Một Thai Ba Bảo Bối Mẹ Tôi Là Cường Nữ


**********
Chương 229: Đây là quan điểm gì vậy?
Điều này không tốt chút nào, lại thêm ánh mắt khinh thường và thái độ kiêu ngạo của cô ta thì quả là bá đạo.

Trợ lý Tổng Chấn đứng bên cạnh không khỏi cong môi, thật sự nói chị Yến Lệ của anh ta không biết thiết kế, không chuyên nghiệp sao?
Đây là trò đùa của cô ta chắc?
Mộ Yến Lệ cũng hít một hơi thật sâu, dù gì thì đây cũng là một ngành dịch vụ, cô va chạm tất cả các loại khách hàng ở đó, vì vậy cô chỉ có thể cố gắng đáp ứng yêu cầu của khách hàng.

"Vậy thì, để tôi đưa cho cô một gợi ý trước.

Nếu cô không hài lòng với nó, cô có thể chỉ ra, để tôi thay đổi nó như thế nào?"
Lương Tử Huyên cau mày: "Được rồi."
Cô ta thấy hối hận khi nghe lời của cô, nói là chỗ cô mẫu thiết kế đồ khá đẹp, nhưng sao cô ta chẳng thấy có cái gì đẹp cả!
Cô ta thấy bác sĩ mới là công việc kinh doanh chính của cô, có lẽ cô đã mở một xưởng may quần áo để kiểm tiền, và cô cũng nói rằng quần áo là công việc kinh doanh chính của cô.

Mộ Yến Lệ nói: "Cô Lương, cô đứng lên, để tôi xem vóc dáng của cô."
Nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của Lương Tử Huyền tăng lên, cô ta miễn cưỡng đứng dậy.

"Quay lại, để tôi xem!” Mộ Yến Lệ lại nói.

Lương Tử Huyên khó chịu khịt mũi, trên mặt tràn đầy sự không kiên nhẫn: "Cô coi tôi như một con khỉ xiếc sao? Một lúc lại thế này một lúc lại thế kia vậy cuối cùng cô có biết thiết kế cho tôi không?"
Mộ Yến Lệ ngẩng đầu nhìn cô ta, ánh mắt có chút lạnh lùng: "Chỗ tôi làm to như thế này tôi mở ở đây tại sao tôi không thể thiết kế chứ? Cô Lương, vì cô đã chọn tôi để may cho cô, cô nên tin tưởng vào mắt nhìn của tôi, tôi đang xem xét vóc dáng của cô, tôi hy vọng tôi có thể tận dụng điểm mạnh của cô và tránh điểm yếu của cô.

Lương Tử Huyên dường như đã nghe được câu nói đùa vui nào đó: "Tôi có dáng người hoàn mỹ như vậy, cần gì phải tận dụng điểm mạnh và tránh điểm yếu?"
Mộ Yến Lê: "..

Tổng Chấn không thể chịu đựng thêm anh ta giải thích: "Cô Lương, nó như thế này.

Mục đích chính của chị Yến Lệ là giúp cô đẹp hơn nữa.

Ngay cả khi cơ thể của cô là hoàn i hảo, chúng tôi vẫn cố gắng hết sức để làm cho cơ thể của cô đẹp nhất.

Ví dụ như cô có đôi chân gầy và không thẳng.

Trong trường hợp này, chúng tôi đã thiết kế một chiếc váy ngắn cho cô.

Điều này chẳng phải là làm cho thấy đôi chân của cô dài ra sao?"
Lương Tử Huyên rốt cuộc cũng hiểu ra, ngạo nghễ nói: "Tôi biết, tôi chỉ muốn váy dài, còn phải lộ ra chân, cô nghĩ xem."
Mộ Yến Lệ không thèm để ý, trực tiếp phác thảo trên giấy, một lúc sau mới đã vẽ phác thảo của chiếc váy dạ hội: "Cô Lương, xem thử đi.

Cô có thích kiểu váy này không?"
Tổng Chấn nhìn vào đó, trên tờ giấy là một chiếc váy bó sát với phần đầu ống để hở cổ, xẻ tà cao ở giữa, tự nhiên để lộ đôi chân xinh đẹp khi bước đi.

Trên ngực có trang trí hình cánh hoa xếp lỵ, giống như một bông hoa đang nở.

Nó trông rất đẹp.

Cô ta đã rất ấn tượng, và cô xứng đáng là Angel, thật sự rất giỏi, người đã thiết kế ra một tác phẩm tốt như vậy trong thời gian ngắn như vậy.

"Wow! Cô Yến Lệ, cô thật tuyệt vời." Anh ta khen ngợi không chút do dự.

Lương Tử Huyên xem xong, hơi nhíu mày: "Sao cô không làm một cái đầu ống? Nếu trước mặt cô làm một đống như vậy, cô còn có thể nhìn thấy gì nữa?"
Cô ta gõ mạnh vào phần trang trí cánh hoa trên ngực chiếc váy.

Lông mày của Mộ Yến Lệ khẽ cau lại, cô đã có chút phát cáu với Lương Tử Huyền này rồi.

"Cô muốn mọi người thấy cái gì?"
Lương Tử Huyền thực sự bị câu hỏi của cô làm cho nghẹn ngào.

"Cô chẳng nhẽ không thấy rằng các nữ diễn viên trên thảm đỏ đều tranh đấu nhan sắc? Vậy nên tôi không thể không mặc hở.

Phần đầu của chiếc váy như vậy thì ai nhìn thấy tôi chứ? Cô quấn chặt tôi từ trên xuống dưới, cuối cùng là thiết kế dạng ống, thiết kế của cô tốt nhưng cũng chỉ là dạng vải quấn người thôi"
Mộ Yến Lệ thực sự tức giận.

Cô ta nhìn có vẻ như không quá 20, nhìn thấy ngày hôm đó cô ta làm nũng trước mặt ông cụ, cô ta có thể không đến 20.

Làm thế nào một người trẻ như cô ta có thể thực tế như vậy?
Chính vì hở như vậy thì mới có người ngắm, không hở thì ai thèm ngắm?
Quan điểm này là gì?
Logic gì vậy?
Mộ Yến Lệ không nhịn được muốn nói thêm vài lời: "Ai nói với cô là phải mặc hở thì mới có người nhìn? Với rất nhiều ngôi sao quyền lực, không ai trong số họ cũng đều tranh thủ mặc hở để gây ấn tượng trong buổi lễ.

Ăn mặc lộ có thể tạm thời gây được sự chú ý, nhưng sẽ không được bao lâu đâu.

Một cô gái trước tiên phải làm cho mình trở nên cao quý, để người khác nghĩ rằng cô cao quý!”
Lương Tử Huyên vẻ mặt không kiên nhẫn: "Được rồi, cô có thể câm miệng đi, cô nghĩ tôi là ai? Tôi cần cô dạy tôi à? Quần áo thiết kế không tốt, đã thế toàn nói điều vô nghĩa.

Đúng là cái lũ thần kinh, tôi không làm ở đây nữa."
Nói xong cô ta xoay người rời đi! "Dừng lại!"
Khuôn mặt của Mộ Yến Lệ điềm đạm và cô hét lên đột ngột.

Lương Tử Huyên nhìn qua đầy vẻ uy hiếp: "Tại sao tôi phải dừng lại? Cho dù cô có quỳ xuống cầu xin tôi bây giờ.

Tôi sẽ không làm với cô.

Có học sau mấy ngày thiết kế, cô cũng không có đủ khả năng để thiết kế đâu.

Cô cho rằng đây là lần đầu tiên tôi yêu cầu đi đặt mẫu thiết kế riêng chắc? Làm phiền tôi, tôi sẽ mua lại chỗ này của cô, đến lúc đấy thì cô cuốn xéo đi!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui