Một Tấc Tương Tư


Hồ cơ nở nang phóng khoáng, nhiệt tình bắn ra bốn phía, ánh mắt quyến rũ mang theo vẻ chòng ghẹo liếc nhìn xung quanh, những đôi mắt lục lam xinh đẹp rực rỡ đủ màu kết hợp với ngôn ngữ của người Hồ, chưa thân mật đã khiến người ta mềm yếu liêu xiêu.
Trung Nguyên cũng có nhiều Hồ cơ, nhưng bị phong tục của người Hán hun đúc, mức độ to gan thẳng thắn của bọn họ kém xa nơi đây.
Tả Khanh Từ bộc lộ dáng vẻ tùy ý, không khách sao cũng chẳng khinh nhờn, trò chuyện vui vẻ giữa những kỹ nữ lộ nửa ngực và tiếng ca dâm mỹ, chỉ những lúc mỹ nhân càn rỡ cọ vào người Bạch Mạch thì chàng mới trách cứ.

Phi Khấu Nhi vốn đang hưởng thụ ở đại sảnh, tiếc rằng Tả Khanh Từ thực sự quá nổi bật, hấp dẫn vô số ong bướm, họ đành phải đặt một nhã gian.
Người Phi Khấu Nhi toàn mùi rượu, gối đầu lên người một Hồ cơ đầy đặn, chậm rãi nhai mứt táo do mỹ nhân đút, ánh mắt của hắn trông hơi mơ màng nhưng rất nhanh đã nhìn đi nơi khác.
Để mặc Bạch Mạch đuổi mấy Hồ cơ có ý định dây dưa đi, Tả Khanh Từ ngồi xuống ghế, cười tủm tỉm nói: “Có rượu nhưng không có trò vui thì chẳng có gì thú vị, ta và Lạc huynh thử oẳn tù tì cược rượu, thế nào?”
Phi Khấu Nhi chần chừ chớp mắt.
Tả Khanh Từ nhướng mày để lộ khí khái hào hùng: “Chỉ là một trò đùa nhỏ mà thôi, Lạc huynh sợ?”
Mấy Hồ cơ bầu bạn cười đùa sôi nổi, giao ước người thua phải uống rượu sữa ngựa, cảnh tượng càng thêm náo nhiệt.

Dường như Phi Khấu Nhi hơi bối rối, dưới sự thúc đẩy của tiếng ồn ào, Tả Khanh Từ vươn bàn tay trắng trẻo thon dài ra, trò chơi bắt đầu từ đó.
Mấy lần đầu Tả Khanh Từ toàn thua, chàng cũng không từ chối, nâng chén uống rượu trong tiếng cổ vũ của Hồ cơ, một giọt rượu trong vắt tràn ra bên môi, thuận theo đường cong hoàn mỹ của cổ trượt xuống rồi biến mất trong vạt áo không bị Hồ cơ kéo lỏng khiến tất cả nữ nhân ở đây đều mở to mắt.
Đặt chén rượu xuống, gương mặt tuấn tú hơi nhuốm men say, đôi môi ướt át đỏ tươi diễm lệ, giọng nói cũng có phần khác lạ, nghe vào tai làm lòng người ngứa ngáy, “Lạc huynh thắng, tiếp nào.”
Phi Khấu Nhi ngẩn ngơ, nghe thấy lời này lại giơ tay ra.
Rượu sữa ngựa rất mạnh, Tả Khanh Từ uống rượu liên tục, sắc môi càng lúc càng đỏ, đôi mắt phượng long lanh sóng nước, xuân ý dạt dào.

Một đám Hồ cơ bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo, không nỡ để nam tử phong hoa tuyệt đại thế này say túy lúy, tranh nhau uống rượu thay.

Tiếc rằng mỹ nhân đa tình, Tả Khanh Từ lại không đồng ý, thậm chí còn bảo mọi người lui ra ngoài.
Hai người ngồi đối mặt uống rượu với nhau lại có một không khí khác.
Tả Khanh Từ xoay chuyển tình thế liền mấy trận, nụ cười dần trở nên phóng khoáng, thảnh thơi nhìn Phi Khấu Nhi uống rượu.

Có lẽ là trước đó uống nhiều nên thần trí mơ màng, chàng khẽ mở vạt áo, tư thái thanh tao lịch sự biến thành dáng vẻ ngông cuồng vì say chuếnh choáng.
Phi Khấu Nhi thua nhiều cũng không có biểu cảm gì, hắn không đùn đẩy, uống hết chén này đến chén khác.

Xưa nay hắn rất ít khi đối mặt với người khác, lúc uống rượu cũng cụp mắt xuống, lúc uống nhiều quá ánh mắt hơi đăm đăm, thời gian dài chuyển thành nhìn chằm chằm người đối diện.
Tả Khanh Từ đón nhận ánh mắt của hắn, thỉnh thoảng lại hờ hững uống một ngụm rượu, dáng vẻ khi say trông vô cùng lười biếng.

Chàng như say lại như tỉnh, mắt thấy chỉ uống thêm một chén sẽ gục ngã, không ngờ uống thêm mười chén vẫn y như cũ.
Tính toán số lần, Phi Khấu Nhi vậy mà thua nhiều thắng ít.
Những vò rượu trống không ngày càng chồng chất, ánh mắt của Tả Khanh Từ cũng càng lúc càng ngạc nhiên.

Mãi đến khi phương Đông dần ửng sáng, lúc Phi Khấu Nhi đặt chén rượu xuống bàn tay đã bắt đầu run run, gương mặt ẩn chứa sự hoảng hốt mông lung: “Còn uống nữa sẽ say, dừng tay đi.”
Đôi mắt mê ly của Tả Khanh Từ bỗng sáng lên, đâu còn nửa phần men say, chàng khẽ cong môi, giọng nói mang theo ý khiêu khích: “Đã đồng ý đánh cược thì Lạc huynh cần gì phải sợ say?”
Phi Khấu Nhi ngơ ngác nhìn chàng rồi nhìn chén rượu ở trước mặt chàng, hắn bỗng nghĩ đến điều gì đó, hỏi, “Ngươi là người của Bồng Lai Cốc? Đồ đệ của Quỷ Thần Y?”
Con ngươi của Tả Khanh Từ đột nhiên co lại, trầm mặc chớp mắt rồi bỗng cười rộ, “Làm sao ngươi biết sư phụ của ta là Quỷ Thần Y? Sao lại biết Quỷ Thần Y thiện rượu?”
Quỷ Thần Y, y thuật tựa quỷ thần, chủ nhân của Bồng Lai Cốc cũng là Thánh thủ thần bí nhất giang hồ.

Tục truyền ông có y thuật siêu phàm nhưng lại không có trái tim của thầy thuốc, đã từng ngồi im nhìn người bệnh chết trước mặt mình, còn lập lời thề tuyệt đối không ra khỏi cốc.

Một lần Nhữ Nam Vương bệnh nặng, sai người mang vạn lượng vàng cùng mười bảo vật quý hiếm đến mời, sứ giả thậm chí còn tự vẫn bên ngoài cốc, ông vẫn thờ ơ như cũ, càng chứng minh danh tiếng Quỷ Thần Y quái dị.

Ai mà đoán được quý công tử tao nhã này lại có tình nghĩa sư đồ với người ấy, nếu truyền đến tai võ lâm ắt hẳn sẽ là một một cuộc thảo luận sôi nổi.
“Sao ta lại ngốc đến mức uống rượu với ngươi?” Phi Khấu Nhi không trả lời vấn đề của chàng, rúc đầu vào khuỷu tay một hồi lâu mới ngẩng lên, đầu lưỡi líu lại, “Tính ta thua, yên tâm, ta sẽ không nói ra ngoài.”
Có lẽ là hắn say thật, hắn không để ý đến Tả Khanh Từ nữa, chậm rãi chống bàn đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài.
Đông đảo mỹ nhân Tây Vực trong kỹ viện bị Bạch Mạch xụ mặt khiển trách đuổi ra ngoài, từ đầu chí cuối bọn họ đều thương nhớ công tử Trung Nguyên hào hoa phong nhã nên lúc nào cũng để ý tình hình của nhã gian.

Vừa thấy cánh cửa mở ra, đám đông vui mừng, nhiệt tình bắn ra bốn phía, bọn họ lướt qua Phi Khấu Nhi chen nhau tiến vào.

Đập vào mắt Bạch Mạch là những bộ ngực nở nang và những cánh tay trắng muốt, hắn giơ tay giơ chân ngăn bọn họ lại, mùi son phấn nồng nặc hòa với mùi cơ thể đặc trưng của người Tây Vực xộc vào mũi khiến hắn suýt nữa ngạt thở.
Phi Khấu Nhi nhoáng một cái biến mất sau những bóng dáng diễm lệ.
Một đêm trước khi lên đường Phi Khấu Nhi mới quay lại quán trọ, người khác đã thay trang phục mới mà hắn vẫn mặc bộ quần áo rách nát như cũ, người đầy mùi rượu và son phấn vì chơi đùa thỏa thích mấy ngày qua.
Bạch Mạch cảm thấy ngứa mắt, dứt khoát quay đầu lại, phát hiện chủ nhân cũng đang dò xét phi tặc, không lâu sau Tả Khanh Từ liền rời mắt đi chỗ khác, chuyển sang cười nói với Thẩm Mạn Thanh.
Gần đây tâm trạng của Tả Khanh Từ không tốt, Bạch Mạch hiểu rõ mọi chuyện đều do tên phi tặc khốn kiếp này gây nên.

Nếu không phải do hắn thì lúc công tử đấu rượu sao có thể bị một đám Hồ cơ tục tằng đến gần.

Nhưng dù trong lòng Bạch Mạch có muôn vàn oán hận, cũng không dám bộc lộ trước mặt người khác nửa phần, chỉ có thể phớt lờ hắn.

Có lẽ phi tặc cũng biết bản thân mình không được người ưa thích nên đi chung với người dẫn đường thuê ở A Khắc Tô, đi trước dò đường, cách xa đội lạc đà.
Đoạn đường từ A Khắc Tô đến Thổ Hỏa La hoang vắng, chỉ toàn núi non trùng điệp, bọn họ đi rất lâu, vượt qua ngọn núi tuyết cuối cùng, rốt cuộc hình dáng Thổ Hỏa La cũng xuất hiện trong tầm mắt.
Tất cả mọi người đứng trên dãy núi cao cao ghìm chặt cương lạc đà, quan sát mảnh đất rộng lớn ở phía xa, bị cảnh tượng tráng lệ chiếm lấy tầm mắt.
Dưới bầu trời trong xanh, Thổ Hỏa La giống như một vùng đất được thần linh quan tâm, không hề nhìn thấy vết tích của băng tuyết.
Thành quách bao la hùng vĩ được xây bằng đá sa thạch* màu đỏ khổng lồ, nhà cửa bên trong thành toàn là màu trắng, hình dáng kì lạ đẹp mắt, giống như những mảnh vỏ sò tinh xảo được cánh tay của thần linh rải xuống nhân gian, dày đặc tựa sao trời.

Những nơi khác băng tuyết trắng ngần, còn nơi đây cây cối tươi tốt, trải dài một màu xanh ngắt.

Một tòa cung điện hùng vĩ mà không mất đi vẻ duyên dáng ở phía Đông thành vươn mình lên, đứng sững sững trên mặt đất, mái vòm tròn trịa giống như được thiên nhiên tạo ra, lá cờ ngũ sắc tung bay trong gió, rực rỡ chói lọi, tất cả tựa như một cảnh tượng dị vực ở trong mơ.
Cả đoạn đường vượt qua đao băng ngục tuyết, giờ nhìn thấy nơi này ai nấy đều cảm thấy khó chịu, Lục Lan Sơn than thở, “Mùa đông cứ ngỡ mùa xuân, được trời cao ưu ái, ở vùng đất man di mà có thể xây dựng được thành trì như vậy, Thổ Hỏa La không hổ là bá chủ một phương ở Tây Vực.”
Thương Vãn ôm đao trông về phía xa, nghe không rõ là phàn nàn hay là ao ước: “Suốt quãng đường đi chúng ta trèo băng lội tuyết, bọn người Thổ Hỏa La này thật biết chọn chỗ ở.”
Ân Trường Ca có chung cảm giác với Lục Lan Sơn, nhiều hơn chính là cảm giác nhẹ nhõm như trút được gánh nặng: “Đến được đây thật chẳng dễ dàng, không uổng công bôn ba ngàn dặm.”
Một luồng gió mát mang theo mùi thơm cây cỏ từ phía trước ùa đến giúp lòng người sảng khoái, Tả Khanh Từ lo lắng nói: “Truyền thuyết nói dưới mặt đất Thổ Hỏa La có suối nước nóng, quốc gia này quanh năm ấm áp như mùi xuân, vĩnh viễn không cần lo lắng mối hoạ băng tuyết.”
Trời sinh nữ tử yêu cái đẹp, Thẩm Mạn Thanh nghe vậy thì đôi mắt đẹp tỏa sáng, quan sát cũng tỉ mỉ hơn: “Cổng vào thành ở phía Tây? Hình như không có nhiều đội lạc đà, cũng không thấy người Trung Nguyên ở đây.”
Một lời nhắc nhở khiến mấy người đều nghĩ đến một vấn đề.

Tuyết rơi ngập núi, thời gian này vốn không có bóng dáng của thương khách Trung Nguyên, một đoàn người đi vào khó tránh khỏi lộ ra vẻ kỳ lạ, chỉ sợ một người xuất hiện cũng khiến quan quân thủ thành sợ hãi cảnh giác, cấp báo Vương đình.
Hiển nhiên Tả Khanh Từ đã có sự chuẩn bị từ sớm: “Thẩm cô nương nói không sai, chúng ta nhất định phải cải trang thành người Hồ, Bạch Mạch đã chuẩn bị quần áo, về phần thay đổi hình dáng để dễ bề hành động thì phải trông cậy vào Lạc huynh.”
Mọi người giật mình tỉnh ngộ, nhất thời quay sang nhìn phi tặc chăm chú.
Phi Khấu Nhi vẫn đang trầm mặc nhìn phía xa, khóe miệng ngậm một cọng cỏ, nghe nhắc đến tên mình thì vỗ vỗ gáy lạc đà, con lạc đà to lớn quỳ xuống để thiếu niên nghiêng người trèo xuống đất.
Gương mặt tuấn tú cười phơi phới, trong lời nói có ý dò xét và cả không cho phép từ chối, “Chắc hẳn ở A Khắc Tô, Lạc huynh đã nghiên cứu kỹ về Thổ Hỏa La.

Lần này có vào thành thuận lợi hay không, tất cả phải nhờ vào diệu thủ của Lạc huynh.”
Đây là mệnh lệnh cũng một bài kiểm tra tay nghề.
Cởi bao hành lý treo trên lưng lạc đà xuống, Phi Khấu Nhi nhìn sắc trời, nói, “Ta cần một cái lều vải, nước và vải sạch, quá nhiều người, phải nhanh.”
Hình dáng của người Trung Nguyên và Tây Vực hoàn toàn khác nhau, người Hồ bất kể là nam hay nữ đều cao lớn, mặt hẹp mày rậm, sống mũi cao thẳng, màu tóc cũng bất đồng, sự khác biệt lớn như thế, muốn thay đổi diện mạo cũng không phải chuyện dễ.
Đuổi người dẫn đường quay về, Bạch Mạch dựng lều vải, chuẩn bị dụng cụ.

Từ trước đến giờ Phi Khấu Nhi không mở bọc hành lý tùy thân ở trước mặt mọi người, là người đầu tiên được sửa đổi dung mạo, Tả Khanh Từ cũng đồng thời được chiêm ngưỡng mọi thứ ở bên trong.
Những bình phấn lớn nhỏ cao thấp khác nhau, lông mày giả râu giả tóc giả, còn có những khối nhựa cây mềm mại màu da người, đủ loại bút vẽ và đồ vật kỳ lạ, nhiều vô số kể, khó nhất là trong túi đựng nhiều thứ như thế nhưng không hề lộn xộn.
Tả Khanh Từ khoanh chân ngồi trên nệm, ánh mắt lướt qua từng món một rồi quay sang nhìn Phi Khấu Nhi ở trước mặt.

Hắn biết đối phương đang quan sát mình rất tỉ mỉ, gương mặt của thiếu niên giống hệt lúc mới gặp ở Kim Lăng, chỉ gầy hơn một chút, chàng đột nhiên cảm thấy tò mò, phía sau lớp cải trang sẽ là một gương mặt thế nào.
Có lẽ Phi Khấu Nhi không thích đối mặt với người khác, hắn ra lệnh ngắn gọn: “Nhắm mắt lại.”
Tả Khanh Từ nghe lời nhắm mắt lại, cảm giác có ánh mắt dừng trên người mình rất lâu, bỗng nhiên đỉnh đầu chàng buông lỏng, mái tóc buộc gọn bung ra, những sợi tóc lập tức xõa xuống.
Một bàn tay lướt qua thái dương, sau đó là xương lông mày, mũi, xương gò má, cằm… Những đầu ngón tay nhẹ nhàng linh hoạt vừa chạm vào da thịt đã thu lại, giống như đang nghiên cứu một món đồ sứ tinh xảo, thậm chí còn cầm một nắm tóc xem xét tỉ mỉ, cuối cùng thiếu niên xoay người, cuốn tay áo lên bắt đầu sờ vào đống chai lọ, “Công tử muốn đóng vai quản trướng?”
“Đúng vậy, làm phiền Lạc huynh.” Đôi mắt trong trẻo vô thức mở ra, nhìn bàn tay đang thuần thục điều phối nguyên liệu dịch dung của Phi Khấu Nhi, ngón tay thon dài, xương cổ tay mảnh khảnh, di chuyển lên xuống linh hoạt tựa như cánh bướm.
Trong gương đồng phản chiếu hình bóng của một người hoàn toàn xa lạ.
Tóc màu nâu nhạt, lông mày và lông mi cũng vậy, làn da trắng trẻo, hai bên tóc mai có một ít lông, hàng lông mày kéo dài gần đến hốc mắt, sống mũi khắc sâu làm nổi bật đôi môi mỏng, gương mặt hiện ra vẻ khôn khéo hà khắc.

Tả Khanh Từ thử cười, phát hiện người trong gương cũng cười, nhưng nụ cười mang theo vẻ cay nghiệt.

Biết rõ là giả, nhưng gương mặt trông rất tự nhiên, chàng chợt cảm thấy vô cùng thú vị, thán phục từ tận đáy lòng: “Kỹ thuật hóa trang của Lạc huynh quả nhiên thần kỳ.”
“Gương mặt này chỉ sử dụng được hai ngày, lúc gỡ bỏ phải do ta làm, sử dụng nước thuốc đặc chế.” Phi Khấu Nhi cầm một mảnh vải dài lên, bọc tóc Tả Khanh Từ lại, quấn thành kiểu dáng thường thấy của người Hồ rồi nhét thêm tóc vào các góc khăn sau đó nửa quỳ xuống, kiểm tra lại gương mặt đã hoàn thành lần cuối.
Thiếu niên ở gần trong gang tấc vô cùng tập trung, sắc trời lại sáng, họ cách nhau gần đến nỗi Tả Khanh Từ phát hiện ra con ngươi của thiếu niên hơi kì lạ, nơi sâu nhất hàm chứa một chút màu lam.

Đôi mắt hắn giống như bảo thạch nằm sâu trong đầm lầy, trong trẻo vô cùng lại bí ẩn dị thường.
Dịch dung có thể thay đổi tướng mạo nhưng không thể nào thay đổi màu mắt, không thể nghi ngờ Phi Khấu Nhi trời sinh đã có một đôi mắt đẹp.
Tả Khanh Từ thản nhiên hỏi, “Lạc huynh học những thứ này ở đâu?”
Dường như cảm nhận được điều gì đó, Phi Khấu Nhi lùi lại một bước, cụp mắt xuống.
Tả Khanh Từ vờ như vô tình hỏi thăm, “Từng có ai nhìn thấu chưa?”
Phi Khấu Nhi nhặt một cái kéo rất nhỏ lên, cắt bỏ vài sợi tóc dài ở thái dương Tả Khanh Từ, cuối cùng hắn cũng trả lời, “Nếu là giả, tất nhiên sẽ có nguy hiểm.”
Tả Khanh Từ khẽ nhếch môi, giống như chỉ hiếu kì: “Thủ pháp của Lạc huynh kín kẽ cao minh, ai lại có đôi mắt sắc bén như vậy?”
Phi Khấu Nhi lại im lặng.
Bỏ qua sự trầm mặc của đối phương, Tả Khanh Từ tiếp tục suy đoán, “Thần Bộ Yến Quy Hồng?”
Thiếu niên không trả lời, xem như ngầm thừa nhận.
Tả Khanh Từ khẽ bông đùa: “Tuy là Thần Bộ nhưng cũng đã thất bại nhiều lần, Lạc huynh có gì phải sợ?”
Cất kéo, giọng nói của Phi Khấu Nhi hơi sa sút, “Không giống nhau, hắn có thể thất bại thêm lần nữa nhưng chỉ cần một lần thành công là đủ rồi.”
Tả Khanh Từ mỉm cười, “Biết rõ hung hiểm, vì sao Lạc huynh không thu tay lại?”
Phi Khấu Nhi yên lặng một lát, gỡ miếng vải choàng trên vai Tả Khanh Từ xuống, “Ta trời sinh đã là trộm, đây là mệnh.”
Hết chương 12.
Chú thích:
Đá sa thạch (cát kết) là đá trầm tích vụn cơ học với thành phần gồm các hạt cát chủ yếu là fenspat và thạch anh được gắn kết bởi xi măng silic, canxi, oxit sắt… Tuỳ theo từng loại xi măng mà đá sa thạch có màu sáng, xám, lục đỏ khác nhau.
Cát kết thông thường tương đối mềm và dễ gia công, vì thế chúng là loại vật liệu xây dựng và vật liệu lát đường phổ biến.

Do độ cứng của các hạt riêng rẽ và tính đồng nhất của kích thước hạt, cũng như bản chất dễ vụn của đá cát nên nó là khoáng chất được ưa chuộng để sản xuất đá mài (làm sắc lưỡi dao và các dụng cụ khác).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui