Những đêm như vậy, khi cô thỉnh thoảng nhắn cho mình một tin nhắn, có thể khiến anh vui cả đêm mà không ngủ được.
Nhìn nội dung tin nhắn, anh cảm thấy vô cùng đau đớn, tất cả những nỗi đau mà Nghiên Nghiên phải chịu đựng, đều là do tên khốn như anh gây ra cho cô.
Anh thấp giọng nói: “Nghiên Nghiên, thật xin lỗi, anh chưa từng lừa gạt em, chưa từng có, từ lần đầu tiên nhìn thấy em, một cái liếc mắt như trải qua vạn năm, muốn cùng em một đời không chia xa.
Có được em, là trời ban ân, mất đi em, là nỗi đau cả đời anh.
Hiện tại nhớ kỹ bóng hình em, là nỗi nhớ khôn nguôi suốt cuộc đời.”
Giọng Mộc Tử Hoành nghẹn ngào, không hề trả lời tin nhắn của Nhạc Cần Nghiên.
Hắn chuyển động xe lăn, hướng về phía bàn làm việc.
Vừa mới vào cửa, Từ Phượng đã nghe được những gì con trai lẫm bảm, nước mắt không ngừng chảy ra, bà mang một ly nước ấm qua, lại không nghĩ rằng sẽ nghe được những lời tự nhủ của con trai.
Bà lại bưng nước xoay người đi ra ngoài.
Lương tâm là thước đo giá trị con người, từ sau khi A Hoành bị tàn phế, Nhạc Cẩn Nghiên vẫn như cũ không muốn rời xa nó, mỗi ngày đều đi đến bệnh viện chăm sóc A Hoành, một cô gái như vậy là một cô gái tốt, đối với bạn bè có lòng thành, chung thủy với bạn đời, người phụ nữ như vậy xứng đáng để đi hết cuộc đời.
Tuy nhiên A Hoành đã cự tuyệt tiếp xúc với mọi người quá lâu, cho dù có nhiệt tình đến đâu thì lòng cũng sớm đã nguội lạnh.
“Ôi trời! Thằng nhóc thối này.”Từ Phượng nhịn không được mắng một tiếng.
Mộc Vĩ Ngạn vừa mới vào cửa, chọt nghe đến giọng của vợ mình, ông thấp giọng hỏi: “Tiểu Phượng, A Hoành làm sao vậy?”
Từ Phượng cười lắc lắc đầu, “Không có gì, chỉ là cảm giác thằng nhóc thối kia đã phụ bạc tình cảm của Nghiên Nghiên, đáy lòng thấy rất khó chịu, bỏ lỡ cô gái tốt như: vậy, nó đi đâu tìm ra người thứ hai chứ?”
Mộc Vĩ Ngạn hơi sửng sốt, hỏi: “Cô gái kia lại tới đây sao?”
Từ Phượng khẽ lắc đầu, “Chắc là đã gửi tin nhắn cho A Hoành, trong một tháng nay, bệnh viện, nhà, mỗi ngày cô ấy đều đến, nhưng A Hoành vẫn không chịu nhìn cô ấy, chắc cô bé đó thương tâm lắm.”
Mộc Vĩ Ngạn cũng là vẻ mặt bát đắc dĩ, “Tiểu Phượng, cứ để xem bọn nó có duyên phận hay không, nếu kiếp này hai đứa có duyên, cho dù A Hoành cứ trốn tránh cô ấy như vậy, nhưng sẽ có một ngày, hai đứa vẫn ở cạnh nhau thôi.”
Từ Phượng chỉ có thể ngoan ngoãn gật gật đầu, suy nghĩ trong lòng con trai mình, sao bà có thể không hiểu chứ?
Bà bỗng nhiên nghỉ hoặc nhìn qua chồng mình, “Vĩ Ngạn, trong khoảng thời gian này ông trở về khá muộn, trong công ty có rất nhiều chuyện phải xử lý sao?”
Mộc Vĩ Ngạn cười cười, ánh mắt đong đầy tình yêu: “Tiểu Phượng, trong khoảng thời gian này việc ở công ty cũng nhiều, tôi cũng sẽ trở về muộn một chút, tuy nhiên bà không cần lo lắng, trải qua vài ngày là có thể giải quyết.”
Tần Ninh Trăn người phụ nữ kia, dùng cách như vậy để tổn thương đứa con trai bảo bối duy nhất của ông, bản thân bà ta hiện tại lại không thèm đếm xỉa đến, đối với chuyện này thì mặc kệ không hỏi, nghĩ vậy thì mọi chuyện sẽ ổn sao?
Làm một con người, có lương tâm có nhận thức, sao có thể làm ra điều khủng khiếp đến vậy?
Làm đàn ông mà ông còn không thể tưởng tượng nỏi, một người phụ nữ sao có thể trở nên đáng sợ đến vậy.
Từ Phượng nói: “Vĩ Ngạn, ông hiện tại chính là trụ cột của nhà chúng ta, nhất định phải biết tự chăm sóc bản thân mình, nếu ông lại ngã bệnh, một mình tôi biết phải làm sao.
bây giờ?”
Bà thương xót ông xã, cũng thương xót đứa con.
Dáng vẻ bà bình thường, nhưng là người phụ nữ chồng mình yêu thương nhất.
Chồng bà cũng rất tài giỏi, lúc còn trẻ cũng là bạch mã hoàng tử tuyệt vời trong mắt phụ nữ, mị lực vô hạn, nhưng lại chỉ chú ý đến bà, mấy năm nay mặc kệ đi nơi nào, ông đều nắm tay vợ, các loại trường hợp ngoại giao, đều không chê vợ mình.
Người khác đi công tác mang theo thư ký, mà ông đi công tác lại mang theo vợ đi.
Mỗi lần Từ Phượng nghĩ tới những hành động chồng làm cho mình, lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Mộc Vĩ Ngạn nhẹ nhàng ôm lấy vợ vào lòng, thấp giọng nói: “Tiểu Phượng, bà không cần lo lắng cho tôi, hiện tại sức khỏe của tôi rất tốt, nhưng thật ra là bà, mỗi ngày đều ở nhà con trai chúng ta, bà cũng mệt mỏi, chúng ta đi nghỉ ngơi đi.”.