn xuống quần anh một cái, nói: “Cắn rụng hộ anh được không?”
Trình Chu vừa rửa rau vừa cười, đáp: “Em nỡ sao?”
Cố Kiều vỗ mạnh vào mông anh một cái: “Không nỡ.”
Trình Chu bật cười, tiếp tục rửa rau.
Cố Kiều ăn một mạch hết hai bát mì rau xanh thịt bằm, cộng thêm món nước sốt cay đặc biệt do anh làm.
Trình Chu dọn rửa bát đũa, quay đầu lại nhìn cô gái đang nằm trên sofa, lớn tiếng nói: “Heo lười, vừa ăn xong thì đứng dậy một chút.”
Cố Kiều nhìn vào bếp, nói: “Anh mới là heo lười thì có.” Tuy là nói vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, đứng dậy. Phụ nữ đều sợ béo.
Hơn nữa, đại đa số những lời anh nói đều rất có lý.
Cố Kiều đi vòng quanh phòng khách, cuối cùng đi vào bếp.
Người đàn ông đứng trước bồn rửa bát, đưa lưng về phía cô.
Dòng nước trong vắt chảy ra từ vòi nước, bát đũa va chạm vào nhau phát ra âm thanh nhẹ nhàng.
Cố Kiều ôm Trình Chu từ phía sau, áp má vào lưng anh, khẽ cọ cọ.
Trình Chu mỉm cười, nói: “Lát nữa anh giúp em cắt tóc.”
Theo phản xạ có điều kiện, Cố Kiều khẽ rùng mình một cái: “Không.”
Trình Chu tắt vòi nước, cất bát đũa đi, dịu dàng nói: “Yên tâm.”
Thực ra, chỉ cần anh không có ý đồ gì xấu xa, thì vẫn có thể yên tâm.
Trình Chu nói tiếp: “Tóc phía sau của em lại chẻ ngọn rồi, anh sửa một chút là được, sẽ không cắt kiểu đầu chó gặm cho em đâu.”
Cố Kiều gật đầu đồng ý.
Lần này, Trình Chu thật sự không có ý đồ gì xấu xa, anh cắt cho cô trông rất đẹp, còn đẹp hơn nhiều so với ra tiệm.
Cố Kiều làm việc tại nhà máy, thường xuyên có người hỏi cô cắt tóc ở đâu mà đẹp như vậy.
Cô mỉm cười nói rằng mình có thợ làm tóc riêng.
Cố Kiều nhìn vào gương, rồi quay đầu lại hôn Trình Chu một cái.
“Anh tiểu Chu, sao năm đó anh lại cắt cho em kiểu tóc chó gặm khó coi như vậy, có phải anh đã sớm yêu thầm em rồi không, nên sợ em quá xinh đẹp, sẽ bị người đàn ông khác nhìn mất.”
Trình Chu nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc cô hai cái, mỉm cười, nói: “Không phải là em yêu thầm anh trước à?”
Cố Kiều cẩn thận hồi tưởng lại, hình như đúng là như vậy.
Nhưng rõ ràng là anh cắt kiểu tóc chó gặm cho cô trước mà.
Vì vậy, chắc chắn là anh thích cô trước.
Cố Kiều quay người lại, ôm cổ Trình Chu, kiễng chân lên hôn anh.
Buổi chiều, Trình Chu quay về căn nhà trước đây bà nội ở để lấy đồ, Cố Kiều cùng về cùng anh.
Tuổi tác của bà nội Trình ngày một nhiều, đã không sống ở khu đó nữa, hiện tại đang sống cùng nhà với ba mẹ Trình Chu.
Nhà Cố Kiều cũng không có ai, Giang Cầm và Cố Kiến Nghiệp đều không ở nhà, có lẽ lại phải tăng ca.
Giang Cầm vẫn đang mơ mộng về căn nhà ở khu Tân Hà.
Cố Kiều không thể hiểu nổi tại sao Giang Cầm lại cố chấp với căn nhà ở khu Tân Hà như vậy, sau này cô mới biết, năm đó nhóm bạn của Giang Cầm, đều tham gia kỳ thi Đại học, và hầu như người nào cũng có nhà ở khu Tân Hà.
Không biết liệu Giang Cầm có cảm thấy tốt hơn khi mua được nhà ở đó hay không, có lẽ tâm trạng sẽ tốt lên đôi chút.
Khi còn nhỏ, Cố Kiều rất hận Giang Cầm, cô vẫn luôn không hiểu, sao bà ta có thể vô tâm với đứa con do chính mình sinh ra như vậy, cứ hễ làm bài thi không tốt là lại bị đánh.
Sau này, khi đã lớn lên, trong lòng cô không còn hận bà ta như vậy nữa, ngược lại còn cảm thấy Giang Cầm thật đáng thương, dường như cả cuộc đời bà ta chẳng được nổi một ngày vui vẻ.
Trình Chu cùng Cố Kiều đứng tại cửa nhà cô, anh nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai cô.
Cố Kiều quay đầu lại mỉm cười với anh.
Cô vẫn luôn rất may mắn vì cuộc đời này gặp được Trình Chu.
Nếu không có anh, cô hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi bản thân mình hiện tại sẽ ra sao.
Trình Chu hỏi: “Muốn vào trong không?”
Cố Kiều lắc đầu, nói: “Không, về nhà anh thôi.”
Trình Chu mở cửa nhà mình.
Bà nội Trình mới dọn đi mấy ngày, nên trong nhà vẫn như đang có người ở.
Trình Chu mở tủ lạnh ra, bên trong trống không, thậm chí đến nguồn điện của tủ lạnh cũng không cắm, cũng phải, đã không có người ở, còn cắm điện làm gì?
Trình Chu nói: “Em đợi chút, anh đi mua nước.”
Cố Kiều gật đầu.
Đợi khi Trình Chu ra ngoài, Cố Kiều mở cửa tủ lạnh ra rồi đóng lại, cứ thế lặp lại mấy lần.
Trước đây, khi còn ở bên này, những nơi mà cô thích, thứ nhất là bàn ăn của nhà bà nội Trình, thứ hai là phòng ngủ của Trình Chu và thứ ba là chiếc tủ lạnh này.
Vào mùa hè, trong tủ lạnh luôn có kem do Trình Chu chuẩn bị.
Mùa đông đến, thỉnh thoảng còn có vài xiên kẹo hồ lô.
Cố Kiều đóng tủ lạnh lại, đi vào phòng ngủ của Trình Chu.
Phòng ngủ của anh vẫn sạch sẽ như trước, gọn gàng ngăn nắp, tất cả đồ đạc bố trí đều y nguyên như cũ, thậm chí đến sách trên bàn cũng được sắp xếp ngay ngắn, không dính một hạt bụi, hẳn là bà nội Trình đã dọn dẹp thường xuyên.
Cô Kiều ngồi xuống giường, khẽ di chuyển một cái.
Đó là chiếc giường đơn bằng gỗ, có hơi cũ kĩ, nơi đã xảy ra không biết bao điều khó hiểu và bí mật không một ai biết.
Cố Kiều nằm lên giường, lăn qua lại lại vài vòng.
Giống như hồi đó, khi anh vẫn còn là một cậu thiếu niên ngây ngô, hôn cô còn lén lút khẽ run, khi “lăn giường” vừa mới mẻ lại vừa kích động, không có bất kì kỹ năng nào, hoàn toàn dựa vào bản năng.
Nhưng bây giờ, anh đã trở thành một tay lão làng, mở miệng ra là dùng những lời lẽ thô tục trêu đùa cô.
Năm tháng cứ vô hình như vậy.
Cố Kiều nằm trên giường, hồi tưởng về quãng thời gian đã qua của mình.
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Trình Chu cầm trên tay cây kem, anh đưa cho Cố Kiều: “Mau ăn đi, kẻo chảy mất.”
Cố Kiều nhận lấy cắn thử một miếng, là vị dâu tây mà cô thích nhất.
Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, áo phông trắng, quần jeans xanh, ánh mắt dịu dàng, giống như năm đó.
Như vậy nhìn lại, xem ra năm tháng vẫn thật nhẹ nhàng.
Trình Chu liếc nhìn cây kem trong tay Cố Kiều: “Cho chồng em ăn một miếng.”
Cố Kiều dừng lại một chút, rồi nói: “Không cho, sao vừa rồi anh không mua hai cái.”
Trình Chu cúi đầu, hôn lên môi cô, nếm thử một miếng: “Ngọt thật đó.”
Vì ăn kem, đôi môi se lạnh, lúc hôn thật thoải mái, như làn gió hè thoảng qua, thấm vào ruột gan.
Cố Kiều sợ Trình Chu cướp mất, nên cắn miếng thật to ăn hết.
Anh nhanh chóng hôn cô, dùng đầu lưỡi của mình gợi lấy chút vị ngọt ngọt và mát lạnh ấy.
Cả hai cùng tranh giành miếng cuối cùng, chẳng ai chịu nhường ai.
Khi kem trong miệng hoàn toàn tan chảy, cô lại bị anh đè xuống giường.
Cố Kiều nghiêng đầu nói: “Anh tiểu Chu, anh nằm yên đó đã, chúng ta cùng hồi tưởng một chút về thời niên thiếu.”
Trình Chu cởi cúc áo, cúi đầu hôn cô, nghẹn giọng nói: “Đây chẳng phải là đang hồi tưởng hay sao.”
Cố Kiều: “Thời niên thiếu của anh là như vậy à?”
Trình Chu vô cùng thành thật, gật đầu: “Đúng.”
Cố Kiều: “Em coi anh là anh trai, vậy mà ngày nào anh cũng nghĩ tới chuyện “thịt” em, lương tâm anh để đâu hả?”
Trình Chu hôn cô, nghẹn ngào đáp: “Gọi anh tiểu Chu Chu đi, lớn tiếng một chút.”
Cố Kiều: “…”
Họ cùng nhau hồi tưởng lại thời gian thanh xuân của mình rất lâu trong căn phòng ngủ nhỏ này, cứ thế cho đến khi mặt trời xuống núi, ánh sáng màu cam của mặt trời lặn tràn vào qua khung cửa sổ.
Anh ôm lấy cô, thì thầm bên tai cô: “Kiều Kiều, anh yêu em.”
– HOÀN CHÍNH VĂN –.