Tả Khuynh Hoài có tiếng thành thục phóng khoáng, ở bên ngoài cũng giao tiếp rộng, hắn hiếm khi rơi vào cảnh luống cuống, ấy vậy mà giờ khắc này vẻ mặt hắn khó tả, dường như đang lạc vào cơn giật mình và cả những nghi ngờ.
Một người là con ruột mất tích nhiều năm, một người là con nối dõi do công chúa An Hoa tự tay chọn lựa, hai người chưa từng gặp mặt lại đột nhiên gặp nhau ở bữa tiệc này, được giới thiệu là huynh đệ của nhau, tình cảnh quả thực xấu hổ vô cùng, khiến người khác không thể không ngạc nhiên.
Cũng không thể trách Tả Khuynh Hoài, hắn luôn ở trong quân, gần đây đóng giữ ở thành bên cạnh, tháng trước mới nhận được lệnh quay về, ngay cả Hầu phủ cũng chưa về, chỉ biết sơ sơ về mọi chuyện thông qua thư từ, năm ngoái vị huynh trưởng trong truyền thuyết này mới xuất hiện, đồng thời hoàn thành một chuyện lớn ở Thổ Hỏa La.
Chuyện nhà của Tĩnh An Hầu, Uy Ninh Hầu Bạc Cảnh Hoán cũng biết mấy phần, ông không lạ lẫm gì với vị Nhị công tử này, thản nhiên nói, “Nhị công tử còn chưa gặp huynh trưởng của mình? Đã tụ họp, thì đừng ngại trò chuyện với nhau.”
Tả Khuynh Hoài cười lớn đáp lời, ngồi xuống bên cạnh Tả Khanh Từ.
Thực tế đối với hắn, người được tôn là huynh trưởng này chỉ giống như người lạ, hắn hoàn toàn không biết gì về Tả Khanh Từ, lúc này hắn như đang ngồi trên bàn chông, “Đại ca… huynh đến Phù Châu khi nào?”
Trái ngược với hắn, Tả Khanh Từ vẫn bình thản tự nhiên, không hề lúng túng khó xử: “Ta mới đến đây mấy ngày trước, đã khiến Khuynh Hoài bất ngờ.”
Trán rịn ra mồ hôi, Tả Khuynh Hoài ngượng ngập, “Đại ca mất tích nhiều năm, bây giờ khỏi hẳn quay về, thật sự là chuyện đáng mừng.”
Tả Khanh Từ mỉm cười, “Quả thực là may mắn giúp ta gặp được một vị lương y.”
Tả Khuynh Hoài vắt óc tìm chủ đề, nói, “Đệ còn chưa chúc mừng đại ca ở Thổ Hỏa La lấy lại được Sơn Hà Đồ, lập được kỳ công.”
Tả Khanh Từ khiêm tốn: “May mắn mà thôi, tất cả là nhờ có sự giúp đỡ của những hiệp sĩ giang hồ.
Ổn định lại tinh thần rối loạn, Tả Khuynh Hoài rót đầy một ly rượu: “Hôm nay gặp nhau ở đây, đệ kính đại ca một chén.”
Tả Khanh Từ cũng rót đầy một ly: “Rời nhà nhiều năm, đã nghe nói nhiều về đệ, ta cũng rất vui vẻ.”
Chàng tuấn nhã phong lưu, cử chỉ tự nhiên thanh nhã, tựa như quý tộc trời sinh, Tả Khuynh Hoài nhất thời cảm thấy tự ti mặc cảm, thậm chí sinh ra ngượng ngùng, “Đệ từng nghe nói… từ nhỏ Đại ca đã thông minh hơn người.”
Tả Khanh Từ im lặng, hơi nhướng mày.
Tả Khuynh Hoài càng lúng túng, lo sợ không yên nói, “Còn có Tình Y, lúc huynh đi Thổ Hỏa La muội ấy vẫn luôn nhớ đến huynh, trong thư còn nhắc đến huynh nhiều lần.”
Tả Khanh Từ mỉm cười, bầu không khí thả lỏng đôi chút, “Ta biết, đệ đối xử với muội ấy rất tốt.”
Tình Y là muội muội cùng một mẹ sinh ra với chàng, hai người chảy chung một dòng máu, lúc ly biệt con bé mới có nửa năm tuổi, chàng cũng chỉ còn sót lại ngần ấy ràng buộc với ngôi nhà đó.
