Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Món ăn của Lục Hạo Thành bọn họ, đã bày lên rồi mà anh không hề ăn một miếng nào.

Chỉ có Âu Cảnh Nghiêu, ăn uống nho nhã, thỉnh thoảng nhìn vào điện thoại nhường như xem Lục Hạo Thành đang ngồi đối diện là không khí vậy.

Lục Hạo Thành thông qua tấm màn ngăn trong suốt, nhìn rõ sự tương tác của hai người họ, sự mơ hồ sắc sảo, u ám và đáng sợ.

Giống như ai đó đã cướp đi bảo bối yêu quý của mình vậy.

"Ăn nhanh đi! Có tức giận, anh cũng chẳng có lý do gì để làm gì cả?" Giọng nói của Âu Cảnh Nghiêu không nhanh không chậm truyền đến tai của Lục Hạo Thành.

Trong khi Lục Hạo Thành kéo lại tâm trí, ánh mắt không nhanh không chậm nhìn Âu Cảnh Nghiêu, những lời nói của anh ta như nhắc nhở anh, khóe miệng tà mị của anh kéo dãn ra, nho nhã đứng lên, đi về phía Lam Hân.

Lam Hân và Cẩn Hi anh một câu, cô một câu nói chuyện rất vui vẻ.

Bất thình lình, bóng đen bao phủ lên người Lam Hân, cô ngước đầu nhìn lên, dưới ánh đèn ấm áp, Lục Hạo Thành trở nên hoàn hảo với gương mặt tuấn tú, mang theo nụ cười khó chịu, đôi mắt tối tăm như mực, thâm sâu khó lường, khóe môi nhỏ xíu cong lên, càng thêm phần tà mị.

"Lục tổng!" Giọng nói của Lam Hân mang theo đôi phần kinh ngạc, sao anh ta lại có mặt ở đây?

"Lam Lam, thật trùng hợp!” Lục Hạo Thành trầm giọng nói, rồi dùng ánh mắt lướt qua Cần Hi một lượt, thấy anh ấy đang vui vẻ bỗng trở nên lạnh lùng, ánh mắt quét qua thứ cảm giác báo thù.

Nhưng trong lòng Lục Hạo Thành lại biết, là vì anh cũng gọi cô là Lam Lam.

"Lục tổng cũng đến đây để ăn tối sao?" Lam Hân cười khách sáo hỏi.

Lục Hạo Thành có thể nhìn thấy, nụ cười của cô đối với anh và đối với Cẩn Hi hoàn toàn khác nhau.

Cô đối với Cẩn Hi là cười thật lòng, còn đối với anh, đó chỉ là khách sáo mà thôi.

Nghĩ như vậy, đôi môi xinh đẹp khắc họa hình cung lạnh lùng, lộ ra nụ cười lạnh lẽo.

Cô từ chối lời mời của anh, hóa ra là đi ăn tối cùng với Cẩn Hi.

"Lam Lam, đã nói rõ là đi ăn cùng nhau, sao cô lại tan làm trước vậy, cũng không chờ tôi?" Giọng nói của anh, nhạt nhẽo, nhưng lại khiến người nghe có ý sâu sắc!

Ánh mắt sâu sắc lại thăm thẳm đang thanh thản nhìn Lam Hân, khí chất của sự vô luân, một động tác nhẹ nhàng nhưng lại thể hiện rõ nét.

Lam Hân trừng mắt, lúc nào cô đồng ý đi ăn tối với anh vậy?

Lam Hân đang muốn mở lời, Lục Hạo Thành canh đúng giờ nói: “Lam Lam, tôi bận quá, quên mất rồi, là đêm mai".

Lục Hạo Thành nói xong, hành động nho nhã ngồi bên cạnh Lam Hân, với lại còn ngồi nhìn Lam Hân.

Chiếc ghế sofa rất dài, Lục Hạo Thành ngồi xuống, Lam Hân thanh tú xinh xắn trông càng bé nhỏ.

Cẩn Hi nhìn thấy ánh mắt lại càng lạnh lùng.

"Lam Lam, cậu ấy là...” Cẩn Hi thay đổi thái độ nhẹ nhàng và giọng điệu lạnh lùng, dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn Lục Hạo Thành,

Anh ấy biết đó chính là Lục Hạo Thành, nhưng nhất cử nhất động của anh đối với Lam Lam cảm giác có chút quỷ dị.

Sắc mặt Lam Hân trầm xuống, từ từ dịch chuyển nhẹ về phía bên trong.

Lục Hạo Thành nhìn thấy, mi mắt không có dấu vết quét qua gương mặt nhỏ nhắn của Lam Hân.

Lam Hân đưa mắt nhìn Cấn Hi, và giới thiệu: "Cần Hi, vị này là Lục tổng của tập đoàn Lục Thị, Lục tổng, người này là Lạc Cần Hi".

"Lam Lam, tôi biết cậu ấy, người giàu nhất thành phố Phàn, chủ tịch tập đoàn Lạc Thị, rất vui được gặp cậu!" Ánh mắt Lục Hạo Thành đen mục, cười tươi tắn với Cần Hi, nhưng sâu thắm trong ánh mắt là một mảng lạnh lùng.

"Lục tổng, rất vui được gặp anh!" Cẩn Hi đưa tay ra, những ngón tay dài trắng nõn, dưới ảnh đèn, có chút trong suốt như ngọc bích.

Lục Hạo Thành không nhanh không chậm đưa bàn tay xương cốt của mình ra, cười nhẹ và bắt tay với Cẩn Hi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui