Một Thai Ba Bảo Bối Mẹ Tôi Là Cường Nữ


Phan Tố Trinh vẫn không lên tiếng, giờ phút này cũng lên tiếng để có cảm giác tồn tại: "Bác sĩ Mộ, cảm ơn cháu, vẫn là cháu hiểu được tâm tư của ông cụ Dung."
Mộ Yến Lệ lễ phép gật đầu nói: "Dì ơi, dì không cần khách sáo, chỉ là lần trước tới đây đo kích thước cho ông cụ Dung, ông cụ Dung nói ông ấy chưa từng cùng bà cụ Dung mặc trang phục tình nhân, cháu liền nhờ anh Dung giúp cháu tìm ảnh của bà cụ Dung để chế tạo bức ảnh tình nhân này, coi như là trùng hợp ngẫu nhiên!"
Phan Tổ Trinh khách sáo nói: "Vẫn là cháu có lòng, bọn ta làm con cái, tặng nhiều quà như vậy, cũng không thấy ông ấy vui vẻ, vẫn là cháu biết cách tăng quà."
Lời này cũng có phần khiêu khích, nhà họ Dung phản ứng như vậy vì đầu tiên là nói ông cụ Dung không biết tốt xấu, thứ hai là trách cô vô duyên vô cớ cướp đi sự nổi tiếng của họ.

Vốn những người nhà họDung tồn mấy chục triệu, mấy trăm triệu trợ mắt nhìn món đồ kia chi phí không quá mấy trăm nghìn, thậm chỉ không hiểu sao có thể lấn át được những món đồ của họ, trong lòng làm sao có thể cam nguyện! Đây không phải là đang cố ý gây thù sao?
Mộ Yến Lê cười giải thích: "Mọi người tặng thì ông cụ Dung đương nhiên là sẽ thích, cháu không có nhiều tiền như vậy nên chỉ có thể tổn chút tâm tư, ông nội là biết lòng tốt của cháu, trước mặt cháu ngại nói không thích."
Dung Bạc Nam cũng đi tới nói: "Không cần khiêm tổn, mẹ con hai người có thể làm cho ông cụ Dung thích như vậy, đây chính là bàn lĩnh của hai người."
Phan Tổ Trinh mỉm cười phụ hoa: "Đúng vậy, đặc biệt là món quà cậu bé tăng." Nói một xong liền cúi người, cười hỏi Mộ Gia Hạo: "Anh ban nhỏ bao nhiêu tuổi rồi?"
Mộ Gia Hạo không kiêu ngạo trả lời: "Sáu tuổi rưỡi!"
Giọng điệu Phan Tổ Trinh dịu lại, có chút ý muốn dụ dỗ: "Cô thấy cháu hay ở cùng với mẹ, vậy cha cháu đâu?"
Sắc mặt Dung Tư Thành lúc này trầm xuống, giọng nói lạnh lùng: "Đây là sự riêng tư của người ta,vẫn là không nên hỏi thăm thì tốt hơn!
Cùng lúc đó, Mộ Yến Lê cũng đưa tay ôm đứa bé ra phía sau, mặt không chút thay đổi nói: "Cha thắng bé đã mất, dì không nên hỏi trước mặt đứa bé những câu hỏi như vậy"
Dứt lời, Mộ Gia Hạo lén nhìn sắc mặt Dung Tư Thành một cái, hừm, càng ngày càng tối sầm lại.

Anh mím môi, có chút không kiềm chế được, khỏe miệng nhếch lên.

Dung Tư Thành lại là vẻ mặt tối sầm che đầu, hình như anh đã bị anh nói chết lần thứ hai rồi!
Người phụ nữ này nói một chút cũng không nhân từ!
Phan Tổ Trinh lúc này mới phản ứng lại, khẽ nở nụ cười: "Dì thật đáng trách, dì chỉ là tò mò, bác sĩ Mộ à, cháu đừng để ý nhé?"
Mộ Yến Lệ đè nén cơn giận dữ trong cơ thể, nở một nụ cười nhàn nhạt xa cách: "Không sao đâu!”
Ông cụ Dung thân nhiên mở miệng: "Thạch Đầu, bác sĩ Mộ, hai cháu không cần ở đây cùng lão già này, đưa thằng bé xuống ăn chút gì đó đi!”
Dung Tư Thành biết ông cụ Dung chính là muốn bảo vệ bọn họ, vì thể lên tiếng đáp: "Vâng!"Mô Yên Lề cũng khẽ gật đầu với mọi người, coi như là chào hỏi, dắt con trai đi theo Dung Tư Thành ra khỏi phòng.

Dung Tư Thành ra khỏi cửa sắc mặt vẫn không dễ nhìn như trước, ánh mắt nhìn về phía Mộ Yến Lê cũng có chút xin lỗi: "Sau này, có người hỏi chuyện, nếu không thích thì cũng không cần nhìn "
Mộ Yến Lê cười khẽ: "Nếu thật sự có thể không kiêng nề gì như vậy, anh sẽ không giữ khoảng cách với tôi, ông nội cũng sẽ không gọi tôi là bác sĩ Mộ."
Dung Tư Thành bỗng dưng dừng bước, xoay người nhìn về phía Mộ Yên Lê, đôi mắt anh rạng rỡ: "Em cảm thấy tôi và em không đủ thân thiết sao? Trách ông nội không gọi em là cháu dâu?"
Mộ Yến Lê: " "" "Năng lực lý giải của tổng giám đốc tập đoàn Dung thị, hoá ra cũng chỉ như vậy thôi?"
Dung Tư Thành cười một chút, không quan tâm trong lời nói có chút chế nhạo, biểu hiện nghiêm túc hơn vài phần: "Tôi thừa nhận tôi chưa chuẩn bị sẵn sàng, không muốn hai người gặp nguy hiểm, nhưng tôi cũng không muốn nhìn thấy em chịu oan ức, nếu bạn họ nhắm vào hai người, tôi sẽ liều mạng với bọn họ!"
Biểu hiện của anh thật sự là quá mức nghiêm túc,nghiêm túc đến mức Mộ Yến Lê muốn trêu chọc một câu cũng không thể
Cô chỉ nhìn chằm chằm vào anh: "Anh liều mạng cái gì? Anh có ông nội và anh trai của anh, anh có thể bỏ qua sao?".

Dứt lời, còn không đợi Dung Tư Thành mở miệng, cửa phòng lần thứ hai có người mở ra, Vương Bích Hà và Cảnh Mai Chi đi ra.

Trong nháy mắt ánh mắt đối diện nhau, hai người đều có chút xấu hổ, Cảnh Mai Chi không chỉ xấu hổ, còn không hiểu sao lại chột da một chút, theo bản năng liền hỏi: "Sao hai người còn ở đây?"
Dung Tư Thành bộ dạng giống như chuyện nhà tôi đầu liên quan gì đến cô, liếc cô ta một cái, sau đó lại nhìn về phía Mộ Yến Lê: "Vậy chúng ta đi xuống đi!"
Mộ Yến Lệ cũng không muốn để ý tới hai người phụ nữ này, mang theo con trai đi theo Dung Tư Thành xuống tầng
Ai ngờ vừa mới xuống liền nghe thấy thanh âm vỡ vụn của chai rượu, kèm theo Lâm Hà Vinh đang quát mắng: "Anh thật đúng là không biết xấu hổ, ngang nhiên dám chạy đến đây khiêu khích!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui