Lục Hạo Thành gật gật đầu: “Chắn chắn phải thuê người, cháu cũng không muốn cho bà xã của mình phải vất vả.”
Dịch Thiên Kỳ chế nhạo nói: “Bà xã cháu hiện tại cũng rất vất vả, ba đứa nhỏ cần con bé phải chăm sóc, hiện tại lại có thêm cháu nữa, cơm không làm, quần áo không biết giặt, cháu cũng chính là một gánh nặng.”
Lục Hạo Thành: “2”
Anh cũng là một gánh nặng?
“Cha Dịch, cha có thể nói chuyện tử tế được không?”
Dịch Thiên Kỳ: “2”
Cha Dịch?
“hỦ khu: …..
” Dịch Thiên Kỳ chưa thể chấp nhận cách gọi như vậy “Ta đi làm đây, nhớ rõ việc chuyển nhà thì thuê thêm giúp việc.”
Dịch Thiên Kỳ nói xong bước đi, đi được vài bước, ông lại lo lắng quay đầu lại nhìn Lục Hạo Thành.
“A Thành, hôm nay, cũng đừng làm để Lam Lam phải rơi nước mắt.”
Ông cảnh cáo nói xong, lại sực nhớ chạy về bàn lấy thêm mẫu bánh mì nướng.
Lục Hạo Thành vừa ăn vừa nhìn ông.
Dịch Thiên Kỳ cười đắc ý: “Đây là bà xã của ta giúp ta chuẩn bị, nhìn cái gì mà nhìn?”
Lục Hạo Thành: “…… ” Anh có nhìn với ý gì sao?
Anh đã nói gì chưa?
Khoe bà xã, anh cũng có đấy?
” Lục Hạo Thành cố ý nhìn Dịch ng.
“Bà xã, ăn bữa sáng đi Thiên Kỳ rồi lớn kêu một Dịch Thiên Kỳ khóe mắt co rút, tựa hồ nhìn ra tâm tư của Lục Hạo Thành ông cười cười: “Nhớ kỹ lời nói của ta.”
Nói xong, ông liền rời đi, trên môi vẫn luôn treo nụ cười vui vẻ.
Lục Hạo Thành không chút để ý từ tốn ăn, đáy lòng lại có chút nghẹn khuất, vì sao anh lại gọi một tiếng cha Dịch vậy?
Đây là điều duy nhất anh có thẻ chấp nhận được, cũng chỉ có thể gọi như thế.
Cũng là cha của Lam Lam, anh gọi một tiếng cũng không oan.
Lam Hân sửa soạn xong thì xuống dưới, buổi sáng cô không có thói quen xem điện thoại, nên đến bây giờ còn không biết có chuyện gì xảy ra.
Nghe được Lục Hạo Thành gọi cô ăn bữa sáng, cô mới chậm rì rì xuống dưới.
Ngồi đối mặt với Lục Hạo Thành, cô bắt đầu ăn bữa sáng, “Cha đi làm rồi à?”
Lục Hạo Thành gật gật đầu, Sử” mới vừa đi.”
Anh đem sữa đưa cho cô, “Lam Lam, mau ăn đi, ăn xong chúng ta đi công ty.”
“Vâng!”
Lam Hân gật gật đầu, cúi đầu ăn bữa sáng.
Ăn xong xuôi bữa sáng, hai người cùng Mộ Thanh tạm biệt rồi đi làm.
Lam Hân lúc này lấy ra di động lướt xem.
Lục Hạo Thành nhìn thấy động tác của cô, ánh mắt lóe lóe, “Lam Lam…… ` “Im miệng!”
Lam Hân chặn họng anh, cúi đầu xem tin tức về cô, nhìn đến tin tức của ba đứa nhỏ, cô lập tức sửng sót một chút, nhanh chóng mở ra xem.
Trên tin tức nói, bảy năm trước cô cùng giám đốc Vương vào khách sạn, sau một đêm thì có ba đứa nhỏ..