Nàng đi chuyến này mấy ngày liền không xuất hiện, ấy vậy mà công tử chẳng hề thất vọng.
Bạch Mạch cảm thấy khó hiểu vô cùng, nhưng rất nhanh hắn đã không còn tâm trạng suy nghĩ cảm xúc của chủ nhân, bởi những chuyện ngoài ý giống như vở kịch kinh dị liên tiếp kéo đến.
Trong ấm trà vớt ra một con con rết toàn thân xanh biếc, trong khe cửa có một đám sâu nhỏ đầy lông, trong thùng tắm trồi lên mấy chục con đỉa mềm nhũn.
Các loại độc vật nguy hiểm xuất hiện liên tục, Tả Khanh Từ vẫn ung dung nhàn nhã, mặt Tần Trần vẫn không đổi sắc, thứ duy nhất xảy ra biến hóa chính là đệm giường bị rung lắc liên hồi và bọc hành lý phải lật ra lật vào vài lần.
Chuyện kéo dài suốt mấy ngày liền khiến Bạch Mạch dần không giữ được bình tĩnh, hắn bắt đầu trở nên nóng nảy.
Mãi đến một hôm, Tả Khanh Từ bảo hắn: “Ngươi theo ta đã ba năm nhưng vẫn có quá ít kinh nghiệm, Phù Châu còn chưa đến đã bị mấy con côn trùng dọa sợ.”
Bạch Mạch kinh hãi, giống như bừng tỉnh thoát khỏi sương mù, hắn tỉnh táo trở lại, không còn bị chuyện ngoài ý muốn kích động, nhưng người ẩn nấp thì không kìm chế được nữa.
Càng gần Phù Châu, rừng núi càng nhiều, cây cối hai bên đường cao lớn rậm rạp, cản trở ánh mặt trời ấm áp, tuy là ban ngày nhưng khu rừng u ám như lúc hoàng hôn.
Tần Trần điều khiển xe ngửa lao vút đi nửa ngày, bỗng vội vàng ghìm cương.
Bạch Mạch thấy khác thường, nhìn qua khung cửa sổ dò xét, bắt gặp hai người lạ mặt đứng chặn trên đường.
Một nam một nữ, nam nhân có đôi mắt tam giác âm độc tàn nhẫn, làn da màu đồng, cơ thể cường tráng dị thường, tay cầm một vòng sắt đầy gai.
Nữ nhân có đôi mắt đẹp, lông mày khẽ nhíu lại, dáng người đầy đặn nở nang.
Vừa nhìn đã biết kẻ đến không có ý tốt, Tần Trần ngồi trên xe ngựa, một tay cầm roi, ngầm vận nội lực, tập trung toàn bộ tinh thần đề phòng.
“Kỹ thuật đánh xe của tiểu huynh đệ tốt thật, khiến chúng ta đuổi theo rất vất vả.” Ả đàn bà xinh đẹp mỉm cười, dáng vẻ lẳng lơ quyến rũ: “Vị công tử tuấn tú ngồi trong xe, có thể cho nô gia ngắm một chút được không?”
Tả Khanh Từ thoáng nhìn qua cửa trước, thản nhiên nói: “Cô nương lại muốn bán hoa sao? Đa tạ, không cần.”
Ả đàn bà ném cho chàng một ánh mắt quyến rũ: “Nô gia chỉ muốn trò chuyện thân mật với công tử mà thôi.”
Người đứng sau những chuyện ngòai ý muốn rốt cuộc cũng hiện thân, Bạch Mạch không khống chế nổi nhịp tim.
Tả Khanh Từ không muốn nói nhảm, khẽ quát: “Tiến lên!”
Tần Trần vung một roi nhanh như chớp giật, bốn con tuấn mã hí dài, cất vó chạy về phía hai người đang đứng, ngựa lao nhanh tạo thành thanh thế kinh người.
Một nam một nữ bật cười lạnh lùng, không hề né tránh, xe ngựa đến trước mặt mới đột nhiên chia làm hai hướng xông đến.
Bọn họ xoay tròn giữa không trung, phi vào trong xe, mũi chân vừa định đạp vào xe ngựa thì cả hai đột nhiên song song lùi lại, một bóng roi sắc bén lướt qua vạt áo.
Tần Trần chia đôi tinh thần, vừa điều khiển xe vừa dùng trường tiên xua đuổi, khiến hai người liên tục tránh né, tuấn mã vút đi với tốc độ cực nhanh, hai người bọn họ nhất thời không vào chạm vào xe ngựa được, tụt lại phía sau bắt đầu đuổi theo.
“Vị tiểu ca này đúng là không hiểu phong tình.” Ả đàn bà giận dỗi, lắc tay áo dài, một đám bươm bướm kỳ lạ bay ra từ ống tay áo, nhao nhao bay vào trong xe ngựa.
Cửa xe rộng mở, màn gấm chưa buông, đám bươm bướm sặc sỡ quỷ dị nhanh chóng ùa vào trong, khiến người ta trở tay không kịp.
Loại bướm này có kích thước rất nhỏ, tốc độ bay cực nhanh, là một loài lạ hiếm thấy ở Trung Nguyên, một khi phấn độc ở cánh bướm dính vào da thì xương thịt sẽ mục nát.
Ả đàn bà còn đang thương tiếc cho gương mặt tuấn mỹ hiếm thấy kia, thì bầy bướm giống như sóng thần đột ngột bay về, vừa ra khỏi xe ngựa đã ào ào rơi xuống đất, hai cánh vô lực, mặt đường giống như được trải thảm gấm.
Người đàn ông ngạc nhiên lạnh lùng, cánh tay phải rung rung, một con cóc độc màu vàng chói phóng vào trong xe, đang nhảy nhót thì đột nhiên ngừng lại, nó kêu to rồi lập tức nhảy ra ngoài, như thể trong xe có vật gì đó rất đáng sợ, thoáng chốc đã lăn đùng ra chết như đám bươm bướm hồi nãy.
Hai người bọn họ nhìn qua, thấy người trong xe vẫn êm đẹp ngồi im, không hề có hành động lạ thường nào, nụ cười của ả đàn bà trở nên méo mó: “Kỳ lạ, độc trùng vậy mà vô dụng, giết chết hắn!”
Hai người nhún người bay lên, vung một nắm gai tật lê* về phía tuấn mã, Tần Trần như có mắt ở đằng sau, vung trường tiên đập rơi phân nửa, nhưng số lượng quá nhiều, vẫn có một hai quả xuyên qua khe hở, đâm vào mông ngựa.
Hai trong số bốn con ngựa đau đớn hí dài, chạy được vài bước đã ngã quỵ, xe ngựa bị chấn động mạnh lập tức dừng lại.
Lúc xe ngựa bị mất khống chế, Bạch Mạch nhanh chóng đỡ Tả Khanh Từ nhảy ra khỏi xe, nhảy lên một con ngựa, chặt đứt dây cương rồi vội vàng chạy đi.
Tần Trần vô thanh vô tức tiến lên ngăn trở hai người kia, thấy mục tiêu bỏ chạy ngay trước mí mắt, vẻ mặt ả đàn bà hung dữ, hét một tiếng dài sắc nhọn.
Vọt ra vài dặm, phía sau im lìm không một tiếng động, Bạch Mạch thoáng buông lỏng dây cương.
Con đường phía trước không có vật gì cản trở, giữa tầng tầng tán cây có một lớp bụi mơ hồ.
Bạch Mạch đang định tiến lên thì bị Tả Khanh Từ ngăn cản, chàng thận trọng quan sát một lúc rồi nói: “Con đường phía trước có bày Vô Tương Trần, sinh vật sống hít vào sẽ chết ngay tức khắc.
Không thể bước vào.”
Có lời nhắc nhở, Bạch Mạch bỗng giật mình, rừng cây có vẻ tĩnh lặng quỷ quái, không hề có tiếng chim hót lẫn côn trùng kêu vang.
Một đứa bé mặc áo gấm màu đỏ chót đứng sau gốc cây đại thụ ven đường bước ra, nó buộc kiểu tóc chỉ thiên*, dùng hai tay áo che mặt khóc hu hu.
Dường như nó bị dọa sợ, lảo đảo ngã về phía họ.
Đường núi hoang vắng, đứa bé này xuất hiện ở đây quá mức kỳ lạ, Bạch Mạch dùng vỏ kiếm chọc hai bả vai của đứa bé, nó không hề né tránh, hắn nghĩ mình đoán sai nên định thu kiếm lại thì Tả Khanh Từ bỗng nhiên quát lớn: “Liêm tuyền!”
Bạch Mạch theo phản xạ tấn công huyệt liêm tuyền, đến khi nghĩ lại mới giật mình kinh hãi, liêm tuyền là yếu huyệt, dù chỉ dùng vỏ kiếm cũng đủ để lấy mạng đứa bé này.
Mắt thấy vỏ kiếm khó khăn lắm mới chạm vào huyệt đạo, thì đứa bé bỗng dịch người sang một bên, Bạch Mạch theo bản năng biến chiêu đâm tới nhưng đâm mấy lần đều bị tránh thoát, đứa bé cũng bị ép lùi lại mấy bước, thấy đã lộ, đứa bé dứt khoát không che giấu nữa, buông hai tay áo che mặt xuống.
Bạch Mạch giật nảy mình, khuôn mặt của đối phương nhăn nheo vàng vọt, ở đâu ra đứa trẻ ngây thơ, rõ ràng là một người lùn, mặc một bộ quần áo đỏ rộng thùng thình, cực kỳ quỷ dị.
Tướng mạo của người này đặc thù như thế, Bạch Mạch nhận ra thân phận của đối phương ngay, hắn bật thốt lên: “Quỷ Đồng Tử!”
Vùng Nam Cương có vài nhân vật tanh mùi máu, Quỷ Đồng Tử là một trong số đó.
Nghe nói lúc còn nhỏ ông ta bị người ta nhốt trong lồng, mấy năm sau tuy được thả ra nhưng vóc người đã định, lại thêm khi xưa bị ngược đãi lăng nhục nên tính tình thay đổi, thủ đoạn cực kỳ tàn độc.
Chợt gặp hung đồ tiếng xấu rành rành, Tần Trần thì bị người khác cuốn lấy, mặc dù bên ngoài Bạch Mạch bình tĩnh, nhưng trong lòng lại hoảng hốt, hắn nghiến răng xông lên.
Quỷ Đồng Tử là người già dặn, ông ta đã nhìn ra Bạch Mạch là chim non chưa có nhiều kinh nghiệm, ông ta giương bàn tay khô gầy lên, những móng tay đen nhánh giống như một đôi vuốt chim, trông đáng sợ vô cùng.
Móng tay va chạm với kiếm sắc thì giống như sắt đá, không sứt mẻ nửa phần.
Bạch Mạch đã từng được danh sư chỉ bảo kiếm thuật, dù chưa có nhiều kinh nghiệm nhưng vẫn chống đỡ được, hắn chỉ mong giữ vững cục diện chờ Tần Trần đến cứu.
Quỷ Đồng Tử mang thân hình của một đứa bé nên không thể bằng người trưởng thành, đấu một lúc đã không còn sức chống trả bị hắn đẩy vào rừng rậm.
Bạch Mạch nhất thời được củng cố lòng tin, Quỷ Đồng Tử bỗng nở nụ cười lạnh lùng, né thoát một kiếm đâm đến, móng tay dài đen nhánh mượn lực gõ nhẹ vào thân kiếm, thế kiếm lập tức lệch đi, trường kiếm đâm thẳng vào cây đại thụ.
Không bị Bạch Mạch cản trở, Quỷ Đồng Tử vụt đi như tia chớp, lao nhanh về phía Tả Khanh Từ.
Bạch Mạch không đề phòng nên bị chậm một nhịp, chờ hắn bỏ kiếm đuổi theo thì đã muộn, mồ hôi lạnh thoáng chốc chảy ròng ròng.
Mắt thấy Quỷ Đồng Tử đã đến sát người Tả Khanh Từ, móng tay dài sắc như dao cắt qua.
“Công tử!”
Tả Khanh Từ dựa lưng vào thân cây, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng.
Tiếng cười lạnh lẽo của Quỷ Đồng Tử vang vọng giữa không trung, trong móng tay đen nhánh của hắn chứa đầy kịch độc, chỉ cần vạch một nhát vào da thịt ——
Có lẽ có ai đó đã nghe thấy tiếng kêu hoảng sợ của Bạch Mạch, Tả Khanh Từ biến mất trong nháy mắt.
Móng tay của Quỷ Đồng Tử vạch vào khoảng không, trên thân cây xuất hiện mấy vết nứt dữ tợn.
Ông ta bỗng ngẩng đầu, ánh mắt âm trầm nhìn về phía rừng rậm, giọng nói già nua the thé: “Tiện chủng phương nào, làm hỏng chuyện lớn của ta!”
Rừng cây yên tĩnh không một tiếng động, Quỷ Đồng Tử đang định phi vào trong dò xét, thì phía xa xuất hiện một bóng người lộng lẫy xinh đẹp, chính là ả đàn bà đã chặn trước xe ngựa lúc nãy.
Quần áo trên người ả có vài vết rách lẫn máu, ả đi rất nhanh, thoáng cái đã đến dưới tán cây, vừa chạm mặt đã hỏi, “Đã thành công chưa?”
Nếp nhăn trên mặt Quỷ Đồng Tử trở nên méo mó, giọng nói âm ngoan quái dị: “Kẻ địch khó giải quyết, lão Giải đâu?”
“Lão Giải chết rồi.” Ả đàn bà nghiến răng nghiến lợi, giọng nói đầy vẻ thù hận: “Thằng nhãi kia không phải người thường, nhưng hắn đã trúng độc của ta.
Tranh thủ lúc hắn chưa đến, nhanh chóng kết thúc mọi việc.”
Bạch Mạch nghe thấy vậy thì vừa vội vừa tức, giơ kiếm tiến lên: “Chỉ bằng các ngươi mà muốn hại công tử, nằm mơ!”
Ả đàn bà nhìn Bạch Mạch, gương mặt xinh đẹp xuất hiện vẻ ngạc nhiên, “Lão Quỷ, thằng nhãi này là người khó giải quyết?”
Quỷ Đồng Tử cười lạnh lùng: “Lão tử còn chưa đến mức ngay cả một đứa con nít cũng không thu thập được, trong rừng còn một kẻ cản trở.”
Ả đàn bà nhíu mày, lệ khí lan tràn: “Cùng lên, ai đắc thủ thì nhận phần của lão Giải.”
Quỷ Đồng Tử không nói lời thừa, trực tiếp ra tay.
Tình thế trở nên nguy cấp, Bạch Mạch đỡ trái đỡ phải chống đỡ được mấy hiệp, bị Quỷ Đồng Tử đá trúng xương sườn, ngã ra ngoài vài trượng, trơ mắt nhìn hai người họ bay vào rừng.
Rừng rậm đột nhiên hỗn loạn, kình phong bắn ra, chạc cây ào ào rơi xuống.
Bạch Mạch không nhìn rõ tình hình bên trong, trái tim treo lơ lửng giữa không trung, hắn nhịn đau đứng dậy muốn xông vào thì ả đàn bà mặc quần áo rực rỡ bỗng bắn ra ngoài, bóng người thấp bé mặc áo đỏ cũng trở ra theo đó.
Bạch Mạch bĩnh tình quan sát, phát hiện Quỷ Đồng Tử có mười móng tay thì gãy mất sáu cái, còn ả đàn bà thì bị thương nhiều chỗ trên eo và đùi, hai người đều nhếch nhác thảm hại.
Mấy gốc cây hòe cao lớn không chịu được chấn động quá lớn, ầm ầm đổ xuống, lá rụng như trút.
Sau khi lá cây ngừng rụng, trong rừng rậm xuất hiện một khoảng đất trống, những bụi cỏ xanh tươi biến thành màu đen, xác chim trải đầy trên lá khô, đồng thời còn có thêm một người.
Tô Vân Lạc buông thõng tay, trên làn váy có hai vết rách, nhưng không thấy vết máu.
Bạch Mạch lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhìn khuôn mặt nhạt nhẽo của nàng cũng cảm thấy thuận mắt hơn, nữ nhân này mặc dù xấu tính, nhưng cuối cùng cũng xuất hiện.
Nụ cười sớm đã tắt trên gương mặt ả đàn bà diêm dúa, ả nhìn nàng chằm chằm: “Rốt cuộc ngươi là ai? Không thể nào là người vô danh được!”
Phủi phủi vụn lá trên áo, Tô Vân Lạc lấy một cái bình sứ trong ngực ra, vạch một đường giữa không trung, bột lửa màu đen rơi xuống trước người tạo thành một vòng cung, sau đó cây châm lửa nhoáng lên, một đốm lửa rớt xuống, tạo thành một vòng tròn lửa, trong đám lửa truyền ra những tiếng rít rất nhỏ, khiến da đầu người nghe tê dại.
Vẻ mặt của ả đàn bà càng khó coi hơn, gương mặt lúc xanh lúc trắng.
Đến khi lửa tàn, Tô Vân Lạc mới mở miệng: “Người thuê ngươi là ai?”
Ả đàn bà liếm răng nanh, u uất nhìn chằm chằm Tô Vân Lạc, “Hôm nay lão nương chết ở đây, ít nhất cũng phải biết mình chết trong tay ai!”
Trong tay áo Tô Vân Lạc vang lên tiếng lanh lảnh, ả đàn bà lập tức lùi lại một bước, vừa hận lại vừa sợ hãi: “Ngươi làm cái quỷ gì thế?”
Tô Vân Lạc đương nhiên không trả lời.
Ả đàn bà oán hận vô cùng, nghiến răng nghiến lợi mắng, “Đã hơn một lần tiện nhân ngươi cản trở ta, lần này lại phá Ngão Tâm Nhĩ của lão nương.
Ba lần bốn lượt làm hỏng chuyện lớn của ta, sẽ có một ngày ta khiến ngươi muốn chết cũng không được.”
Ngão Tâm Nhĩ? Bạch Mạch trợn to mắt nhìn người trước mắt, “Xà Hạt phu nhân Chúc Hồng Thường?”
Phía xa xuất hiện một bóng người đang nhanh chóng đến gần, nhìn thân hình thì đúng là Tần Trần, Bạch Mạch không nén được vui mừng.
Quỷ Đồng Tử cũng nhìn thấy, biết thời cơ đã qua, hung tợn nói: “Tiện nhân, chờ ngươi rơi vào tay của bọn ta, ngươi muốn chết không được muốn sống không xong.” Bỏ lại câu nói ngoan độc, hai người hung ác nhìn nàng chòng chọc rồi song song bay đi.
Tần Trần không đuổi theo, vừa hội họp với Bạch Mạch đã hỏi, “Công tử đâu?”
Bạch Mạch giật mình nhìn xung quanh, chỉ thấy rừng cây âm u không một bóng người, đành quay sang trợn mắt với Tô Vân Lạc.
Tô Vân Lạc vẫn đang nhìn theo hướng hai người kia rời đi, không biết đang nghĩ gì.
Một lúc sau nàng lướt đến cây đại thụ cách đó mấy bước, vạch đống cành lá um tùm ra, Tả Khanh Từ đang ngồi trong đó.
Hình như Tả Khanh Từ bị điểm huyệt đạo, ngồi dựa vào thân cây không nhúc nhích, vẻ mặt ngược lại rất bình tĩnh.
Ráng chiều nghiêng nghiêng chiếu xuống cánh rừng, không gian yên tĩnh trong lành, những chú chim mệt mỏi quay về tổ, sau trận chiến ác liệt bầu không khí bỗng trở nên thư thả.
Nhìn hai người ở trên cây thế mà lại thấy hơi vui mắt, nam tuấn tú tao nhã, nữ dịu dàng thong thả, một ngồi một đứng, trong bầu không khí yên tĩnh xuất hiện ý vị khó nói thành lời.
Chợt thấy cổ tay Tô Vân Lạc hơi động đậy, nàng xách Tả Khanh Từ lên ném vào không trung, để mặc đối phương không có sức phản kháng ngã xuống dưới.
Bạch Mạch bị dọa đến mức nhịp tim chậm mất một nhịp, Tần Trần vội vàng xông về phía trước đỡ Tả Khanh Từ.
Bạch Mạch hậm hực lườm nàng, thầm mắng mình đầu óc động kinh, lại xem nữ tử dã man hung hãn là giai nhân yêu kiều!
Hết chương 34.
Chú thích:
– Bạch tật lê hay còn gọi tật lê, quỷ kiến sầu nhỏ, gai ma vương (danh pháp hai phần: Tribulus terrestris) là loài thực vật có hoa thuộc họ Tật lê (Zygophyllaceae), là loài cây bản địa của vùng nhiệt đới và vùng ấm thuộc Cựu Thế giới gồm Nam Âu, Nam Á, châu Phi và Úc.
Trong đông y, quả cây tật lê có thể trị nhức đầu, chóng mặt, ngực sườn đau trướng, tắc sữa, viêm (nhọt) vú, đau mắt đỏ kéo màng mắt, phong chẩn, ngứa.
Hoạt chất có trong cây là protodioscin (PTN), dẫn xuất của DHEA.