Chín giờ tối, Lam cùng hội bạn thân đi ra phố chơi. Giờ này, dân văn phòng đều đã tan làm, học sinh đã kết thúc một ngày học tập mệt mỏi. Đường phố đã lên đèn. Tiếng cười đùa của những nhóm bạn; những cặp đôi hẹn hò tình tứ; những ông bố bà mẹ dẫn con đi chơi; những cậu thanh niên tay chơi ngồi trên những chiếc xe máy phân phối lớn của các thương hiệu cao cấp. Các hàng quán tấp nập người đến. Tất cả hòa lại tạo nên một khung cảnh đường phố của TTM về đêm với nhịp sống vội vã, hiện đại. Nhóm bạn của cậu quyết định ghé một quán cà phê.
Butterfly - quán cà phê nổi tiếng, sang trọng bậc nhất thành phố. Bên ngoài quán toàn những chiếc xe hơi mới toanh. Cả nhóm kéo cánh cửa kính bước vào tìm chỗ ngồi. Khách nơi đây đều là những doanh nhân thành đạt, những cô cậu con nhà giàu ăn mặc phóng khoáng, tân thời. Quán bày bán nhiều loại cà phê, rượu bia hiếm có, đắt tiền, có loại còn được nhập khẩu từ nước ngoài. Bàn ghế được trải khăn làm từ vải gấm đắt tiền. Xung quanh được trang trí rất nhiều áp phích in hình các ngôi sao nổi tiếng. Tất cả cùng tỏa sáng dưới những chiếc đèn chùm lấp lánh.
Vừa gọi cà phê nóng và bánh ngọt, lát sau phục vụ đã nhanh chóng bưng ra. Lam nhìn về hướng cô phục vụ, bỗng cảm thấy rất quen thuộc. Phong thái bước đi trông rất khoan thai, có phần khiêm nhường nhưng không thấp kém. Đợi cô đến gần, cậu nhìn kỹ, phát hiện ra đây chính là Thục Anh. Lam nhìn thẳng vào ánh mắt Thục Anh, nở một nụ cười tươi rói với cô. Nhưng cô chỉ mỉm cười, cúi đầu 90 độ chào khách. Trước khi bước đi, Thục Anh không quên nhìn qua Lam, ánh mắt ẩn chứa ý cười, khéo léo đáp lại nụ cười của cậu khi nãy.
Cô đã rời đi rồi, nhưng Lam vẫn chưa hết ngạc nhiên. Trong đầu cậu bỗng lóe lên một tia thắc mắc: Tại sao Thục Anh lại làm phục vụ ở đây? Vắt óc suy nghĩ suốt cả buổi nhưng cậu vẫn không thể giải thích nổi...
...
Sáng hôm sau, Lam vẫn cứ thắc mắc cả buổi học nhưng vì thời gian học quá bận rộn nên cậu vẫn chưa có cơ hội hỏi Thục Anh. Mãi đến khi ra về, cậu mới đến thư viện để tìm cô hỏi rõ.
Đến nơi, Thục Anh và Hải Ly đang ngồi đọc sách cùng nhau. Lam đến ngồi ngay bên cạnh, mạnh dạn hỏi:
- "Này Thục Anh, tối hôm qua tớ thấy cậu làm phục vụ ở quán cà phê. Tớ vẫn cứ thắc mắc tại sao cậu lại làm ở đó nhỉ? Chẳng lẽ cậu học thôi chưa đủ mệt à?"
Câu hỏi vừa rồi thuận tiện cắt ngang sự tập trung của cả Thục Anh và Hải Ly với quyển sách trên bàn. Thục Anh nhìn về phía cậu, nhẹ nhàng đáp lại:
- "Vì tiền thôi cậu à!"
Lam mím môi, khẽ gật đầu. Cậu lại hỏi tiếp:
- Thế tại sao tớ cười với cậu tươi như thế mà cậu không đáp lại?"
- "Tối hôm qua, chúng ta chạm mặt với tư cách là khách hàng và nhân viên phục vụ chứ không phải với tư cách là bạn học. Vả lại, nếu lúc đấy tớ cười với cậu, không chừng sẽ có thêm những lời bàn tán không hay." - Thục Anh giải thích.
Lam tò mò về cái lý do 'vì tiền' của cô:
- "Cậu nói cậu đi làm ở đó vì tiền là thế nào? Tiền chẳng quan trọng mấy đâu, tội gì mà phải hạ thấp bản thân mà chịu sự khinh thường từ những người quyền thế như thế chứ!"
- "Chuyện này cậu không hiểu được đâu!" - Thục Anh thở dài, chỉ biết cười trừ bất lực trước câu nói ngây ngô vừa rồi của cậu. Hải Ly cũng nhíu mày, ném cho cậu cái nhìn đầy đánh giá.
- "Sao lại không hiểu chứ! Cậu kể với tớ đi, tớ rất muốn biết!" - Lam ngây thơ nói. Mắt cậu long lanh, vì muốn tìm hiểu về hoàn cảnh của cô nên cậu không ngại nũng nịu hai tay ôm sát vào má tạo dáng cánh hoa. Dáng vẻ ấy của cậu đã chọc cười Thục Anh.
- "Cậu thực sự muốn biết sao?"
Lam gật đầu chắc nịch. Cô cũng hết cách.
- "Thôi được rồi! Tớ cũng chịu thua cậu rồi đấy!"
- "Thế thì cậu kể đi!"
Thục Anh im lặng một hồi, trầm ngâm nói:
- "Cậu nói rằng tiền chẳng mấy quan trọng, đấy là bởi cậu chưa hiểu được nó chi phối cuộc sống như thế nào mà thôi."
- "Trong hoàn cảnh của tớ, nếu không làm thì chỉ có nước mà chết đói thôi cậu à! Có điều, cậu chưa trải qua, có nói nữa cậu cũng không hiểu rõ nên tớ nói đến đây thôi." - Cô nói tiếp.
...
Hơn mười một giờ trưa, ngoài trời, tiếng chim hót vui tai làm xua đi cái nóng buổi ban trưa, bao căng thẳng của nửa ngày học tập mệt mỏi cũng không còn. Mỗi người đều vừa đọc sách vừa cố gắng tận hưởng cái sự thanh tĩnh ấy. Bỗng nhiên Lam thắc mắc thốt lên:
- Liệu có phải những chú chim không phải đang hót mà là do lỡ bay lên cành cây cao quá nên hét lên vì sợ độ cao không ấy nhỉ?"
Thắc mắc của cậu lần nữa cắt ngang sự tập trung của Thục Anh và Hải Ly khỏi quyển sách trên bàn. Hải Ly không khỏi hoang mang vì câu hỏi này, cô sốc đến đứng hình mất vài giây. Thục Anh đã tiếp xúc với cậu được một thời gian ngắn, đã nghe qua nhiều câu nói hết sức kỳ quái của Lam nên cũng không mấy bất ngờ. Cô biết tính cậu là thế, luôn suy nghĩ và hành động một cách khác người. Rốt cục, hai cô cũng chỉ biết lắc đầu, cười trừ bất lực...
...
Tối hôm đó về nhà, Lam không ngủ được mà trong đầu cứ luôn nghĩ đến những điều Thục Anh nói. Cô nói đúng, cậu vốn đã sống trong cuộc sống dư dả từ nhỏ nên căn bản là không thể hiểu được sự khổ cực ấy...