Một Thai Ba Bảo Bối Mẹ Tôi Là Cường Nữ


**********
Chương 283: Dung Tư Thành đáng có
Trước khi năm sáu người đàn ông kịp tiến lên, Thẩm Hoa Linh sợ hãi đến mức hai chân trở nên yếu ớt, lo lắng rằng Mộ Yến Lê sẽ bị thương, nhưng cô ấy vẫn bước tới và đứng trước mặt Mộ Yến Lệ: "Các người dám không? Các người biết cô ấy là ai không hả?"
Mộ Yến Lệ ngồi yên không nhúc nhích, vươn tay muốn đẩy cô ấy ra, trước tiên là cạn lời nhìn Thẩm Hoa Linh: "Một tí võ cũng không biết, gan còn nhỏ, làm gì đến lượt cậu xông pha chiến đấu ở đây hả?"
Thẩm Hoa Linh sợ hãi nuốt ngụm nước bọt, cô tưởng cô ấy muốn à, cô ấy cũng sợ lắm chứ?
Nhưng dù sao cô ấy đã gây ra chuyện, nếu làm cô bị thương, Dung Tư Thành sẽ hận đến mức không thể không lột da cô ấy mất "Nếu tớ chết rồi, cậu hãy nhớ kĩ sự anh hùng trượng nghĩa của tớ như thế nào là được, mỗi năm cậu nhớ phải cúng giỗ tớ đàng hoàng đấy, còn phải phù hộ cho tớ sớm được siêu thoát nữa.

Mộ Yến Lệ đổ mồ hôi: "Cậu nghĩ cũng xa quá rồi đấy! Trương Văn Khải không nói nên lời, hai người phụ nữ này không để họ vào mắt luôn à?
Chỉ huy năm sáu người đàn ông: "Các người đang nhìn cái gì thế? Xông lên cho tôi!"
Chỉ có năm sáu người đàn ông lao tới, và vừa rồi họ cũng đã bị choáng váng trước thao tác thần sầu của hai người họ.

Nhưng vừa định lao vào gian phòng bắt người, thì bị bốn vệ sĩ lôi ra ngoài.

Mấy người đàn ông này trong phút chốc sững sờ, đây là tình huống gì thế?
Những người đàn ông mà Trương Văn Khải tìm thấy hầu hết đều là những gã côn đồ nho nhỏ chỉ đánh nhau vài lần ở ngoài đường, làm sao có thể so với mấy vệ sĩ được đào tạo chuyên nghiệp cơ chứ?
Một người mắt tinh đều có thể dễ dàng nhìn ra được, riêng khí thế đã kém vài phần rồi.

Mộ Yến Lệ luôn biết rằng Dung Tư Thành đã cử vệ sĩ bí mật bảo vệ cô nên cô rất tin tưởng.

Năm sáu người đàn ông nhìn thấy đám vệ sĩ vô cảm càng ngày càng ép chặt hơn, họ không dám đi thêm nữa và cứ liên tục lùi lại phía sau.

Trương Văn Khải cũng ngẩn ra, sau này anh ta mới nhận ra, có lẽ lời nói của người phụ nữ vừa rồi không phải chỉ đơn giản là lời cảnh cáo vô nghĩa, có lẽ hai người phụ nữ này thật sự là nhân vật không thể dễ dàng đụng vào.

Thẩm Hoa Linh cũng thật không nói nên lời, cô nói sao con bé này lại to gan như vậy, hóa ra là có người âm thầm bảo vệ
Mộ Yến Lệ bước tới, mắt không gợn sóng nhìn Trương Văn Khải, anh ta thành khẩn nói: "Đây là chuyện giữa chúng tôi và cô ta phải tính sổ, mấy người cách xa ra một chút, không thì để tôi thật sự tức lên là sẽ không khách sáo đâu.

Không cần thiết phải ra mặt vì loại phụ nữ như này, loại phụ nữ như cô ta đúng là ai dính vào thì người đấy đen đủi mà, nhỡ mà anh đá cô ta, cô ta sẽ đi khắp nơi rêu rao anh cho xem, nói anh yếu sinh lý hay gì đó, ba phút còn chưa đến, anh có thể nhịn được mà không đánh cô ta hay sao?"
Trương Văn Khải đã thực sự bị chặn lại bởi những gì cô nói.

Trương Hà My thực sự sợ Trương Văn Khải sẽ để yên không quản, vì vậy cô ta vội vàng nói: "Anh Khải, em không có.

Họ đều là những người thèm muốn bạn trai cũ của em.

Bởi vì bạn trai cũ của em từng ở bên cạnh em, bọn họ đổ lỗi cho em vì đã cướp đi người đàn ông mà bọn họ thích, vậy nên mới cố ý gây sự đấy! Em thật sự không có mà anh ơi."
Nghe vậy, Mộ Yến Lệ quay lại nhìn Trương Hà My, sau đó nở một nụ cười dịu dàng, thảo nào Thẩm Hoa Linh không thể không động tay động chân, người phụ nữ này thật đúng là thiếu đòn mà.

Cô tự nhiên xoay xoay cổ tay, đi tới: "Tôi cho cô nói chuyện sao? Cô có biết đột ngột ngắt lời người khác là rất bất lịch sự không?"
Nói xong, cô giơ tay tát liên tiếp vào mặt cô ta.

Những tiếng bạt tai giòn giã vang lên, áp đảo không khí đầy ầm ĩ và nhộn nhịp của quán bar, mọi người đều dừng động tác và nhìn về phía họ.

"Làm sao vậy? Hai người phụ nữ đang đánh nhau ầm ĩ trong quán bar!" "Tôi không biết, hình như hai người đàn ông kia bắt nạt người phụ nữ mặc quần jean trước, sau đó người phụ nữ kia mới đi qua "Có vẻ như người phụ nữ mặc quần jean đã gây sự ngay từ đầu thì phải." "Không phải đâu, là hai người phụ nữ ngồi cùng bàn trước đó nói chuyện gì đó, nếu không cũng không thể vô cớ đánh cô ta được!" "Tôi nghĩ lai lịch của hai người phụ nữ này nhất định không đơn giản.

Nhìn xem bọn họ gặp phải phiền phức lớn như vậy, nhân viên an ninh quán bar cũng không có nói gì.

Đây là ý gì? Chuyện này chắc chắn là bị vệ sĩ chặn lại rồi! Có thể chặn được nhân viên an ninh quán bar xen vào, tự nhiên là cũng cùng chủ quán bar có quan hệ không đơn giản"
Mộ Yến Lệ không thể nghe thấy mọi người bàn tán cái gì, trong mắt chỉ có người phụ nữ không biết xấu hổ này, cô dừng tay cho đến khi đã đánh tê cả tay.

"Sau này không cần biết cô ở cùng với ai, cầm mồm đi và ít nhắc tới Dung Tư Thành hay Lâm Hà Vinh cho tôi, không thì gặp một lần tôi đánh cô một lần đấy!"
Trương Hà My khuôn mặt bị đánh đều sưng đỏ hết lên, cả người trực tiếp nằm ở trên bàn, hiển nhiên thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.

Thẩm Hoa Linh chỉ hờ hững liếc cô ta một cái, cầm lấy tay Mộ Yến Lệ kéo đi và nói: "Đi thôi!"
Mộ Yến Lệ chỉ thị cho vệ sĩ bên cạnh: "Đưa cô ta đến bệnh viện và tôi sẽ thanh toán chi phí y tế"
Người vệ sĩ đáp: "Dạ thưa cô Mộ!" Ngay sau đó, Mộ Yến Lệ cùng Thẩm Hoa Linh rời khỏi quán bar, cô nhận được một cuộc gọi từ Dung Tư Thành: "Em ổn chứ?"
Mộ Yến Lệ uể oải đáp: "Không sao đâu."
Dung Tư Thành lại nói: "Chờ ở đó, phút nữa tôi sẽ
Mộ Yến Lệ cúp máy mà không nói gì.

“Vệ sĩ là do Dung Tư Thành cử đến, phải không?”
Thẩm Hoa Linh hỏi.

Mộ Yến Lệ gật đầu.

Thẩm Hoa Linh nói: "Cậu xem Dung Tư Thành có bao nhiều quan tâm đến cậu kìa? Tuy là tớ không biết vì sao cậu không vui, nhưng nếu không phải chuyện gì đi quá nguyên tắc, thì thôi hãy nhìn vào bao nhiêu thứ người ta làm cho cậu, đừng tính toán gì nhiều."
Mộ Yến Lệ lúng túng trả lời: "Ai thèm chấp chứ?"
Thẩm Hoa Linh nói: "Không có mà lại tới tìm tớ đi uống rượu sao?" "A, nhớ cậu rồi, vậy không được à?"
Thẩm Hoa Linh bĩu môi: "Nếu không tức giận, có thể nhớ đến tớ sao? Có khi đã sớm vui đến quên trời quên đất rồi ấy chứ."
Mộ Yến Lệ ôm lấy cô ấy và nói: "Cậu nói cứ như kiểu tớ là người không coi trọng nghĩa khí vậy?"
Thẩm Hoa Linh nói: "Không, cậu phải là trọng sắc khinh bạn mới đúng!" Mộ Yến Lệ cau mày nói: "Nếu cậu muốn nói như vậy, tớ chỉ có thể rút hết vệ sĩ về thôi, cho cậu tự giải quyết vậy"
Khi nghe thấy điều này, Thẩm Hoa Linh lập tức sợ hãi, ôm lấy Mộ Yến Lê: "Đừng, Yến Lệ, tớ sai rồi."
Mộ Yến Lệ khịt mũi: "Nói hai câu mát tại tớ nghe xem nào" Thẩm Hoa Linh nói: "Cái gì? Tớ còn dám khen cậu nữa sao? Lại khen nữa chỉ sợ cậu bị người ta nhớ thương lỗi đi đến." thì sao? Cậu nói xem tớ không chỉ có được người bạn thân tốt như cậu, lại còn trông xinh đẹp nhường này, đầu óc thông minh, trọng tình trọng nghĩa, còn có Dung Tư Thành, cậu nói xem tớ còn có thể đi đầu tìm được người bạn thân tốt như vậy đây chứ?"
Mộ Yến Lệ đổ mồ hội: "Còn có Dung Tư Thành là cái quái gì vậy?".

Truyện Cung Đấu
Thẩm Hoa Linh cười nói: "Dung Tư Thành à, Dung Tư Thành, rất đáng để có, có thể ăn no mặc ấm không lo đi lai."
Mộ Yến Lê: "…".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui