Cô nhìn Lam Tử Kỳ với vẻ mặt khẩn cầu, “Kỳ Kỳ, cuộc đời sau này của con trai bác đều nhờ cháu phụ trách.”
Thằng nhãi này, chỉ nghe lời mỗi mình Kỳ Kỳ, cô cũng không có cách.
Làm DÙ Ký.
2 ” Bác có phải đã quá coi trọng mình rồi không 2 Chỉ vì là anh họ ruột nên cô bé mới bỏ công để ý như vậy, nếu là những người khác, cô bé còn không thèm đoái hoài tới, ngay cả cuộc đời mình cô bé còn chưa phụ trách nồi, sao có thể chịu trách nhiệm với cuộc đời người khác chứ, ốc còn chưa mang nỏi mình ốc đây.
“Bác, bác nói như vậy khiến cháu có áp lực rất lớn, cháu chỉ có thể mỗi ngày cùng cậu ấy làm bài tập, về những chuyện khác Phi Dương chỉ có thể tự dựa vào bản thân thôi.”
Lam Tử Kỳ nói.
Tay chân cô bé hiện tại còn chưa thật sự linh hoạt, tự chăm sóc bản thân còn có chút khó khăn, lại đi phụ trách cuộc đời người khác nữa, thật sự sẽ mệt chết.
Lục Tư Tư vôi vội vàng vàng gật đầu: “Kỳ Kỳ, có những lời này của cháu là ta đã an tâm rồi.”
EămIUIKV.
2 ” Cháu tự lo lắng cho chính mình, bác.
lại bảo bác yên tâm, chậc chậc, dạo này mấy người lớn làm sao vậy?
Sao có thể gửi gắm hy vọng về con trai mình lên một đứa trẻ như mình chứ?
Lam Tử Kỳ: “Bác, bác ngàn vạn lần đừng rất yên tâm, bản thân cháu cũng có rất nhiều việc bận rộn.”
Lục Tư Tư đi qua hôn lên trán Lam Tử Kỳ một cái, “Bảo bối, bác đem tất cả hy vọng đều đặt trên người cháu, cháu có bận cũng phải giúp bác một tay, cháu là cháu gái ruột của bác mà.”
LaTizIU KV.
E2 162 ” Mối quan hệ này đến thật đúng lúc.
Lam Tử Kỳ phát hiện ra vấn đề nan giải đầu tiên trong cuộc đời mình, cô bé phải chịu trách nhiệm về cuộc đời của con trai người khác “Chị, chị làm như vậy là hơi quá rồi, Kỳ Kỳ vừa phải học tập, vừa phải tham gia triển lãm tranh, vừa đọc sách, mỗi ngày đều bận rộn rát nhiều việc, điều quan trọng hiện tại là Phi Dương phải có năng lực tự giác, theo sát được bước đi của ba anh em Kỳ Kỳ như vậy thằng bé mới có thể học tập tốt được.”
Lục Hạo Thành nhìn thấy con gái mang vẻ mặt khó xử, nhịn không được ở một bên nói.
Lục Tư Tư thấy em trai che chở con gái, cũng là vẻ mặt buồn bực, “A Thành, chị cũng chỉ có một thằng con bảo bối, bị tên anh rể khốn kiếp của em hủy hoại, hiện tại phải sửa đổi thằng bé từng chút một, không đơn giản là trách nhiệm của Kỳ Kỳ người làm cậu như em cũng phải có trách nhiệm.”
Lục Tư Tư nói xong, lại nhìn về phía mẹ và Dịch Thiên Kỳ: “Cha, mẹ, hai người cũng có một phần trách nhiệm nha, mọi người phải giúp con, con thật sự sắp điên rồi, tên nhóc này thật sự có năng lực khiến con phát điên.”
Dịch Thiên Kỳ nghe một tiếng cha, cả người đều sửng sốt một chút, trái tim tràn ngập vui sướng, “Tư Tư, PHHU ” Lục Tư Tư lúc này mới chọt nhận ra đã có chuyện gì, cô vô tình thốt lên một tiếng cha.
Lục Tư Tư cười nói: “Chú Dịch, chú yêu mẹ con như vậy, con và A Thành đều thống nhất, cũng đã chấp nhận chú, chú đã chăm sóc mẹ nhiều năm như vậy cũng chỉ có Lam Lam là con gái, cháu và A Thành gọi người một tiêng cha cũng đáng giá, bởi vì chú rất tốt đáng để bọn cháu gọi như vậy.
Lục Tư Tư vội vã giải thích, cô có rất nhiều năm không có gọi một tiếng cha.
Cha ruột cô, trong mắt chỉ có Lục Hạo Khải cùng Lục Tư Ân.
Hơn nữa, lần này đã xảy ra chuyện lớn như vậy, ông ta vẫn thờ ơ và bao che cho Tần Ninh Trăn cùng Lục Tư Ân, khiến cô hoàn toàn mát niềm tin với người cha này.
Mộ Thanh kéo tay Dịch Thiên Kỳ, cười nói: “Thiên Kỳ, ông một đời lương thiên, đổi lấy một đời phúc khí, con của tôi cũng là con ông, về sau chúng ta già rồi, còn có chúng ở cạnh chúng ta, như vậy chúng ta cũng thấy đủ rồi.”
Đáy mắt Dịch Thiên Kỳ ươn ướt, cười gật gật đầu.
“Được! Sau này người một nhà chúng ta sống vui vẻ hòa thuận, tôi cùng A Thành, là trụ cột trong nhà nhất định sẽ để mọi người có một cuộc sống tốt hơn.”
Dịch Thiên Kỳ cười nhìn Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành cũng thật tâm cười, đây là một gia đình không có quan hệ huyết thống, hạnh phúc hơn bắt kỳ gia đình nào khác.
Lam Hân cười nói: “Cha, sau này chúng ta cũng sẽ càng thêm hiếu thuận, cuối tuần đều ở nhà cùng cha mẹ, sẽ không cho để hai người có cảm giác cô đơn.”
Người lớn tuổi sợ nhất cái gì?
Cô độc..