Cuối cùng Tả Khuynh Hoài cũng tìm được một chủ đề an toàn, nhưng trong lòng lại cảm thấy hơi khó chịu.
Hơn mười năm qua hắn xem Tình Y như muội muội ruột, nhưng cuối cùng họ cũng không chung dòng máu, người trước mắt này mới là huynh trưởng thực sự của nàng, “Tình Y thông minh lương thiện, đệ yêu quý muội ấy là lẽ đương nhiên.
Sao Đại ca lại đến Phù Châu?”
Tả Khanh Từ trả lời bâng quơ, “Ta bệnh lâu ngày nên nhìn cái gì cũng cảm thấy mới mẻ, trước đó lại nghe mấy người bạn kể chút chuyện lý thú trong giang hồ nên quyết định đến đây mở mang tầm mắt, không ngờ Khuynh Hoài cũng có hứng thú với Đại Hội Đấu Kiếm.”
“Đệ vừa nhận được lệnh điều về Kim Lăng, đúng lúc đi ngang qua Phù Châu nên cùng đám bạn đến xem náo nhiệt.” Tả Khuynh Hoài khom người, “Nếu ở bên ngoài Đại ca có chuyện gì không tiện, hoặc cần cái gì thì cứ nói với đệ.”
Tả Khanh Từ thong thả gật đầu, “Nghe nói đại hội này toàn là long tranh hổ đấu, đặc sắc vô cùng.
Khuynh Hoài đến Phù Châu là muốn thử tài nghệ một lần? Nghe nói đệ tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, ở Kim Lăng ít ai bì kịp.”
“Chút kỹ năng này của đệ lăn lộn trong quân còn được, chứ ở đây thì chỉ có mất mặt.” Tả Khuynh Hoài thừa nhận: “Đệ cũng chỉ tiện đường góp vui, nếu Đại ca không chê thì hãy cùng thưởng thức.”
Tả Khanh Từ ung dung nâng ly mỉm cười: “Hiếm khi có dịp, sao lại không thể.”
Tiệc tàn, Tả Khuynh Hoài uyển chuyển từ chối lời mời của huynh trưởng, đi cùng bạn bè tìm chỗ nghỉ chân ở trong thành, họ dùng một số tiền lớn đổi được hai gian phòng của mấy du hiệp.
Lúc nằm xuống giường đã là nửa đêm, mấy người chen chúc một chỗ, Tả Khuynh Hoài không bắt bẻ chỗ ngủ, tùy ý ngủ chung với bạn bè.
“Huynh trưởng của Khuynh Hoài thật sự có dung mạo và phong thái rất tốt.” Sở Ký là con cháu thế gia vọng tộc ở Tuyên Châu, nhớ đến phong thái của Tả Khanh Từ ở bữa tiệc, không nhịn được tán thưởng.
Địch Song Hành xuất thân danh môn ở Thương Châu, là đồng đội trong quân với Tả Khuynh Hoài nên thân thiết với hắn hơn, lạnh lùng hừ một tiếng, “Dung mạo tốt thì thế nào, trông hắn rất yếu đuối, còn dẫn theo Hồ cơ.”
Lòng Tả Khuynh Hoài rối bời, thì thào giải thích thay huynh trưởng, “Ra bên ngoài, huynh ấy tất nhiên cần người kề bên chăm sóc.”
“Chăm sóc cái gì! Chẳng qua là không bỏ được nữ sắc.” Địch Song Hành khinh thường nói, “Tin đồn ở Thổ Hỏa La e rằng chỉ là thổi phồng lên, với cái tướng mạo này của hắn đâu giống người có thể chịu được nguy hiểm ở dị vực, chắc là bỏ nhiều tiền thuê mấy người, chó ngáp phải ruồi thành công mà thôi.”
Sở Ký cũng cảm thấy tin đồn công tử thế gia đuổi theo vạn dặm trảm nghịch tặc hơi ly kỳ, “Dù như vậy thì hắn cũng là người có công.”
Địch Song Hành thượng võ, vốn không vừa mắt những người nho nhã yếu đuối, lại là huynh đệ cùng nhau tòng quân với Tả Khuynh Hoài nên nói, “May mắn tạo được tiếng tăm mà thôi, nếu thật sự để một công tử yếu đuối văn võ chẳng phải thừa kế tước vị thì sao xứng với uy danh của phủ Tĩnh An Hầu.”
Sở Ký cũng đồng ý chuyện này, nếu như không tính đến huyết mạch, thì Tả Khuynh Hoài xác thực giống với Tả Hầu vũ dũng, thích hợp kế thừa tước vị hơn.
Từng câu từng chữ lọt vào tai Tả Khuynh Hoài khiến lòng hắn rối loạn.
Từ khi bắt đầu hiểu chuyện hắn đã vào Hầu phủ, vị huynh trưởng mất tích nhiều năm này giống như một cơn ác mộng, hắn không dám hỏi thăm mà trong phủ càng không có ai đề cập đến.
Mặc dù công chúa An Hoa chọn hắn làm con nối dõi nhưng lại lạnh lùng cao quý, khó mà thân cận, ma ma bên người thì giống như những người thầy nghiêm khắc nhất, từng là ác mộng thuở thiếu thời của hắn.
Tả Hầu ít nói, công chúa An Hoa càng lạnh nhạt.
Nhưng có một lần hắn bị dạy dỗ quá độ, sau hai ngày bị hôn mê, Tả Hầu đã đón hắn đi tự mình dạy dỗ, ông dạy hắn bắn cung cưỡi ngựa, truyền thụ thương pháp và võ nghệ.
Vào lần đầu tiên hắn quật ngã sư phụ dạy dỗ mình, Tả Hầu vỗ nhẹ vào vai hắn, sắc mặt có chút vui mừng và phức tạp.
Hắn không biết liệu khi ấy, Tả Hầu đang nhớ đến đứa con ruột mất tích của mình chăng.
Công chúa An Hoa chọn hắn, Tả Hầu bồi dưỡng hắn, năm rộng tháng dài, hắn càng ngày càng giống Tả Hầu, cũng càng kính yêu người phụ thân trên danh nghĩa của mình.
Ở trước mặt Tình Y hắn là một người huynh trưởng tốt, ở trước mặt công chúa hắn kính cẩn nghe lời, cố gắng hoàn thành mọi chuyện tốt nhất có thể, dùng hơn mười năm lấy được tán thưởng của tất cả mọi người.
Cứ ngỡ là ngẫu nhiên gặp được cơ hội may mắn, hắn tiến dần lên theo vận mệnh đã được định sẵn nhưng ai ngờ mọi chuyện bỗng trở nên hỗn loạn, người kia trở về, mất tích kỳ lạ, xuất hiện càng kỳ lạ hơn.
Nếu như không xảy ra chuyện ở đất Thục, Tình Y bị Đoạn Diễn dụ dỗ, lấy Cẩm Tú Sơn Hà Đồ đưa cho hắn ta; nếu như không phải con bé bị Đoạn Diễn đẩy xuống vực, ngã bị thương ở sống lưng, nằm một chỗ không thể đi lại.
Nếu không phải lời đồn đại độc ác khiến tinh thần Tình Y sụp đổ, mấy phen tìm chết thì có lẽ vị huynh trưởng này vĩnh viễn sẽ không xuất hiện.
Lúc ấy hắn đang ở trong quân, điều duy nhất hắn có thể làm là viết thư an ủi con bé, nhưng Tả Khanh Từ lại có đơn thuốc giúp Tình Y đứng dậy được, thậm chí còn đuổi theo vạn dặm thu hồi Sơn Hà Đồ, tẩy sạch những lời bàn tán khó nghe trong cung.
Đại công tử Hầu phủ mất tích nhiều năm mang theo vinh quang và khen ngợi xuất hiện, những người bên cạnh Tả Khuynh Hoài biết được tin này đều nảy sinh suy đoán, âm thầm thương hại và tiếc cho hắn.
Trong lòng Tả Khuynh Hoài có cảm giác phức tạp khó nói thành lời, hắn biết mình và đối phương không thể nào không gặp gỡ, nhưng hắn lại sợ gặp, lại càng không biết gặp phải hành xử như thế nào.
Năm đó rốt cuộc vì sao Tả Khanh Từ mất tích? Vì sao nhiều năm không nghe thấy tin tức của huynh ấy, mãi đến năm ngoái mới hiện thân?
Lần xuất hiện và gặp lại đột ngột này là ngẫu nhiên hay cố ý?
Rốt cuộc huynh ấy đến đây vì cái gì?
Hết chương 41..